Trong mộng Triệu Vũ Trinh vẫn mặc áo sơ mi trắng, nút áo thứ nhất vẫn được cởi ra, cổ thon dài trắng nõn, dưới cổ còn có xương quai xanh tinh xảo hấp dẫn, còn khe ngực hơi ẩn hiện, cực kỳ quyến rũ. Tiền Lâu Tĩnh trong mộng cực kỳ càn rỡ, đầu của nàng chôn vào nơi nào đó, mút liếm, mà hình như cũng không thỏa mãn, ngón tay bắt đầu cởi hết nút áo sơ mi trắng kia....
Tiền Lâu Tĩnh tỉnh lại, cảm giác giữa hai chân ướt át, mắc cỡ đến mặt mũi đỏ bừng, nàng lại có thể mơ thấy xuân mộng, nàng vẫn còn là khuê nữ, mà có thể có khẩu vị nặng như vậy, dã man không? Tiền Lâu Tĩnh nhớ lại cảnh quấn quít cùng Triệu Vũ Trinh trong mộng, chỉ nhớ được hình ảnh, không nhớ được cảm giác, làm nàng có chút hụt hẫng. Tiền Lâu Tĩnh ý thức mình muốn cái gì, vỗ mình một cái tát, không nhẹ cũng không nặng, nhưng âm thanh vang ra lại thanh thúy. Nàng có cảm giác mình có tiềm chất bỉ ổi của nam nhân, mới gặp mỹ nhân, đã có ý dâm với người ta, còn ý dâm đến trong mộng, thực sự là quá mức hư hỏng.
"Chào buổi sáng." Triệu Vũ Trinh đã dậy từ rất sớm, Tiền Lâu Tĩnh phát hiện Triệu Vũ Trinh đã thay quần áo, nhưng bên trong vẫn là áo sơ mi trắng, nút áo cũng cài lại, lộ ra cảm giác cấm dục, cùng với người trong mộng của nàng hoàn toàn khác nhau, nhưng Tiền Lâu Tĩnh cũng vì chột dạ mà không dám nhìn lâu, mà vừa rồi cũng không khắc chế được mà nhìn lén, nên mới vờ lên tiếng chào hỏi Triệu Vũ Trinh trước.
"Chào buổi sáng." Buổi tối 9h Triệu Vũ Trinh đã đi ngủ, 4h thức dậy làm khóa sớm, tập yoga, tắm xong, thay quần áo xong là vừa đúng 7h, mới thấy Tiền Lâu Tĩnh vừa từ phòng đi ra.
"Có phải em dậy trễ hay không?" Tiền Lâu Tĩnh hỏi, nhìn Triệu Vũ Trinh mặc quần áo chỉnh tề đang chờ mình.
"Tôi có thói quen dậy sớm, em ăn sáng trước đi, ăn xong bữa sáng tôi đưa em đến phim trường, không cần ăn gấp, tôi còn thời gian." Triệu Vũ Trinh chăm sóc nói.
Bữa sáng Triệu Vũ Trinh chuẩn bị bình thường, cháo trắng và món mặn, nhưng vì sợ Tiền Lâu Tĩnh không đủ ăn, nên chuẩn bị cho Tiền Lâu Tĩnh hai tô cháo.
Tiền Lâu Tĩnh vừa ăn cháo ở phòng ăn, vừa nhìn lén Triệu Vũ Trinh đang đọc báo ở phòng khách, ngay cả gò má cũng đẹp mắt như vậy, quả nhiên là bị sắc đẹp của chị ấy bỏ độc rồi.
Triệu Vũ Trinh có thể cảm giác được Tiền Lâu Tĩnh thỉnh thoảng nhìn lén mình, nhưng mà nàng không quá để ý là được rồi.
Tiền Lâu Tĩnh ăn xong bữa sáng, Triệu Vũ Trinh liền đưa Tiền Lâu Tĩnh cùng đi làm.
"Đúng rồi, em tên là Tiền Lâu Tĩnh." Tiền Lâu Tĩnh đột nhiên nhớ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, nàng còn chưa giới thiệu mình với bạch phú mỹ tỷ tỷ này, cũng không biết bạch phú mỹ tỷ tỷ này tên gọi là gì.
"Tôi biết em tên là Tiền Lâu Tĩnh." Triệu Vũ Trinh không nói cho Tiền Lâu Tĩnh biết lúc trước mình còn muốn ký hợp đồng với nàng.
"Vậy chị tên gì?" Tiền Lâu Tĩnh tò mò hỏi.
"Triệu Vũ Trinh." Triệu Vũ Trinh đối với câu hỏi của Tiền Lâu Tĩnh rất dễ dàng trả lời.
"Ngày mai em sẽ đem quần áo trả cho chị.' Tiền Lâu Tĩnh nói với Triệu Vũ Trinh.
"Không cần gấp." Hiển nhiên Triệu Vũ Trinh đối với chuyện quần áo cũng không quá để ý.
"Sau này em có thể đến tìm chị không?" Tiền Lâu Tĩnh lấy hết dũng khí để hỏi.
"Hửm?" Triệu Vũ Trinh không hiểu, cô và Tiền Lâu Tĩnh đại khái chỉ có thể xem như bèo nước gặp nhau, không có chuẩn bị tâm lý quen thân.
"Em thật thích chị, không phải là loại thích đó, chính là cảm thấy ở cùng một chỗ với chị rất thoải mái..." Tiền Lâu Tĩnh có cảm giác càng nói càng đen, sau đó càng giải thích càng lộ ra ý đồ của mình, làm nàng hốt hoảng,
Triệu Vũ Trinh nhìn sắc mặt Tiền Lâu Tĩnh đỏ bừng, bộ dạng sợ cô hiểu lầm, cảm thấy thực có gì đó, thật ra thì cô cũng cảm thấy Tiền Lâu Tĩnh và mình có duyên, hơn nữa tối hôm qua ở cùng, cảm giác cũng không ghét.
"Nếu như em không chê tôi không thú vị." Triệu Vũ Trinh khẽ mỉm cười nói.
Tiền Lâu Tĩnh thấy Triệu Vũ Trinh đồng ý, âm thầm cảm thấy mừng rỡ.
Từ đó, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, Tiền Lâu Tĩnh đi đến nhà Triệu Vũ Trinh, ngay cả đi làm cũng ít hơn trước kia, mỗi lần Tiền Lâu Tĩnh đều tự nhủ mình không được vì sắc đẹp mà quên đường về, nhưng tối hôm qua nói xong, sáng hôm nay cũng không làm được, nàng vẫn không thể nhịn được mà chạy đến nhà Triệu Vũ Trinh.
Sau đó phim truyền hình của nàng phát sóng, nhanh chóng nổi tiếng, nàng có cảm giác mình như cá mặn lật người, nghèo khó trở thành bạch phú mỹ, tán tỉnh Triệu Vũ Trinh cũng có ý hơn, chẳng qua là, Triệu Vũ Trinh thực sự quá khó câu dẫn, thanh tâm quả dục, để cho nàng không có cách nào ra tay.