Một Lần Ân Ái Cả Đời Đắm Say

Chương 17: "Không Đo Nổi" (thịt thăn)




Viên Dao cắn răng, ngăn cho bản thân phát ra tiếng động lạ, nhưng Cửu Vân hết lần này đến lần khác úp mặt vào nơi mềm mại mọng nước mà hút hết nhựa sống. Chiếc áo nhỏ bị kéo xuống càng làm nâng lên sắc xuân phơi phới khiến anh không thể kìm nén, lập tức cắn nhẹ.

“Á!”

Cô run rẩy, cả người giật thót, vừa đau lại vừa có cảm giác kỳ lạ. Bàn tay anh luồn vào bên trong áo, ôm trọn tấm lưng trần gầy, trở thành điểm tựa cho cả hai dễ động tình hơn.

“Thích chứ?” Anh đánh ấn ký lên phần thịt mềm mại tràn đầy sức sống, giọng điệu có phần trêu chọc lại có phần cưng chiều.

Cô che mắt, không dám nhìn cũng không dám trả lời, nhưng toàn thân ửng hồng ngại ngùng cùng hơi thở trở nên gấp gáp đã bán đứng cô. Dưới bàn tay điêu luyện của anh, cô làm sao có thể không thích được chứ.

Cửu Vân cởi phăng chiếc áo sơ mi mà quăng sang một bên, cầm tay cô áp lên phần cơ bụng của mình.

“Chẳng phải em muốn sờ sao? Sờ của tôi chẳng phải thích hơn à?”

Viên Dao đầu lắc nguầy nguậy nhưng tay không hề rơi cơ bụng nửa giây, có đậu hủ mà không sờ thì là đồ ngốc. Cửu Vân nhếch miệng, lần nữa đè chặt tay cô đi dần xuống nơi đang nhô lên.

“Sờ cả nơi này nữa. Nó rất mong em đấy.”

Viên Dao cảm thấy bàn tay nóng bừng lên, rút ra cũng không được mà bóp chặt lại sợ bị hỏi tội. Thứ ở trong tay càng lúc càng cứng ngắc như muốn xé toạc lớp quần mà chui ra ngoài.

Cửu Vân cũng chẳng chịu nổi, nhanh chóng cởi quần Viên Dao quăng ra xa, sau đó xoay người để cô ngồi lên phía trên. Hoa huyệt chạm mặt trực tiếp với thứ hùng dũng làm cho cả hai nhất thời thở hắt ra.

“Thật… Thật sự làm ở đây sao?” Cô đỏ bừng mặt, không chắc bản thân có thể kiềm giọng lại được nếu anh thật sự muốn cô ở đây.

“Làm gì? Tôi đến đây để đo số may mà thôi.”

Cửu Vân vẫn với vẻ mặt tỉnh bơ ấy, lấy thước dây gần đó mà đặt vào tay cô, rồi cắn nhẹ lên vành tai của cô.

“Đo cho tôi.”

“Cái gì? Anh bị… ưm… điên à?”

Viên Dao muốn chửi toáng lên nhưng đột ngột Cửu Vân di chuyển hông khiến hai nơi giao nhau nhất thời ma sát vào điểm ngọc. Nghe thấy nụ cười trầm ấm trên đầu, cô biết người đàn ông này thật sự không muốn bỏ qua cho cô.

“Nếu không thì hiện tại tôi vác em ra ngoài để em đo cho tôi.”

Cô nghiến chặt răng.

“Tôi đo…”

Viên Dao nắm chặt thước dây, ban đầu có ý nghĩ dùng nó để uy hiếp Cửu Vân nhưng giây sau đã bị anh làm cho tê tái toàn thân. Hoa huyệt bên dưới dần rỉ nước như mời chào vật hung hãn mau mau sáp nhập làm một.

“Vai… ưm… một…”

Viên Dao tựa lên vai Cửu Vân, bên dưới cứ bị chà sát làm cô không thể chịu nổi.

“Tập trung chuyên môn nào, Viên Dao.”

Anh thì thầm bên tai cô, nhưng lại chẳng chịu dừng tay. Anh hôn nhẹ xuống vai cô, lần nữa giúp cô ngồi thẳng.

“Tiếp tục đi. Đừng làm mọi thứ chậm trễ như vậy.”

Viên Dao cắn môi, ánh mắt chất chứa hàng ngàn dao găm bắn về phía Cửu Vân. Cô hít một hơi sâu, bắt đầu vòng thước dây quanh người anh mà đo tới phần ngực. Để trả thù, cô cứ vờ như vừa chạm vừa chà sát hai điểm nhô lên khiến anh nheo mắt đầy nguy hiểm.

Cửu Vân bất ngờ nâng hông Viên Dao lên, đặt vật hung hãn ở cửa lối đi rồi một phát đi sâu vào trong mà không hề báo trước.

“Á!”

Tiếng hét nửa chừng bị anh nuốt vào trong bụng. Từng tấc thịt bóp chặt vật xa lạ khiến cả hai vừa buốt lại vừa thở hắt ra sung sướng.

“Nơi này vẫn chặt như vậy.” Anh nhếch miệng, quả thật là mỹ vị khó buông: “Đừng quên lấy chuẩn số đo đấy nhé. Ngực bao nhiêu hửm?”

Viên Dao hướng ánh mắt về những con số trên thước dây, muốn lần nữa có được số đo chính xác nhưng nào ngờ tới Cửu Vân lại chậm rãi động hông, khiến vật nam tính càng đi sâu vào trong, chạm vào điểm nhạy cảm nhất.

“Lát nữa nhớ phải ghi rõ lại cho tôi. Sai một số thì em biết tay với tôi.”

Cửu Vân giở giọng đe dọa, ban đầu chỉ muốn đùa với Viên Dao một lát, nhưng hiện tại càng muốn ghẹo cho cô phát khóc.

“Ưm… Không đo nổi… Sâu quá…”

Viên Dao nào còn tỉnh táo trước từng cú thúc sâu và nhanh của Cửu Vân. Cô chỉ biết kiềm nén tiếng rên rỉ, muốn buông tay nhưng lại bị anh ép nắm chặt sợi dây.

“Nhìn cho kỹ, con số này có làm em hài lòng không?”

Mỗi một câu nói, anh đều cố tình chà sát vào điểm nhạy cảm nhô ra bên trong tấc thịt khiến cô run rẩy kịch liệt.

“Hài… Hài lòng… Đừng mà… Ưm… Nhanh quá…”

Cửu Vân nở nụ cười đắc ý, bất ngờ giật phăng thước dây sang một nơi khác, rồi quay người Viên Dao lại, ép cô lên bàn mà tiến vào từ phía sau. Cảnh tượng bên dưới khiến anh thật sự hưng phấn, quả thật không hề hối hận khi cùng cô dây dưa một chút nào.

Anh cúi xuống, cắn mạnh lên vai cô đánh dấu.

“Viên Dao, em là của tôi.”