Viên Dao hôm nay gặp một nhóm khách nước ngoài, thân hình cao lớn khỏe khoắn muốn ở chỗ cô may một bộ âu phục mang hương vị nơi đây. Tất nhiên cô rất vui vẻ tiếp ứng.
“Cô là cô chủ ở đây sao?” Một người trong số họ hỏi.
“Vâng.” Cô nở nụ cười, tiếp tục lấy ra những xấp vải đẹp.
“Ồ, trông cô rất trẻ đấy.” Một người khác tiến tới trước mặt cô, thân thiện hôn lên mu bàn tay cô.
Viên Dao thoáng đỏ mặt, đứng trước người đẹp thì sao mà cô có thể chối từ được chứ. Cô ngại ngùng rút tay, nói một tiếng cảm ơn rồi bắt đầu cùng nhân viên lấy số đo. Vòng tay qua eo họ, cô cảm nhận rõ ánh nhìn từ phía trên, và cả ở nơi khiến cô lạnh gáy.
Viên Dao cố gắng chống cự và tự nhủ là do mình nghĩ nhiều mà thôi, nhưng đột ngột cửa tiệm vang lên tiếng leng keng quen thuộc.
“Xin chào quý khách…”
Lời nói ứ nghẹn nơi cổ họng. Viên Dao mất tự chủ mà lùi về phía sau bởi vì Cửu Vân đang đằng đằng sát khí nhìn cô mỉm cười rạng rỡ.
“Cô chủ xinh đẹp, cô không sao chứ?”
Người đàn ông ngoại quốc tốt bụng đỡ lấy sau lưng cô như muốn ôm trọn cô vào lòng.
Cửu Vân nhướng mày, ánh mắt dán chặt vào sự va chạm thân thiết của hai người trước mặt nhưng lại không làm gì, chỉ đứng yên mà nhìn Viên Dao. Cô rùng mình, lập tức né ra xa, không hiểu vì sao lại có cảm giác bị người yêu bắt ghen tại chỗ.
“Chú… Chú tới đây làm gì thế?” Cô giao việc lại cho nhân viên, sau đó đi lại gần về phía anh mà hỏi nhỏ.
“Đến đo âu phục.” Anh thản nhiên trả lời, chẳng có gì là gay gắt hay buộc tội: “Sao? Có thể phục vụ riêng cho tôi không?”
Cô chần chừ một lát rồi gật đầu, sau đó dẫn anh vào phòng riêng của mình. Cánh cửa vừa chợt đóng lại thì bàn tay của Cửu Vân đã giam cô giữa anh và bức tường.
“Có vẻ em rất hưởng thụ khi sờ mó người đàn ông khác.”
Cô cứng đờ người, không dám hó hé quá nhiều.
“Không phải… Đó chỉ là công việc.”
Anh hừ lạnh một tiếng, chẳng cho là như vậy. Cả đêm qua, anh không tài nào thích nghi nổi với việc bản thân không thể lên với một cô đào quyến rũ nào ở đây. Nhưng mỗi khi trong đầu nghĩ đến cảnh cô nằm dưới thân rên rỉ thì anh lại ngóc đầu hùng dũng.
Càng nghĩ càng thấy bất công, Cửu Vân đè mạnh Viên Dao lên tường, cường bạo đoạt lấy mật ngọt giữa hai cánh môi anh đào. Mặc kệ cô phản kháng, anh nắm chặt tay cô, kéo hông cô sát lại gần thân dưới mình, để cho cô cảm nhận sự nhớ nhung của thằng em đang ngủ say này.
Viên Dao không có cách nào chống cự lại một con sói đang giận dữ. Nụ hôn từ chiếm hữu dần biến thành triền miên không ngừng. Cô vô thức vòng tay qua cổ Cửu Vân, dè dặt đáp lại khiến máu nóng trong người anh càng tăng thêm. Anh nhẹ bóp eo nhỏ của cô, sau đó thẳng thừng nâng cô lên để cô vòng hai chân qua hông anh.
“Cửu… Cửu Vân…” Cô lắp bắp thông qua kẽ môi, cố gắng thoát khỏi sự tấn công dồn dập của anh.
“Tôi đây.” Anh cất giọng trầm khàn, mút nhẹ cánh môi dưới của cô.
“Ở đây không được.” Cô thở hổn hển, mặt dần đỏ lên khi bàn tay ai kia dần chuyển xuống mông cô.
“Sao lại không được?” Anh nhếch mày, chẳng quan tâm gì mà đặt cô lên bàn làm việc.
“Ở đây là nơi tôi làm việc, chú kích tình ở đây luôn sao?” Cô run rẩy, cảm nhận thứ cứng cáp đang đè lên bắp đùi gần nơi nhạy cảm.
“Một là ở đây, hai là phòng làm việc của tôi. Em chọn cái nào?” Anh giữ chặt hông cô, trực tiếp ấn vật nam tính vào nơi nhạy cảm ấy, dù chỉ cách lớp quần nhưng vẫn khiến cả hai dần không chịu được.
“Cái này… chú chơi trò ép buộc… cái nào cũng không ổn…” Cô muốn đẩy anh ra, nhưng bàn tay lại trở thành nắm chặt lấy vạt áo anh, mặc cho anh ma sát chúng vào nhau.
“Chẳng lẽ em thật sự không muốn sao?” Anh hôn lên khóe mắt cô một cách yêu chiều: “Hợp đồng có bảo chỉ cần là chỗ riêng tư của cả hai thì em đều phải chiều theo ý tôi.”
“Hợp đồng luật rừng à?” Cô bấu chặt bắp tay anh, không cách nào ngăn được ham muốn của người đàn ông này.
Cổ áo Viên Dao dần được mở rộng. Cửu Vân dời những nụ hôn xuống xương quai xanh của cô, đánh dấu lại ấn ký đang mờ nhạt. Chôn mặt sâu vào hõm cổ cô, anh lần đầu tiên cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh một người khác giới
Viên Dao ngửa cổ, tiếp nhận những sự đụng chạm nóng rực từ Cửu Vân. Dường như đến cô cũng không thể kiềm chế bản thân được nữa.
Vậy thì hãy để mặc cho cảm xúc chi phối!