Một Lòng Một Dạ

Chương 10: 9 năm chờ đợi




Trạch Siêu ra khỏi quán rượu Thử Thần thì thu lại dáng vẻ giận lẫy. Anh bước lên chiếc ferrari vàng đã đỗ chờ sẵn trước cửa quán, khuôn mặt điềm tĩnh không chút gợn sóng đi đến quán karaoke Tinh Tú.

Trạch Siêu mở cửa bước vào căn phòng bên phải ở cuối hành lang, bên trong đã có hai người đàn ông ngồi đợi sẵn. Trạch Siêu bước vào trước, Từ Phong theo ngay phía sau rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Thật là vinh hạnh quá, năm nào rồng cũng đều đến nhà tôm thế này!” Trạch Siêu thoải mái thả người ngồi xuống phía đối diện người đàn ông.

Người đàn ông nhếch mép cười lạnh rồi đáp lời “Bớt văn vẻ lại.”

“Chỗ bạn bè lâu ngày mới gặp lại mà anh xa cách quá đấy, Phàm Dực.” Trạch Siêu vừa nói vừa lấy ra điếu xì gà ngậm lên miệng rồi ghé người về phía Từ Phong. Từ Phong cũng vô cùng thuần thục mà lấy ra chiếc bật lửa đưa đến đầu điếu xì gà của Trạch Siêu và châm lửa.

Phàm Dực lười biếng nhìn Trạch Siêu rít điếu xì gà trên tay, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở nhưng cũng không quên châm chọc “Anh hút cái đó ít thôi. Anh cũng biết một điếu xì gà tương đương với một bao thuốc lá phải không? Cứ hút cái kiểu đó có ngày chết sớm đấy.”

“Tôi cần anh quản. Chờ lấy vợ rồi tôi bỏ.” Trạch Siêu không quan tâm mà tiếp tục hút xì gà.

Phàm Dực nghe vậy thì nhếch mép, anh rót rượu vào ly, cầm lên tay lắc lắc vài cái rồi nhấm một ngụm “Vậy thì chắc cả đời này anh cũng không bỏ được rồi.”

Trạch Siêu xì một cái rồi mắng “Đồ dở hơi. Anh đừng nói với tôi anh từ thành phố Bắc chạy xuống thành phố Nam chỉ để gặp tôi nói mấy lời vô nghĩa đó đấy?”

Phàm Dực lại nhấp thêm một ngụm “Tôi có chút việc nên ghé qua, sẵn xem xem anh sống chết thế nào.”

Trạch Siêu lười để ý sự độc miệng của Phàm Dực, anh cau mày nhìn xung quanh căn phòng với biểu tình chán ghét rồi thắc mắc hỏi “Nhưng mà sao lúc nào cũng phải là ở đây vậy? Anh đổi địa điểm đi có được không? Mỗi năm đều gặp một lần ở đây, liên tục 9 năm trời. Đây không phải gọi là chung thuỷ mà gọi là nhàm chán đấy! Con người anh thật đúng là chẳng có chút mới mẻ nào.”

Phàm Dực nhìn ly rượu đăm chiêu, anh không nói gì chỉ ngửa cổ uống cạn.

Người đàn ông ở kế bên thấy Phàm Dực như vậy thì không khỏi chìm vào suy nghĩ, chắc là vì cô nhóc kia, nên anh Dực mới năm nào cũng đến đây, ngồi tại căn phòng này chờ đợi.



Trạch Siêu cảm nhận được sự khác lạ của Phàm Dực thì hất cằm với người đàn ông kế bên anh “Này Giang Mặc, ông chủ của chú bị làm sao vậy?”

Giang Mặc thu lại ánh mắt, anh quay sang nở một nụ cười ngờ nghệch với Trạch Siêu, gãi gãi đầu rồi bịa đại một lý do, dù gì thì chuyện riêng của anh Dực anh cũng không dám tuỳ tiện nói ra nói vào “Chắc là do sáng nay mẹ và ông ngoại của anh Dực gọi điện tới hối thúc anh ấy chuyện kết hôn, nên anh Dực mới tâm trạng không vui.”

Trạch Siêu nghe vậy thì tặc lưỡi lắc đầu nhìn Phàm Dực với đôi mắt đồng cảm.

Lát sau sựt nhớ đến điều gì Trạch Siêu liền hỏi “À đúng rồi, sao vị hôn thê của anh lại kết hôn cùng Phàm Dương vậy? Tôi thấy trên tin tức, cái cô Lâm Ngữ Yến gì gì đó phải không? Tôi nhớ anh từng nói qua nhưng không chắc mình nhớ đúng.”

Phàm Dực lại rót thêm ly rượu “Ừ, cô ấy và em trai tôi cùng đóng chung một bộ phim rồi hai đứa nảy sinh tình cảm với nhau. Sau đó cô ấy đòi huỷ hôn để kết hôn cùng em trai tôi.” Dứt lời Phàm Dực đưa ly rượu lên môi lại nhấp ngụm nữa, đôi mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng.

“Ôi trời, tội nghiệp người anh em của tôi. Chắc anh buồn lắm. Một bên là vị hôn thê, một bên là người em ruột.” Trạch Siêu xuýt xoa thay cho câu chuyện của Phàm Dực.

Phàm Dực nghe vậy thì ngưng lại động tác uống rượu, anh vẻ mặt hết nói nổi liếc nhìn Trạch Siêu một cái rồi cười lạnh.

Giang Mặc ở kế bên nghe vậy thì bật cười “Anh Dực không có thích cô Lâm đâu ạ.”

Trạch Siêu nhướng mày, biểu tình lấy làm ngạc nhiên “Ồ vậy sao? Vậy chẳng lẽ tin đồn anh không thích phụ nữ là thật?”

Nói rồi Trạch Siêu bắt chéo tay làm thành hình chữ X chắn trước ngực, nhìn Phàm Dực với ánh mắt cảnh giác.

Phàm Dực hừ lạnh rồi tiện tay cầm cái gối bên cạnh ném về phía Trạch Siêu. Trạch Siêu né được thì cười trêu chọc Phàm Dực. Anh rít thêm vài hơi rồi dập điếu xì gà, đứng dậy nói với Phàm Dực “Đi thôi, đến quán khác uống tiếp.”

“Mai đi, hôm nay tôi có hẹn rồi.” Phàm Dực tựa lưng vào ghế ngước lên nhìn Trạch Siêu.

Trạch Siêu xì một tiếng rồi liếc nhìn Phàm Dực bằng ánh mắt giận lẫy “Làm như có mình anh có hẹn. Tôi cũng có hẹn đấy nhé! Tôi cũng bận rộn lắm đấy!” Trạch Siêu hừ lạnh, ánh mắt anh đầy hờn dỗi.



Nhớ lại lúc nãy bị Trình Hiểu Yên đuổi về, tâm trạng anh lại càng thêm bực dọc “Mấy cái người này sao ai cũng như vậy? Chỉ có các người bận rộn, tôi thì rảnh lắm chắc!” Nói rồi Trạch Siêu phất tay sải bước về phía cửa, nhưng lúc Từ Phong mở cửa ra, bước chân anh chợt khựng lại.

Trạch Siêu biểu tình đột nhiên trở nên nghiêm túc, quay sang nói với Phàm Dực “À đúng rồi, mấy tháng trước có một người phụ nữ hỏi tôi về anh. Cô ấy nói…”

Phàm Dực cau mày, anh còn chưa nghe hết đã ngắt lời Trạch Siêu “Thôi dẹp đi. Tôi không có hứng thú.”

Trạch Siêu nghe vậy thì đột nhiên cười lớn, ánh mắt anh sáng rực quay ngoắt sang nhìn Phàm Dực “Phải không? Anh không có hứng thú đúng không? Mẹ nó, tôi biết ngay mà! Được rồi đi trước đây. Hẹn anh tối mai ở quán rượu Thử Thần.” Nói xong Trạch Siêu vẻ mặt rạng rỡ, sảng khoái bước ra ngoài.

Phàm Dực ở trong phòng vẻ mặt đầy cạn lời nhìn bóng dáng Trạch Siêu rời đi. Cái tên này có đôi lúc anh quả thật không tài nào hiểu được suy nghĩ anh ta.

Sau khi Trạch Siêu đi khỏi, bên trong phòng là một mảng tĩnh lặng, Giang Mặc và Phàm Dực, hai người vốn kiệm lời, không ai nói với ai câu nào.

Phàm Dực tiếp tục uống hết ly này đến ly khác. Giang Mặc, một người thường ngày vốn ít nói lúc này đột nhiên lên tiếng “Anh Dực, năm nào vào ngày này chúng ta cũng đến đây, không lẽ cứ tiếp tục chờ đợi như vậy sao? Đã 9 năm rồi, em nghĩ cô nhóc đó có lẽ đã quên rồi không chừng.”

Phàm Dực đưa mắt nhìn chuỗi hạt thạch anh đen trên cổ tay, anh vân vê chiếc vòng, ánh mắt lãnh đạm thoáng lên tia ấm áp “Không đâu, cô ấy sẽ không quên. Cô ấy nhất định sẽ nhớ.”

Từ sau khi phát giác về cuộc hôn nhân giả tạo của bố mẹ và gia đình hạnh phúc viên mãn trước giờ chỉ là trò lừa gạt che mắt thiên hạ, Phàm Dực nhận ra một điều: con người có thể lừa lọc nhau vì lợi ích nhưng lợi ích sẽ không phản bội lại mình.

Kể từ đó, trong thế giới của Phàm Dực từ đó chỉ còn lại lợi ích. Tình yêu là gì? Chân thành là gì? Trong từ điển của anh không còn tồn tại những thứ nhảm nhí đó.

Nhưng kể từ sau khi gặp được cô gái nhỏ kia, Phàm Dực mới biết hoá ra một người lại có thể đối xử với người khác chân thành đến vậy.

Người con gái ấy, dù chỉ mới là lần đầu hai người gặp nhau, nhưng cô ấy đối với anh không hề có chút dối trá nào, cũng không vì lợi ích của bản thân mà lừa gạt ai.

Sự chân thành và ấm áp mà cô gái nhỏ ấy mang lại, Phàm Dực sau khi được nếm thử một lần liền giống như bị nghiện, anh không nhịn được tham lam muốn được thử lại lần nữa.