Một Loại Khác Có Thể

Chương 22




Phạm Vân Huyên không nhìn lại Lâm Thụy Cảnh, cũng không nhìn Tiền Lâu Tĩnh, chẳng qua là ung dung cầm hợp đồng lên, giống như không để ý đến chuyện vừa rồi.
Tiền Lâu Tĩnh nhìn Phạm Vân Huyên giữ vững ưu nhã và ung dung, đột nhiên nội tâm rất bội phục, dù sao nàng cũng không thể giữ vững ung dung trước tình huống khổ sở và mất thể diện như vậy được. Nội tâm của Phạm Vân Huyên thực sự quá cứng rắn, Tiền Lâu Tĩnh cảm thấy Phạm Vân Huyên có thể nổi tiếng như vậy, không phải không có lý do, nàng cũng đã tính toán đường đi của mình.
Tiền Lâu Tĩnh thấy thì Phạm Vân Huyên đã trải qua một lần lột xác, nàng tuyệt đối không thể tưởng tượng ra Phạm Vân Huyên ban đầu đã từng là một cô gái cực kỳ tự ti, cũng không biết mấy ngày trước vì câu nói ghét người ti tiện kia, để cho Phạm Vân Huyên có bao nhiêu đả kích. Phạm Vân Huyên cưỡng chế mình trong thời gian ngắn nhất nhất định phải mạnh mẽ lên, rũ bỏ hình tượng tự ti, mặc dù nội tâm vẫn còn có một chút, nhưng ít nhất cũng không biểu hiện ra ngoài.
Lâm Thụy Cảnh nhìn Phạm Vân Huyên thật giống như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng lại rất mâu thuẫn. Cô cũng không hy vọng để Phạm Vân Huyên quá khó khăn, nhưng cũng không hy vọng Phạm Vân Huyên không thèm để ý chút nào, dù sao Phạm Vân Huyên có như thế nào, nội tâm của cô cũng sẽ không hài lòng.
"Lâm tổng, chị như vậy không tốt lắm, cô gái nào da mặt cũng mỏng, nàng sẽ rất khó chịu..." Tiền Lâu Tĩnh nhỏ giọng nói, nàng cảm thấy bà chủ của mình làm như vậy, nếu như người ta tức giận thật, không để ý đến bà chủ, người tìm bất mãn chắn chắn là bà chủ, cho nên Tiền Lâu Tĩnh vẫn rất trượng nghĩa nhắc nhở một câu.
"Chuyện của tôi cần cô nói tới sao? Cô rảnh rỗi lắm sao?" Lâm Thụy Cảnh lạnh lùng nhìn Tiền Lâu Tĩnh hỏi ngược lại, không biết do nhiều lần bị Tiền Lâu Tĩnh cắt đứt mình và Phạm Vân Huyên như vậy, vì mất thể diện hay vì có chút bất mãn, hoặc là do cả hai, nên càng thấy Tiền Lâu Tĩnh không vừa mắt, đương nhiên thái độ với Tiền Lâu Tĩnh sẽ không quá tốt.
"Tôi không có rảnh rỗi lắm, nhưng bà chủ vui vẻ là tốt rồi!" Tiền Lâu Tĩnh quả nhiên gió chiều nào theo chiều ấy, lập tức nịnh hót nói, trong lòng vẫn không nhịn được mắng mấy câu, hảo tâm nhắc nhở, rõ ràng là để ý người ta như vậy, còn cao ngạo thế làm cái gì, vạn nhất có gì không tốt, tất cả đều do mình.
"Cô ký hợp đồng cho tôi!" Lâm Thụy Cảnh đem một bản hợp đồng khác ném cho Tiền Lâu Tĩnh. Đối với người mới Tiền Lâu Tĩnh, hợp đồng Lâm Thụy Cảnh đưa cho có đãi ngộ hơn người đã nổi tiếng là Phạm Vân Huyên rất nhiều, cô chính là cố ý kích thích Phạm Vân Huyên, nhưng mà hợp đồng của Tiền Lâu Tĩnh và Phạm Vân Huyên đều như khế ước bán thân, một lần ký đều là mười năm, vi phạm hợp đồng xem như mất hết.
Thật ra trong lòng Phạm Vân Huyên rất khó chịu, chẳng qua là nàng không thể hiện ra trong giờ làm việc, mặc dù mới từ phòng Lâm Thụy Cảnh ra, đã có người đến gọi nàng đi diễn, tâm tình của nàng cũng dằn xuống đáy lòng, sau đó chuyên tâm hướng vào công việc.
Nhưng Phạm Vân Huyên như vậy lại tốt ngoài ý muốn, mỉm cười đều mang theo nhàn nhạt u buồn, giống như đóa hoa nỡ rộ trong ưu thương, làm người khác có dục vọng muốn thương tiếc.
Phạm Vân Huyên có một đôi mắt vô cùng đẹp, thâm thúy như nước xoáy, làm cho gương mặt không đẹp lắm càng có sức quyến rũ hơn. Đầu tiên nhìn Phạm Vân Huyên, sẽ không để lại cho người ta ấn tượng quá lớn, mặc dù cũng coi là xinh đẹp, nhưng không đến mức xinh đẹp làm cho người ta khó quên, nhưng khi nhìn lâu nhiều lần, người ta sẽ phát hiện gương mặt này càng nhìn càng thuận mắt, càng nhìn càng thấy đẹp. Cho nên, Phạm Vân Huyên kia biết, mới tìm cách lưu lại ấn tượng cho nàng, đời này đã dựng một bộ phim truyền hình, thường xuyên để Phạm Vân Huyên xuất hiện trên màn ảnh, từ Phạm Vân Huyên bình thường dẫn dắt chú ý của người khác, rồi từ chú ý thành yêu thích, một bộ phim dài 40 tập diễn xong, từ không biết mặt, đến quen mặt, đến yêu thích. Từ khi Phạm Vân Huyên thường xuyên xuất hiện trước giới truyền thông, độ phủ sóng càng ngày càng nhiều, làm người hâm mộ càng nhiều hơn, hơn nữa trước mặt fan cũng rất thân thiện, vì thế sự nghiệp càng ngày càng phát triển.
Phạm Vân Huyên làm xong việc, đã là 10 giờ tối, có tài xế đặc biệt đưa nàng về nhà. Về đến nhà xong, Phạm Vân Huyên mới có thể tháo mặt nạ của mình xuống, nhớ đến chuyện hôm nay, nước mắt nàng liền chảy xuống, tất cả dũng khí muốn đến gần Lâm Thụy Cảnh của nàng cũng bị tan rã. Nàng biết nội tâm của mình không phải là kiên cố, nội tâm của nàng còn yếu ớt hơn so với bất cứ ai, mặc dù bây giờ trong lòng rất khó chịu, khó chịu đến mức không dám đến gần Lâm Thụy Cảnh, nhưng nàng biết, cuối cùng mình cũng như thiêu thân lao vào lửa, không nhịn được phải đến gần Lâm Thụy Cảnh.
Phạm Vân Huyên không dám khóc quá lâu, nàng biết ngay cả quyền được khóc thỏa thích nàng cũng không có, bởi vì ngày mai nàng vẫn phải đi diễn, nàng không thể để ánh mắt của mình sưng đỏ. Phạm Vân Huyên muốn mình không khóc nữa, trong một nháy mắt, nước mắt của nàng lập tức dừng lại, nàng phát hiện càng ngày mình càng có thể dễ dàng khống chế tâm tình của mình, đối với nghề nghiệp của nàng đây hẳn là chuyện tốt. Phạm Vân Huyên nhìn ánh mắt có chút hồng của mình trong gương, hơi thở dài một cái.
Theo dự liệu của Lâm Thụy Cảnh, Phạm Vân Huyên động một chút là muốn tìm cơ hội lại gần cô, nhưng cô phát hiện lần trước bị mình đẩy ra xong, Phạm Vân Huyên cũng không có đến gần tầm mắt của mình, một tiểu minh tinh có lẽ còn bận rộn hơn cô. Lâm Thụy Cảnh hoàn toàn quên mất, Phạm Vân Huyên bận rộn như vậy, là nhờ phúc của cô. Phạm Vân Huyên chủ động đến gần cô, cô lại đả kích người ta, lần này tốt lắm, Phạm Vân Huyên bị đả kích, không đến gần nữa, cả người cô lại không được tự nhiên, dĩ nhiên là Lâm Thụy Cảnh tuyệt đối không thừa nhận, cảm giác không thoải mái trong lòng mình có liên quan đến Phạm Vân Huyên.
Như lời Tiền Lâu Tĩnh nói, Lâm Thụy Cảnh tuyệt đối là vì bất mãn nghiêm trọng đến mức cả người ngu ra, dù sao nàng cũng cảm thấy, tính tình Lâm Thụy Cảnh đúng là có chút quái đản, từ khi Phạm Vân Huyên đến công ty nàng xong, loại cảm giác này càng cao hơn. Người ta nhiệt tình đến gần thì cô cao ngạo, còn lãnh đạm ngạo kiều, trực tiếp đóng băng tâm ý người ta. Bây giờ tốt lắm, người ta bận rộn không thèm đếm xỉa tới cô, cô liền len lén đến nhìn người ta diễn. Tiền Lâu Tĩnh cảm thấy Lâm Thụy Cảnh thực sự là làm quá.
Tiền Lâu Tĩnh thực sự bắt gặp Lâm Thụy Cảnh đi đến chỗ quay phim nhìn lén Phạm Vân Huyên, đừng nói vì sao nàng biết, bởi vì bộ phim lần này, là nàng diễn cùng với Phạm Vân Huyên. Tiền Lâu Tĩnh phát hiện Lâm Thụy Cảnh cố tình nâng đỡ mình, để cho Phạm Vân Huyên nổi tiếng hơn diễn vai thứ hai, mình diễn nữ chính, để lá xanh lấn hoa hồng, chuyện thua thiệt này chắc chỉ có mình Lâm Thụy Cảnh nghĩ ra được. Tiền Lâu Tĩnh cũng phát hiện, Phạm Vân Huyên rất để ý quan hệ của nàng và Lâm Thụy Cảnh, Lâm Thụy Cảnh làm như vậy, đơn giản là muốn ép Phạm Vân Huyên hóa thành ma, nhưng mà thực ra Phạm Vân Huyên là không hóa thành ma, thậm chí còn có chút thánh mẫu. Mặc dù thái độ của Phạm Vân Huyên đối với mình nhàn nhạt, nhưng không làm ra vẻ địch ý, trong lúc diễn còn tận tâm giúp nàng rất nhiều. Nghĩ về nội tâm Phạm Vân Huyên, Tiền Lâu Tĩnh thực sự là yên lặng cho Phạm Vân Huyên vô số lời khen. Nhiều lần nàng muốn tìm cơ hội nói nàng và Lâm Thụy Cảnh không phải loại quan hệ đó, dù trên danh nghĩa nàng bị Lâm Thụy Cảnh bao nuôi thật, chẳng qua mỗi lần muốn nói, luôn có người cắt đứt.
Dĩ nhiên Phạm Vân Huyên biết hợp đồng của Tiền Lâu Tĩnh và nàng không giống nhau, nói không để ý chút nào vậy khẳng định là giả, nàng có thể không để ý đến hợp đồng của mình có bao nhiều hà khắc, nhưng là nàng để ý Lâm Thụy Cảnh quan tâm Tiền Lâu Tĩnh hơn. Bây giờ diễn bộ phim này, tất cả mọi người đều nói Lâm Thụy Cảnh muốn nàng làm nền để nâng đỡ Tiền Lâu Tĩnh, mặc dù Phạm Vân Huyên cũng cảm giác được thực sự là vậy, mặc dù trong lòng khổ sở giống như bị ngâm trong thuốc bắc, nhưng cũng không từ chối diễn bộ phim này, hơn nữa còn rất dụng tâm phối hợp với Tiền Lâu Tĩnh. Trong lòng Phạm Vân Huyên nghĩ, Lâm Thụy Cảnh muốn nàng làm chuyện gì nàng cũng làm, dù sao quả thật nàng còn thiếu Lâm Thụy Cảnh một ân tình lớn lao. Mặc dù sâu trong nội tâm, dụng tâm của Lâm Thụy Cảnh đối với Tiền Lâu Tĩnh làm nàng ghen tỵ muốn chết, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài.
Lâm Thụy Cảnh là một người không được tự nhiên, thật ra ngay từ đầu cô không có ý định này, chẳng qua cô đang đợi Phạm Vân Huyên cãi lại, cô cảm thấy Phạm Vân Huyên không tiếp thụ nổi, nhất định sẽ tìm đến mình kháng nghị, dù sao ai lại muốn làm bàn đạp cho tình địch của mình đâu. Lâm Thụy Cảnh nghĩ xong, tới thời điểm đó sẽ làm ra tư thái cao ngạo đồng ý với Phạm Vân Huyên, thuận tiện sẽ đưa ra một số yêu cầu quá đáng với Phạm Vân Huyên, dĩ nhiên yêu cầu cụ thể Lâm Thụy Cảnh vẫn chưa nghĩ ra, nhưng ai biết Phạm Vân Huyên lại không theo suy tính của cô, hiển nhiên là do cô đánh giá nội tâm Phạm Vân Huyên quá thấp. Người kia lại cứng rắn buồn bực không lên tiếng nhận bộ phim này, sau có còn thực lòng phối hợp với Tiền Lâu Tĩnh.
..........
Lâm Thuỵ Cảnh trong vai Nữ vương ngạo kiều không được tự nhiên mỹ thụ!