Phạm Vân Huyên hôn cực kỳ nóng bỏng, tình cảm lộ ra không sót, cơ hồ muốn đem Lâm Thụy Cảnh bao phủ toàn bộ. Lâm Thụy Cảnh bị ép vào nụ hôn này, rõ ràng nếu tính khiết phích của cô nhìn lại, hôn là một chuyện rất ghê tởm, nhưng trong trí nhớ, đã cùng Phạm Vân Huyên hôn không biết bao nhiêu lần, cảm giác lại cực kỳ tốt đẹp, dù rõ ràng những thứ kia đều không phải là trí nhớ của cô, nhưng cô cũng muốn thử một chút, có cảm giác giống như trong trí nhớ không, trên thực tế, cảm giác lại còn mãnh liệt hơn.
Mặc dù Phạm Vân Huyên cướp đi thân thể Lâm Thụy Cảnh, vô sỉ chơi tự công tự thụ với chính mình, nhưng cô biết Phạm Vân Huyên cũng yêu cô, bởi vì trí nhớ đời trước, nên muốn thương tiếc bản thân mình, thương yêu mình, dùng thân phận của người khác yêu mình. Thật ra có chút lừa mình dối người, nhưng loại tình yêu đó không phải là kiểu tình nhân, chỉ là bù đắp phần tình cảm thiếu hụt, nên dung túng bản thân mình nhiều hơn một chút.
Thân thể và nội tâm khác biệt, cảm giác cũng sẽ không giống nhau. Chẳng qua Lâm Thụy Cảnh cho rằng, vì thân thể của cô bị Phạm Vân Huyên hấp dẫn, nên mới muốn dựa vào Phạm Vân Huyên, chẳng qua cô không nghĩ đến, Phạm Vân Huyên đối với cô cũng có lực hút mạnh mẽ, thân thể cũng không thể hoàn toàn bỏ qua ý chí mà tự động vận hành được, chẳng qua là cô ngạo kiều, không muốn nhận ra, hoặc là, không muốn thừa nhận mà thôi.
Nếu như không có Phạm Vân Huyên, đại khái là Lâm Thụy Cảnh sẽ coi thường người khác, tính khiết phích của cô quá mạnh, nội tâm lại cao ngạo hơn bất cứ thứ gì, chẳng qua thân thể bị khai phá trong trí nhớ làm cao cao tại thượng trong lòng cô bị phá hư, để cho nội tâm không chút khe hở xuất hiện một vết nứt, cô có cảm giác mình không còn hoàn mỹ nữa. Thật ra thì trừ chuyện thân thể bị người khác chiếm đoạt và cảm giác ủy khuất, thì nội tâm của cô cũng không bài xích khoảng thời gian ở cùng với Phạm Vân Huyên, chẳng qua là cảm giác ủy khuất và bất mãn quá mãnh liệt che giấu đi nội tâm chân thật của cô mà thôi.
Bởi vì cả người không kìm hãm được, lúc Lâm Thụy Cảnh bị Phạm Vân Huyên hôn, từ bắt đầu là đóng chặt môi, dần dần hàm răng cũng bị cạy mở ra, rõ ràng kinh nghiệm đều bắt đầu từ số không, nhưng trên phương diện này, ngộ tính của Phạm Vân Huyên rất cao. Đôi môi nóng bỏng tiếp hôn triền miên làm Lâm Thụy Cảnh dần mềm hóa xuống, tay của cô không biết đã đặt trên thân thể Phạm Vân Huyên từ lúc nào, hai người ôm nhau, hôn đến khó phân biệt được.
Lâm Thụy Cảnh nhắn Tiền Lâu Tĩnh mười giờ trực tiếp đi đến phòng làm việc tìm cô, nên 9h57 phút, Tiền Lâu Tĩnh đi đến phòng làm việc của Lâm Thụy Cảnh, trong lòng còn âm thầm nghĩ thật may mắn vì mình đã không đến trễ, nếu không nàng lại bị Lâm Thụy Cảnh nói lời châm chọc. Vẫn dư ba phút nên Tiền Lâu Tĩnh sửa sang lại quần áo, Lâm Thụy Cảnh yêu cầu nàng phải biểu hiện bên ngoài thật sạch sẽ, vĩnh viễn phải xuất hiện bằng bộ dáng của nữ thần trước mặt mọi người, đều này làm cho Tiền Lâu Tĩnh rất muốn mắng vài câu. Nàng vốn không phải là nữ thần, thậm chí còn là một phàm phu tục tử nghèo khó, mặc dù nhan sắc có chút giá trị, nhưng tư thái nữ thần như Lâm Thụy Cảnh, thực sự vẫn là cao không thể leo đến được. Mặc dù chuyện xảy ra ở phòng rửa mặt và phòng ngủ lần trước làm hình tượng nữ thần của Lâm Thụy Cảnh trong lòng nàng có giảm đi một chút, nhưng số phần này vẫn còn rất cao, từ mười rơi xuống tám mà thôi.
Thật ra thì Lâm Thụy Cảnh cho phí bao nuôi rất nhiều, chẳng qua là từ nhỏ nàng đã quen bị đòi nợ, nhà nghèo quen rồi, không nỡ bỏ tiền đi thuê xe, cho nên vẫn chen đi xe buýt. Điểm chết người là nàng không biết lái xe, cũng không có thời gian học lái xe, Lâm Thụy Cảnh dựa theo khóa trình của Phạm Vân Huyên đưa cho Tiền Lâu Tĩnh học theo, nên không cho Tiền Lâu Tĩnh học lái xe, vì trước đây Phạm Vân Huyên ra đời sớm, nên đã học trước rồi, cho nên dù Lâm Thụy Cảnh có xe cho nàng đi, nàng cũng không thể lái.
Thân thế Tiền Lâu Tĩnh còn đầy nước mắt hơn Phạm Vân Huyên, ba nàng là tên cờ bạc, thuộc loại đánh thua hết tiền rồi về xám hối với mẹ nàng, nhưng được mấy ngày, không thể kiềm chế được lại đi đánh bạc, sau đó cứ lặp đi lặp lại, mẹ nàng bị bệnh nặng, lấy thuốc duy trì sinh mệnh, nên nhà nàng thiếu tiền tứ phía. Mặc dù gia cảnh khó khăn hơn Phạm Vân Huyên, nhưng ba nàng vẫn còn yêu mẹ nàng, mặc dù mệt mỏi, nhưng tính tình Tiền Lâu Tĩnh vẫn còn có ánh sáng hơn Phạm Vân Huyên. Ở thế giới kia, vận khí của Tiền Lâu Tĩnh tốt hơn Phạm Vân Huyên rất nhiều, nhưng bây giờ vận khí của Tiền Lâu Tĩnh xem như cũng là tốt lắm rồi, ít nhất cũng gặp được Lâm Thụy Cảnh.
Vì thời gian làm việc vội vàng, Tiền Lâu Tĩnh gõ cửa phòng ba cái thì trực tiếp mở cửa bước vào, động tác cực kỳ nhanh chóng, dùng không tới năm giây.
Lúc Tiền Lâu Tĩnh gõ cửa, Lâm Thụy Cảnh mới thức tỉnh khỏi nụ hôn với Phạm Vân Huyên, chưa kịp phản ứng, Tiền Lâu Tĩnh đã bước vào.
"Lâm Tổng, tôi đ..." Âm thanh Tiền Lâu Tĩnh đột ngột dừng lại, bởi vì sau khi nàng bước vào thì nhìn thấy Phạm Vân Huyên ngồi trên đùi Lâm Thụy Cảnh, Lâm Thụy Cảnh ôm hông Phạm Vân Huyên, tư thế kia thật thân mật, làm Tiền Lâu Tĩnh muốn mù hai mắt, xong đời, nàng lại làm hư chuyện tốt của kim chủ, để Lâm Thụy Cảnh lại tìm bất mãn, người này sẽ không ghi thù đi, nghĩ đến đây, nội tâm Tiền Lâu Tĩnh trào ra từng đợt ớn lạnh. Rõ ràng là Lâm Thụy Cảnh hẹn mình mười giờ, chẳng qua là nàng canh đúng thời gian đến mà thôi, không thể trách nàng, ai biết Lâm Thụy Cảnh sẽ cùng Phạm Vân Huyên chơi kích tình trong phòng làm việc, cơ mà phòng rửa tay các nàng cũng có thể chơi kích tình được, thì phòng làm việc cũng không tính là cái gì kỳ quái. Sớm biết như vậy, nàng đã hỏi thư ký trước rồi, ô ô, bây giờ thật thất sách! Nhưng mà, các nàng không thích ở nhà chơi, chỉ thích chơi ở bên ngoài, đây là muốn tìm kích thích sao? Không nghĩ đến Lâm Thụy Cảnh lại là người như vậy, thường ngày cao ngạo cỡ nào chứ, quả nhiên làm người không thể xem bề ngoài....
Lâm Thụy Cảnh lại bị Tiền Lâu Tĩnh thấy, bởi vì quá mức xấu hổ mà theo bản năng thô lỗ đẩy Phạm Vân Huyên từ trên chân mình xuống. Phạm Vân Huyên vốn đang định chủ động đứng lên, bị Lâm Thụy Cảnh thô lỗ đẩy như vậy, thân thể đụng vào bàn làm việc, đau đến nhíu mày, nhưng so với nỗi đau thân thể, nội tâm của nàng càng khó chịu hơn. Giờ phút này Phạm Vân Huyên thà bị Lâm Thụy Cảnh đẩy ra trước đó, mà không phải là đẩy ra trước mặt Tiền Lâu Tĩnh, như vậy sẽ để cho nàng có cảm giác Lâm Thụy Cảnh quan tâm đến cảm nhận của Tiền Lâu Tĩnh, mình chủ động câu dẫn cô, là người thứ ba, ý nghĩ như vậy làm cho lòng Phạm Vân Huyên cực kỳ khó chịu.
Lâm Thụy Cảnh không nghĩ đến động tác mình đẩy Phạm Vân Huyên lại mạnh như vậy, thấy Phạm Vân Huyên bị đụng vào bàn làm việc, đau đến cau mày, trong lòng có chút không đành lòng, nhưng muốn cô nói xin lỗi là chuyện không thể nào, ai bảo cô ta ngồi trên chân mình, mình cũng không đồng ý. Lâm Thụy Cảnh làm ra vẻ mặt đáng đời, dĩ nhiên thái độ của Lâm Thụy Cảnh làm Phạm Vân Huyên càng đau lòng hơn.
Phạm Vân Huyên cảm giác mình giống như nữ nhân vô sỉ thích kề cận Lâm Thụy Cảnh, đây là chuyện trước kia nàng tuyệt đối không bao giờ làm. Tình yêu của nàng với Lâm Thụy Cảnh đã mạnh hơn cả tự tôn của nàng, rõ ràng trước đây nàng cho rằng tự tôn quan trọng hơn tất cả. Phạm Vân Huyên khắc chế cảm giác muốn rơi nước mắt, nàng không muốn yếu thế trước mặt Tiền Lâu Tĩnh, càng không muốn để mình ti tiện hơn, nàng còn muốn cất giữ chút tự ái ít ỏi còn sót lại, mặc dù nàng biết Lâm Thụy Cảnh không có lỗi gì, là do nàng tự đưa đến cửa.
Tiền Lâu Tĩnh nhìn một màn này, nàng hiểu rõ Phạm Vân Huyên rất yếu đuối, lại cố vờ như không có chuyện gì, nội tâm Tiền Lâu Tĩnh cũng có chút không đành lòng. Nàng cảm giác Phạm Vân Huyên hình như thực sự thích Lâm Thụy Cảnh, nhưng thái độ của Lâm Thụy Cảnh quả thật rất đáng chê trách, nàng thầm nghĩ, nếu Lâm Thụy Cảnh là nam nhân, coi như là một tên nam nhân rác rưởi, bất quá lại là nữ, coi như rác rưởi này cũng có chút nhan sắc.
Vốn là Lâm Thụy Cảnh không hy vọng Phạm Vân Huyên quá mức thư thản, nhưng cô phát hiện khi mình làm tổn thương Phạm Vân Huyên, trong lòng cô cũng không vui vẻ giống như trong tưởng tượng.