Một Lần Nữa Nhé

Chương 21: Tôi sợ




Anh ta chưa kịp đụng vào bộ phận nào của cô nữa thì bị một bàn tay đầy gân guốc kéo mạnh người anh ta ra.

Cô như được sống dậy một lần nữa, cũng chẳng còn một ý thức nào trong người mình cả cô chạy vội ra khỏi cái nơi như địa ngục đó, cô cứ chạy, chạy và chạy cứ thế cô đi đến khoa nhiễm nơi ít người lui tới và xung quanh có rất nhiều cây cối, những suy nghĩ đầy hỗn độn trong đầu của cô không ngừng hiện lên cho đến khi có người ngồi xuống bên cạnh cô mới ngước mặt lên nhìn.

“Chị có sao không, đừng sợ có tôi bên cạnh chị rồi.” Đinh Quân Hạo đưa người tay ôm vai gầy của cô.

Được một người quan tâm như vậy trong lòng của cô như được an ủi và nhận được một sự quan tâm rất đặc biệt đến từ anh, cô xoay người đột ngột ôm chầm lấy cả người của anh nấc lên từng cơn một và nhìn rõ được sự sợ hãi từ cô.

“Tôi rất sợ tôi thật sự rất sợ, nó như một cơn ác mộng không thể nào dứt ra được vậy, tại sao lúc nào anh ta cũng đem lại những cơn ác mộng kinh hoàng đến bên tôi vậy, nếu như không có cậu thì anh ta sẽ xâm hại tôi.” Cô đau khổ nói.

Anh nhìn cô gái nhỏ trong lòng của mình không ngừng khóc thì trong lòng rất bứt rứt loại cảm giác đó chẳng thể nào xoá được trong người của anh.

“Chị đừng nói những lời như vậy tôi vẫn luôn ở bên cạnh chị.” Anh đưa tay xoa nhè nhẹ mái tóc của cô.

“Tại sao cậu lại giúp tôi như vậy chứ.” Cô như được bình tĩnh lại liền nhỏ giọng hỏi anh.

“Vì tôi thích chị, làm gì cần có lý do chứ vì chị là người tô thích đơn giản thế thôi.” Anh cực tự tin nói.

Cô bị câu nói của cô làm cho cứng hết người không nghĩ ngay lúc này anh lại có thể nói ra mấy câu sến súa như vậy được.

“Cậu sến rện thật đó.” Cô vẫn gục vào vai anh mà nói.

“Tôi cũng chỉ sến với chị thôi.” Anh nhìn người trong lòng mình nói.



“Thế cậu có muốn tìm hiểu tôi không?” Cô cứng nhắc hỏi.

Không phải vì cô thích tiền bạc gì của anh, mà cô bị rung động bởi cách nói chuyện cùng với thái độ và cách anh bảo vệ cô.

“Chị còn hỏi kiểu đó với cái người vừa mới nói thích chị à?” Anh đưa mặt sát đến bên cô.

“Ai mà biết được mấy như cậu giàu có rồi chỉ là cảm xúc nhất thời thôi chứ.” Cô đánh mắt sang hướng khác.

“Sao ăn nói xàm xí như thế chứ con mẹ nó, chị nên biết là tôi sẽ chẳng có thời gian gì nhiều để lúc nào cũng xuất hiện ở bệnh viện được mà vì muốn gặp chị nên tôi phải để lại đóng văn kiện kia để chạy đến đây nhìn chị đó.” Anh giận dữ nói.

“Tôi có biết được đâu.” Cô bị anh la thì cô bĩu môi nói.

“Chị ngốc thế sao làm bác sĩ được vậy, nhưng anh đồng ý tìm hiểu với em.” Anh cúi người nụ cười vui vẻ hiện lên.

“Ai cho xưng anh thế, chị lớn hơn cưng đấy nhóc.” Cô nghe liếc ngóc đầu lên nói.

“Ai cao hơn người đó lớn hơn.” Anh nở một nụ cười sáng lạn nói.

“Được rồi không so đo với con nít.” Cô đứng lên chuẩn bị về lại phòng khám.

“Được rồi anh về chiều anh đến đón.” Anh thơm nhẹ vào tóc cô rồi cũng rời đi.

“Về đến công ty thì gọi cho em.” Cô cũng gọi với theo.



“Được tạm biệt.” Anh vẫy vẫy tay với cô.

Tâm trạng của cô cũng được gọi là thoải mái, giống người biết yêu hơn rồi khi đi ngang qua chỗ mấy y tá khoa của cô cũng cười tươi vui vẻ.

“Hôm nay bác sĩ Nghi có chuyện gì vui lắm sao?” Một chị y tá hỏi cô.

“Cũng gọi là có chuyện vui.” Cô vui vẻ nói.

“Được người bác sĩ như bác sĩ Nghi và bác sĩ Hân thì vui biết mấy chẳng giống như ai kia lúc nào cũng tự cao tự đại.”

“Được rồi đừng nói nữa coi chừng bị trừ lương đó.” Cô cười cười xem như chuyện đó không có gì cả coi như chưa xảy ra.

Khi về đến phòng khám của mình cũng có khá nhiều bệnh nhân đã đợi ở đó rồi cô ngay lập tức vào làm việc một cách năng xuất nhất, đến người tiếp theo cô nhân ra đó là là ngoại của Đinh Quân Hạo.

“Con chào bà ạ.” Cô tươi cười nhìn bà.

“Bà chào cháu.”

“Bà uống thuốc có bớt hơn không ạ?”

“Cũng đỡ nhưng không dùng thuốc vẫn sẽ đau.” Bà nắm lấy tay cô ngồi lên giường.

“Vâng để cháu xem chân và gối cho bà nhé.” Cô vừa nói vừa lấy vài thứ máy móc.