“Bà ơi bà nằm ra nhé.” Cô ân cần nói.
Bà rất ưng ý nhìn cô, cảm thấy cô rất ngoan ngoãn và dịu dàng vô cùng.
“Cháu nghĩ sau về cháu ngoại của bà?” bà không ngại ngùng gì hỏi cô.
“Dạ?” Cô bất ngờ chưa kịp thích ứng với câu hỏi của bà.
“Cháu nghĩ sau về Đinh Quân Hạo.” Bà cũng rất kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa cho cô nghe.
“À Đinh tổng là một người rất tài giỏi và ưa nhìn ạ, cũng rất tốt bụng và thân thiện.” Cô cũng vui vẻ khi nhắc đến anh.
“Vậy cháu nghĩ sao về việc quen cháu của bà?” Bà còn chẳng ngại ngùng gì hỏi cô.
“Nếu như cậu ấy chịu cháu ạ, người tài giỏi như cậu ấy chắc gì đã chịu cháu.” Cô cười cười nói.
‘Thằng nhóc đó nhìn dáng vẻ thích cháu như thế không chịu cháu cũng uổng lắm, bà sẽ về nói với nó tìm cháu thường xuyên hơn.” Bà vẫn rất nhiệt tình nói.
“Vậy cũng được ạ.” Cô cười cười nói.
Khi kiểm tra cho bà xong, cô cùng với bà có nói chuyện với nhau vài câu rồi cô tiễn bà về tiếp tục với bệnh nhân tiếp theo, hôm nay cô làm việc một cách đầy sức sống và năng lượng khiến mọi người cũng có sức sống theo cô.
Anh khi quay về công ty thì tâm phấn khởi tới nỗi chẳng buồn cau có với trợ lý Mạc, anh khiến cho cả công ty lo sợ run hết cả người.
“Giám đốc à bây giờ anh chửi tôi đi anh khó chịu với tôi đi chứ anh không nói gì trợ lý như tôi nhìn anh vui vẻ tôi thật tình là không quen.” Trợ lý Mạc nói trong đau khổ cùng cực.
“Tôi không thích nếu mà anh không quen thì về đi đợi chừng nào tập quen được rồi thì đến.”
Trợ lý Mạc nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh thì không nói gì nữa, cậu ta quyết định ngậm miệng lại.
“Mà nà trợ lý Mạc anh giải quyết hộ tôi tên Quí Khánh nhé, cứ giữ cậu ta trên vị trí phó viện trưởng nhưng phải làm sao cho cậu ta không còn uy tín nữa.”
Trợ lý Mạc cũng có đôi chút khó hiểu, không biết vì lý do gì anh luôn có ác cảm với tên viện trưởng đó, nhưng đó là lệnh của giám đốc nhà mình anh ta không thể nào cãi lời được.
Anh họp liên tục nguyên ngày hôm đó không có thời gian để xem điện thoại nhưng đến giờ tan làm thì lại lấy áo vest đi ra ngoài ngay lập tức.
Cô cũng vừa mới kết thúc ngày làm việc đầy mệt mỏi của mình, hôm nay cô thực hiện cũng gần năm ca phẫu thuật cùng với những bệnh nhân khác đến để thăm khám bệnh tình của mình.
“Chị Nghi nay về sớm không tăng ca ạ.” Bác sĩ Phụng thấy cô thì chạy đến.
“Không em ạ, bạn trai chị hôm nay đến đón.” Cô cười nói cũng chẳng giấu giếm gì.
Quí Khánh anh ta đi ngang qua cô nghe được câu cô vừa nói thì ngừng bước nhìn cô chằm chằm không rời mắt, Đặng Thục Hân cũng nghe nhưng ánh mắt đầy khiêu khích nhìn anh ta.
“Sướng nhất bác sĩ Nghi rồi có được anh người yêu tâm lý đưa đi đón về còn đỡ hơn một số người tệ bạc.” Thục Hân nói một câu đầy châm biếm.
“Được rồi đừng nói thế, hôm nào tôi mời mọi người đi ăn nhé.” Cô cười nói.
“Được bác sĩ Nghi hứa rồi đấy nhé.”
Cô cũng rời đi vẫy vẫy tay tạm biệt mọi người, đến khi cô đi ra gần đến cửa của bệnh viện cô đã nhìn thấy một chiếc sang trọng và anh bạn của cô đang đứng ở đó, cô chạy ngay đến nở một nụ cười vui vẻ với anh.
“Anh đợi có lâu không?”
“Không anh đợi em lúc nào chẳng được.”
“Hôm nay có chuyện vui muốn kể cho anh nghe.” Cô cười nói.
“Được lên xe đi anh đưa em đi ăn.” Anh cực cưng chiều cô nói.
Dù chỉ mới xác nhận mối quan hệ lúc sáng nhưng cô và anh cũng rất tự nhiên không có gì gọi là ngượng ngùng ở đây cả.
“Hôm nay bà ngoại của anh đến khám bệnh.” Cô nhìn phía trước nói với anh.
“À chân ngoại anh có sao không?” Anh nghe thì à một tiếng.
“Vẫn ổn chỉ là gai nhưng chưa có gì quá nghiêm trọng nên sẽ uống và tiêm thuốc, nhưng bà rất lạc quan.”
“Đứng bà rất lạc quan trong mọi chuyện từ lúc mẹ anh còn trẻ đến tận bây giờ.” Anh không phủ nhận điều đó.
Cô nhìn dáng vẻ của anh vui vẻ khi nhắc đến không có chuyện gì khó chịu hay lạnh lùng, có rất nhiều người thành công nhờ nhà nội liền không quan tâm có đôi lúc lại khinh rẻ gia đình ngoại của mình.
“Bà còn muốn em tình hiểu người mà bà chấm nữa.” Cô vừa nói vừa liếc nhẹ biểu cảm của anh.