“Tôn… Tôn thiếu…”
Đám người đó lập tức co rúm người, vô thức nở nụ cười lấy lòng.
“Sao anh lại tới đây thế ạ? Anh có gì muốn dặn dò chúng em sao?”
Người được gọi là Tôn thiếu chẳng thể hiện chút gì hứng thú khi nhìn thấy đám trẻ ranh này, ngược lại ánh mắt tò mò nhìn về phía Viên Dao, sau đó nói vọng vào bộ đàm trong tay.
“Tìm thấy rồi. Phòng 309. Đến nhanh đi, bị lột đồ rồi.”
“Ặc! Tôn thiếu, ngài đang nói gì thế ạ?”
Đám người khó hiểu, nhưng chỉ thấy Tôn thiếu gắn bộ đàm vào lưng quần, sau đó tung thẳng cú đấm về phía chàng trai đã dí điện thoại về phía ngực của Viên Dao.
“Một lũ ngu, dám ở địa bàn của tôi làm mấy chuyện này.”
Viên Dao vẫn không hiểu gì, người đàn ông này là ai? Vì sao lại đánh đám bạn của Trình Trí?
Ngay giây sau, câu hỏi trong lòng liền được sáng tỏ. Những bước chân dồn dập càng lúc càng gần, mà người đi tới đầu tiên chính là Cửu Vân. Anh bước thẳng vào trong phòng, thuần thục cởi áo khoác đắp lên người cô.
“Không sao chứ?”
Thoáng chốc, Viên Dao cảm giác không còn sợ hãi khi nhìn thấy Cửu Vân nữa, ngược lại còn cảm thấy may mắn nhờ vào sự xuất hiện của anh ngay lúc này. Cô khẽ lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn vô thức trực trào, đôi chân đã run rẩy mất kiểm soát, có lẽ là do tác dụng của chai rượu ban nãy.
Cửu Vân nhìn gương mặt ửng hồng của Viên Dao, sau đó liếc mắt qua chai rượu rỗng thì liền hiểu ra vấn đề.
“Uống bao nhiêu?”
Cô ngơ ngác nhìn anh, giây sau dần hiểu ra anh đang hỏi về vấn đề gì.
“Nửa chai.”
Cửu Vân lập tức nhíu mày, bất ngờ khom người bế Viên Dao lên một cách nhẹ nhàng. Mà hiện tại đột nhiên cô lại không muốn kháng cự, đầu dựa vào lồng ngực săn chắc.
“Chuyện còn lại giao cho cậu.”
Anh lên tiếng với Tôn thiếu, định bước thẳng ra ngoài khỏi phòng thì bị cô kéo lấy góc áo, giọng nói tha thiết van xin.
“Còn… Còn người…”
Tôn thiếu ở bên cạnh nghe được, lập tức lên tiếng.
“Yên tâm, tôi sẽ đưa cô bé về nhà cẩn thận. Cậu đưa người của cậu đi trước đi.”
Cửu Vân gật đầu, sau đó theo sự hộ tống của bảo vệ và quản lý mà đi lên lầu cao cách biệt với quán bar, chỉ dành riêng cho những khách svip.
“Phó thiếu, ngài còn cần gì không ạ?”
“Mang cho tôi chén canh giải rượu.”
Đợi mọi người đi hết, Cửu Vân mới nhẹ nhàng đặt Viên Dao xuống giường, nhìn cô với gương mặt ửng đỏ, đôi mắt lim dim mà chỉ biết thở dài ngao ngán. Anh không biết nên nói cô tâm địa lương thiện hay dễ bị lừa gạt nữa. Nhưng thời điểm nhìn phần ngực cô lộ ra ngoài, anh có chút không kiềm chế được mà muốn đấm thẳng vào mặt đám nhóc ranh đó.
Cửu Vân đưa tay, muốn giúp Viên Dao cài lại cúc áo, nhưng bất ngờ bị cô nắm lấy, miệng chu lên mắng mỏ.
“Lại là cái đồ biến thái này.”
Viên Dao xoay người, ôm chặt tay của Cửu Vân khiến cho nó kẹp giữa hai đôi thỏ ngọc mềm mại.
“Đã bắt được biến thái rồi, không cho thoát.”
Anh nuốt nước bọt, vừa bị giọng nói ngọt ngào của cô mê hoặc, vừa bị cảm giác nơi bàn tay làm cho ngứa ngáy toàn thân. Nhưng lần này anh không làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng rút ra rồi đắp chăn kín cho cô. Lần đầu tiên, anh quyết định bỏ qua cho con mồi của mình nhưng chỉ là trong giây lát mà thôi.
Quản lý nhanh chóng đem lên canh giải rượu, rồi rời đi không phát ra tiếng động. Họ không dám làm cho Phó thiếu thêm tức giận.
Cửu Vân đỡ Viên Dao ngồi lên, giọng nói bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng dỗ ngọt.
“Mau uống tí đi. Tôi không muốn lại mang thêm tội danh gì khi em tỉnh dậy đâu.”
Viên Dao nhấp từng ngụm nhỏ, cuối cùng dưới sức uy kiên nhẫn của Cửu Vân cũng đã uống sạch. Canh giải rượu của quán bar quả thật hiệu nghiệm hơn những nơi khác, dần giúp cô lấy lại thần trí dù hơi men vẫn còn đó.
Viên Dao thất thần ngồi trên giường, đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân mà khóc nấc. Cửu Vân chán nản thở dài lần nữa, cũng chẳng hiểu vì sao cô lại như thế.
“Sao lại khóc? Nín đi!”
Anh cau mày, nhẹ vỗ lưng cô nhưng hình như chẳng có tác dụng mấy. Bình nước vẫn tuôn trào mất kiểm soát.
“Vì sao… Vì sao tôi lại phải trải qua chuyện này chứ?... Tôi chỉ muốn… chỉ muốn kiếm tiền… không muốn gây gổ với ai cả… Tiền thuê mặt bằng còn chưa trả… Tiền điện nước chưa đóng… hức hức…”
Cô đấm vào chăn bông.
“Tôi… đợi tôi giàu… hức hức… nhất định sẽ khiến cho đám người đó… phải kính trọng tôi…”
Cửu Vân nhìn cảnh tượng này mà không khỏi bật cười, cũng kích thích chút gì đó trong lòng anh, vì thế anh nắm lấy cằm cô mà kéo sát lại mặt mình.
“Em cần chi phải đợi chứ, chỉ cần kí hợp đồng tình nhân với tôi, tiền tài và quyền lực, mọi thứ em muốn đều sẽ có được.”
Cô khảm sâu vào mắt anh, bị rượu làm cho mê mang mà gật đầu.
“Được, tôi ký.”