Bút vừa hạ xuống, màu mực đỏ nổi bật trên mặt giấy hiện rõ tên Viên Dao bên cạnh Cửu Vân. Cô không biết mình làm như thế này có đúng hay không nhưng hiện tại cô không muốn nhẫn nhịn với Trình Trí nữa. Hắn đã bất nhân thì cô càng phải leo lên đầu hắn ngồi.
Giây tiếp theo, một vòng tay to lớn đã ôm lấy chiếc eo thon của Viên Dao rồi kéo mạnh khiến cả người cô ngã sấp xuống giường. Cửu Vân đè lên người cô, tay thuần thục cởi khóa quần.
“Khoan… Khoan đã… Chú đang làm gì vậy?”
“Hợp đồng cũng kí rồi, bây giờ tôi cho phép em đi bắt biến thái.”
Viên Dao nghe câu đùa càn rỡ của Cửu Vân mà không khỏi đỏ mặt. Cô mấp máy môi, cảm giác bản thân dường như có chút thua thiệt.
“Thua thiệt?”
Viên Dao giật mình khi lỡ nói ra suy nghĩ của mình, lại còn bị Cửu Vân nghe thấy. Anh nhếch miệng, đột ngột cởi áo thun quăng lên sàn, phơi bày cơ thể săn chắc ngạo nghễ đáng tự hào của một người đàn ông, sau đó nắm lấy tay cô mà áp lên phần bụng.
“Em cảm giác thua thiệt chỗ nào? Nói tôi nghe.”
Viên Dao cảm giác lòng bàn tay nóng cực độ, tuy nhiên lại không nỡ rời khỏi da thịt đàn hồi quyến rũ này. Cô nuốt nước bọt, tay không biết từ khi nào đã đi xuống hàng chữ V nhạy cảm thì lập tức bị anh tóm lấy, đè lên phía trên đầu.
“Đừng hấp tấp như thế. Đêm nay vẫn còn dài.”
Cửu Vân cúi xuống, chiếm trọn lấy cánh môi anh đào đang hé mở chào đón. Viên Dao không biết nên đặt tay ở đâu, lúc trước bởi vì có chút thuốc nên mọi thứ trải qua vừa mơ hồ vừa say nồng, còn bây giờ men rượu trong người cô đã rút bớt nên cô vẫn giữ được sự tỉnh táo. Nếu như cô không hề có khoái cảm với người đàn ông này thì phải làm sao đây?
Đột nhiên, Cửu Vân cắn nhẹ vào cằm Viên Dao khiến cô giật thót.
“Á! Chú…”
“Em lơ là. Nghĩ về người đàn ông nào khác sao?”
Cửu Vân hít hà mùi hương độc quyền trên cổ Viên Dao, thuận lợi kéo phăng áo cô lên, nhưng lại buộc chặt nó vào hai tay cô khiến cô hoàn toàn rơi vào thế bị động. Anh hôn lên bầu ngực múp rụp, cảm giác chỉ muốn ngập mặt trong nơi ấm áp mềm mại này. Đưa tay ra sau cởi lấy khuyu, thứ căng tròn lập tức được giải phóng, giây sau đã bị anh hút lấy toàn bộ nhựa sống.
Viên Dao vặn vẹo người, một người nhạy cảm như cô không thể chịu nổi chiếc lưỡi ma quái của Cửu Vân. Toàn bộ sức nóng tập trung ở nơi căng tròn ấy, chỉ muốn phun trào ra vì bị chơi đùa qua lại. Cho tới khi toàn bộ ướt sũng, cô mới được buông tha.
Cửu Vân thừa cơ hội Viên Dao trong lúc mê mang, đã cẩn thận lột chiếc quần jeans dài, chỉ chừa lại mảnh tam giác bé nhỏ trắng muốt. Anh khẽ chạm vào bên dưới, lập tức cảm nhận toàn thân cô run rẩy.
“Chưa gì mà đã ướt đến vậy rồi sao?”
“Không… Không phải… Do chú trêu chọc…”
“Tôi trêu chọc, chẳng lẽ em không thấy thích sao?”
Cửu Vân cởi thứ bảo hộ cuối cùng, ngón tay trực tiếp chạm vào hoa huyệt khiến nó giật bắn người. Anh rê tới đâu, Viên Dao thở mạnh đến đó. Cô không thể ngờ tới bản thân lại chảy nước đến mức độ như thế, hiện tại lại bị anh lấy ra mà trêu đùa.
Một ngón tay xâm nhập vào mật động ẩm ướt và chật hẹp. Cửu Vân nhướng mày, cảm nhận từng tấc thịt bám lấy ngón tay mình mà không khỏi liên tưởng đến việc lát nữa sẽ thay thế nó bởi thứ đang gào thét trong đũng quần anh.
“Vẫn còn chặt đến vậy sao?”
“Chú… Chú… Khó chịu quá…”
Viên Dao lắc đầu, nhưng người phía dưới vẫn từng bước đưa ngón tay dài vào sâu, chạm vào điểm nhạy cảm nhô ra khiến cô hét lên một tiếng. Cửu Vân liên tục đánh vào nơi đó, tạo ra âm thanh lép bép mắc cỡ. Ngay vào lúc cô cong người, muốn đạt cao trào thì anh lại phũ phàng rút ra.
“Tại… Tại sao…”
“Nhiêu đó sao mà đủ với em chứ. Để tôi cho em thứ tốt hơn.”
Cửu Vân đã chẳng chịu nổi, lập tức rút thanh bảo kiếm ra, cũng làm cho Viên Dao hoảng sợ. Cái thứ đó lúc trước sao lại vào vừa lỗ nhỏ bên dưới của cô được chứ?
“Sẽ… Sẽ không vừa đâu. Chú đợi chút đã.”
Anh giữ chặt eo cô, mỉm cười đắc ý.
“Cũng chưa phải chưa làm qua. Em sợ cái gì chứ.”
Không đợi Viên Dao phản đối, Cửu Vân đã nhấp thẳng một nấc tiến sâu vào bên trong cô khiến cô ú ớ, chẳng thể thở nổi, mà bên dưới cũng đồng thời phun ra mật dịch ngọt ngào.
“Hấp tấp ra đến thế sao? Đêm nay còn dài. Em phải giữ sức phục vụ tôi đấy.”
Cửu Vân giơ cao chân Viên Dao lên, mạnh bạo động.
Trong căn phòng chỉ toàn ngập tràn tiếng rên rỉ của hai con người hãm sâu vào ái tình chẳng thể thoát ra.