Triệu Vũ Trinh ăn một lúc có cảm giác hơi no thì để đũa xuống, sau đó nhìn Tiền Lâu Tĩnh ăn.
"Sao chị lại ăn ít như vậy?" Tiền Lâu Tĩnh hỏi, bạch phú mỹ tỷ tỷ này hình như là ăn quá ít đi, nàng ăn qua loa cũng nhiều hơn, mặc dù ăn cơm xong rồi mà đồ ăn vẫn còn nhiều như vậy!
"Tôi ăn rất khoa học, sau 12h không ăn cơm, bữa tối cũng ăn rất ít." Triệu Vũ Trinh nhàn nhạt nói.
Thật luôn hả, sống khắc chế như vậy sao được, Tiền Lâu Tĩnh thấy Triệu Vũ Trinh không định ăn tiếp thật thì ăn hết thức ăn trên bàn, ăn đến thực nghiêm túc, mỗi món đều được chén sạch sẽ, sau đó phát hiện Triệu Vũ Trinh vẫn nhìn chằm chằm vào mình.
"Em ăn hơi nhiều." Tiền Lâu Tĩnh có chút ngượng ngùng nói.
"Tôi thấy rồi, em ăn no không?" Triệu Vũ Trinh hỏi.
"Đủ rồi." Thật ra thì Triệu Vũ Trinh làm cũng không nhiều, nên Tiền Lâu Tĩnh mới no bảy phần, nhưng mà nói lại, làm sao nàng còn có thể nói muốn ăn nữa đây?
"Vậy thì tốt." Triệu Vũ Trinh chuẩn bị dọn dẹp chén đũa, bị Tiền Lâu Tĩnh giành mất.
"Em không thể nấu cơm cho chị được, để em rửa chén." Tiền Lâu Tĩnh cường thế đoạt lấy chén đũa trong tay Triệu Vũ Trinh.
"Cảm ơn." Triệu Vũ Trinh ngược lại cũng không giành, theo nàng đi.
Chờ Tiền Lâu Tĩnh rửa chén xong đi ra, Triệu Vũ Trinh nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 7 giờ, trời cũng tối, mà bên ngoài trời mưa cũng không có dấu hiệu dừng lại.
"Bây giờ tôi đưa em về." Triệu Vũ Trinh cảm thấy nên đưa Tiền Lâu Tĩnh thì mới được.
"Không cần, chị cho em mượn dù, em tự về được mà." Tiền Lâu Tĩnh cảm thấy người ta chứa chấp mình tắm rửa, cho mình ăn cơm coi như là tẫn nghĩa, không nên làm phiền nữa.
"Nếu không, em qua đêm ở chỗ tôi đi?" Triệu Vũ Trinh theo lễ phép khách khí hỏi, hỏi xong mới nhớ đến chuyện Tiền Lâu Tĩnh bị Lâm Thụy Cảnh bao nuôi, đoán chừng không có quá nhiều tự do.
"Như vậy có được không?" Thật ra Tiền Lâu Tĩnh nguyện ý ở lại nhà Triệu Vũ Trinh, nàng đối với Triệu Vũ Trinh có nhiều hảo cảm đến mức không biết làm sao.
Triệu Vũ Trinh không nghĩ đến chẳng qua là mình thuận miệng hỏi mà Tiền Lâu Tĩnh lại nguyện ý qua đêm ở nhà mình.
"Có cần gọi điện thoại nói cho Lâm Thụy Cảnh biết không?" Thật ra Triệu Vũ Trinh không muốn tự gây phiền toái cho mình, dù sao Tiền Lâu Tĩnh cũng được xem như là tình nhân của Lâm Thụy Cảnh, chứa tình nhân của người khác qua đêm, hình như là có chút không đúng.
"Chị ấy hả, mới lười quản em." Tiền Lâu Tĩnh xem thường nói, Lâm Thụy Cảnh đâu cần quản sống chết của nàng, bất quá nàng đột nhiên nghĩ đến, sao bạch phú mỹ tỷ tỷ lại biết Lâm Thụy Cảnh, chị ấy sẽ không cho mình và Lâm Thụy Cảnh là quan hệ đó đi, Tiền Lâu Tĩnh rất không muốn bị Triệu Vũ Trinh hiểu lầm quan hệ của nàng và Lâm Thụy Cảnh.
"Thật ra thì trên danh nghĩa là em được chị ấy bao nuôi, nhưng em với chị ấy không phải là quan hệ đó, chị ấy thích người khác..." Tiền Lâu Tĩnh vì mình giải thích, rồi lại không tốt đem quan hệ của Lâm Thụy Cảnh và Phạm Vân Huyên nói ra, dù sao bây giờ Phạm Vân Huyên cũng là đại minh tinh, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Mặc dù Tiền Lâu Tĩnh nói như vậy, nhưng Triệu Vũ Trinh vẫn cảm thấy nên gọi điện thoại báo cho Lâm Thụy Cảnh biết một tiếng.
"Tôi là Triệu Vũ Trinh, vì lái xe làm ướt em ấy, nên đưa em ấy về nhà, bây giờ còn đang mưa, không về được, em ấy có thể qua đêm ở nhà tôi không?" Triệu Vũ Trinh gọi điện thoại hỏi Lâm Thụy Cảnh.
"Hai người ở cùng một chỗ? Cũng được, chị tự tiện, tôi biết rồi." Lâm Thụy Cảnh nói xong liền cúp máy, hiển nhiên là cô không sợ Triệu Vũ Trinh cướp Tiền Lâu Tĩnh, vì cô ký hợp đồng rất dài, nếu phá vỡ hợp đồng sẽ chịu rất nhiều chi phí bồi thường, Triệu Vũ Trinh muốn cướp Tiền Lâu Tĩnh, cũng không dám. Nếu như hai người hợp nhau, ở cùng một chỗ thì cùng một chỗ, cô không quản được.
Triệu Vũ Trinh nghe Lâm Thụy Cảnh không thèm để ý chút nào cúp điện thoại, thì biết Tiền Lâu Tĩnh và Lâm Thụy Cảnh đúng là không phải loại quan hệ đó.
Vì vậy Tiền Lâu Tĩnh qua đêm ở nhà Triệu Vũ Trinh. Thật ra thì Triệu Vũ Trinh cũng không thích người khác ở lại nhà mình, cũng may là có chút hảo cảm với Tiền Lâu Tĩnh, cho nên không có quá nhiều ép buộc.
"Tôi đi tắm trước, em có thể xem như nhà mình." Triệu Vũ Trinh cho Tiền Lâu Tĩnh ở lại xong thì đi vào phòng tắm.
Tiền Lâu Tĩnh tùy ý liếc nhìn nhà Triệu Vũ Trinh một chút, phong cách cổ kính, không giống với bề ngoài của Triệu Vũ Trinh lắm.
Có lẽ là khoảng nửa tiếng sau, Tiền Lâu Tĩnh thấy Triệu Vũ Trinh đi ra khỏi phòng, tóc vừa mới tắm tán loạn ở một bên, mặc một áo sơ mi trắng rộng, nút áo thứ nhất cũng cởi ra, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn, còn có rảnh ngực mê người, trên cổ còn có một sợi dây chuyền xinh đẹp, phía dưới là quần sọt ngắn, áo sơ mi dài che kín, dáng vẻ hấp dẫn như vậy làm cho Tiền Lâu Tĩnh không khỏi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Nàng không biết tại sao giờ phút này nhìn thấy Triệu Vũ Trinh, lại nhớ đến cảnh kích tình trong phòng rửa tay của Lâm Thụy Cảnh và Phạm Vân Huyên, ngày đó nàng mới biết nữ nhân và nữ nhân cũng có thể kích tình như vậy, mà nhớ đến cảnh đó, trong đầu nàng lại không tự chủ được nghĩ đến cảnh khác, là mình và Triệu Vũ Trinh rên rĩ cùng nhau. Là nữ nhân thẳng 24 năm, còn là xử nữ, Tiền Lâu Tĩnh thấy mình đột nhiên có dục vọng, cực kỳ sợ hãi, sợ đến mức không dám nhìn Triệu Vũ Trinh.
Triệu Vũ Trinh xem áo sơ mi trắng như áo ngủ, cô mua rất nhiều áo sơ mi trắng để mặc nhà, giờ phút này cô cũng không biết trong lúc vô tình đã làm cho Tiền Lâu Tĩnh vốn mới cong lại càng cong hơn.
"Xin lỗi, tôi không thể chiêu đãi em thật tốt, tôi đến giờ làm khóa chiều." Triệu Vũ Trinh áy náy nói với Tiền Lâu Tĩnh.
"Chị đừng vì em mà trễ nãi chuyện của mình, không sao đâu, chị tự nhiên là được rồi." Tiền Lâu Tĩnh khách khí nói, nàng nhìn Triệu Vũ Trinh không khỏi có chút cảm giác chột dạ, đối với nữ nhân mới gặp ngày đầu tiên có suy nghĩ đó, Tiền Lâu Tĩnh không dám nhìn thẳng vào nội tâm của mình.
"Uhm." Triệu Vũ Trinh để Tiền Lâu Tĩnh ở lại đại sảnh, một mình đi vào phòng.
Tiền Lâu Tĩnh ở đại sảnh một mình cũng không có chuyện gì làm, nên nàng đi theo Triệu Vũ Trinh vào phòng, thấy Triệu Vũ Trinh lấy kinh thư ra niệm. Tiền Lâu Tĩnh dứt khoát đứng ở một bên nhìn Triệu Vũ Trinh, nếu là người khác làm chuyện này, nhất định Tiền Lâu Tĩnh sẽ cảm thấy rất kỳ quái, nhưng là Triệu Vũ Trinh, thì lại thấy rất tự nhiên.
Tiền Lâu Tĩnh nghe Triệu Vũ Trinh dùng âm thanh dễ nghe niệm kinh, hình như cả không khí cũng yên lặng xuống, nàng nghe Triệu Vũ Trinh đọc kinh tâm cũng lặng theo, ý niệm xấu xa vừa rồi cũng biến mất, nàng cảm thấy nội tâm cũng bắt đầu tịnh dần.
Vậy mà, chẳng qua chỉ tịnh tâm được chút xíu, đêm đó, Tiền Lâu Tĩnh mơ thấy xuân mộng lần đầu tiên trong cuộc đời.