Chương 9: Gia nhập Thiên Môn phái (2)
Sáng hôm sau, mặt trời đã lên quá ngọn cau Anh Vũ mới thức giấc. Nó dậy đã có người mang thức ăn tới đặt sẵn trên bàn. Ăn xong, Anh Vũ ra ngoài thấy trước mặt 1 vườn hoa khá lớn, trồng đủ các loại, mùi hương thơm ngát khiến Anh Vũ thoải mái vô cùng. Trong vườn hoa có 1 cái nhà nhỏ, bên cạnh là 2 cô bé đang chơi đùa. Hình như họ cũng thấy Anh Vũ, cô bé lớn hơn, ăn mặc giản dị thì thầm gì đó với cô bé nhỏ hơn, rồi họ chạy lại chỗ Anh Vũ. Anh Vũ đang lúng túng không biết xử lý ra sao thì cô bé nhỏ ăn mặc đẹp đẽ tiến tới gần tò mò hỏi:
-Ngươi là người Lăng ca mang tới hôm qua hả ? Sao dậy muộn quá vậy ?
Anh Vũ trước thái độ của cô bé thì khó chịu đáp:
- Đúng vậy, ta là Anh Vũ, tới đây để học võ, rất vui được gặp muội.
Cô bé lớn hơn cao giọng:
-Ai cho ngươi gọi muội ? Có biết đây là ai không hả? Phải xưng tiểu thư rõ chưa?
Người ở đây ai cũng hống hách thế sao, Anh Vũ nghĩ thầm, tức giận không đáp. Cô bé lớn không nhận được câu trả lời, tỏ rõ vẻ tức giận:
- Đây là tiểu thư con gái độc nhất của đường chủ, còn không mau chào hỏi.
Anh Vũ vẫn làm lơ, nghĩ thầm: "xí, tưởng thế là oai lắm sao, tiểu thư nhà ta còn cao quý hơn nhà ngươi gấp vạn lần mà chẳng tự kiêu như vậy". Nghĩ đến tiểu thư, Anh Vũ không khỏi không chạnh lòng, không biết bây giờ muội ấy ra sao ? Cô bé nhỏ kia hơi ngạc nhiên trước thái độ của Anh Vũ, tức giận quay đi:
- Tên này tưởng mình là hoàng tử sao, ta đây cũng không thèm. Tiểu Vũ, chúng ta đi.
Cô gái tên Tiểu Vũ liếc xéo Anh Vũ 1 cái rồi cũng quay gót chạy theo. Anh Vũ lè lưỡi lêu lêu mấy cái, nhủ thầm: "mấy cô nhóc này cũng trẻ con quá đi, tưởng ta thèm các cô chắc." rồi quay đầu trở lại phòng của mình, đóng chặt cửa lại. Tiểu Vũ trước hành động ấy thì nửa như muốn dừng lại mà mắng cho tên vô lễ này 1 trận, nhưng rồi lại do dự chạy theo cô gái nhỏ, môi nhỏ lầu bầu như muốn nói:"Hãy đợi đấy."
Cô gái nhỏ này là Thanh Nhi, con gái duy nhất của Đường chủ Đinh Dũng, còn Tiểu Vũ bên cạnh là nha hoàn theo hầu. Từ nhỏ mẹ mất sớm nên được cha cưng chiều vô cùng, mọi người phần vì thương phần vì sợ nên không ai dám trái ý cô bé. Dù Đinh Dũng đã mời 1 bà v·ú tới chăm sóc, dạy bảo nhưng cô nhóc này lại không giống những bé gái bình thường, tối ngày chỉ ham mê tới võ đường xem các võ sư cởi trần đóng khố luyện võ. Đinh Dũng rất đau đầu với cô con gái này, chỉ muốn con hiền thục ngoan ngoãn chăm chỉ thêu thùa, tinh thông cầm kỳ thi hoạ để không phụ lòng mẹ nó. Thế mà cô bé tối ngày chỉ mải mê rong chơi, thậm chí còn ép cha dạy võ cho. Đinh Dũng không muốn con buồn lòng nên miễn cưỡng dạy cho vài chiêu, cô bé thích chí thường đem ra tỷ thí với các sư huynh, sư đệ. Từ đó đâm ra ngày càng kiêu ngạo, Đinh Dũng đau đầu vô cùng nhưng cũng chẳng biết làm gì. Đây gần như đã là tâm bệnh của hắn.
Sáng hôm sau, Anh Vũ được đưa tới võ đường kí danh. Sau khi được nhắc nhở về các quy định của tông môn, nó bước vào trong sân dành cho việc tập luyện. Nhìn thấy võ đường, nó thấy thật phấn chấn làm sao! Khoảng sân rộng chừng 20 đứa trẻ, trước mặt mỗi đứa là 1 bù nhìn bằng gỗ, tạc giống y như người. Trên mỗi tượng đều có vẽ vẽ gì đó chi chít. Phía cuối sân là dãy binh khí cũng bằng gỗ, kiếm, đao, côn, gậy,... đủ cả. Ai nấy đều cởi trần đóng khố, tuy ít tuổi mà người lại rất săn chắc, bụng cũng múi cam múi quýt chứ chẳng chơi. Điều nó thấy lạ nhất là mọi đứa trẻ trong võ đường đều nhìn nó chằm chằm. Có mấy đứa xúm đầu nói nhỏ gì đó với nhau rồi cười khoái chí. Anh Vũ không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn lại chỗ của mình. Người hướng dẫn đến gần chỉ nó vài động tác căn bản. May mà đám võ sinh này mới nhập học chưa lâu, cộng với trí nhớ rất tốt nên Anh Vũ nhanh chóng bắt kịp các bạn học. Nó chẳng nghĩ gì đến những ánh mắt kì lạ ban nãy nữa mà bắt đầu tập trung luyện tập.
Đến trưa, Anh Vũ theo chân đám võ sinh vào toà nhà gần đó ăn cơm. Thức ăn được để trong mấy cái nồi lớn, có người múc phân phát cho từng đứa. Bọn chúng xếp hàng lần lượt lấy thức ăn rồi ngồi ở những dãy bàn ghế kê ngay cạnh đó. Anh Vũ cũng nhận phần của mình, đến 1 cái bàn trong góc. Nhưng chưa kịp ăn thì có 1 bàn tay vỗ vào vai. Quay đầu lại thì là 1 thằng bé to béo, phải cao hơn Anh Vũ gần 1 cái đầu. Đi sau nó là mấy thằng nhóc khác, dạng vẻ khinh người thấy rõ. Thằng béo hất hàm bảo:
-Ăn xong ra đằng sau nói chuyện với ta. Ngươi mà trốn thì no đòn đấy.
Nó lấy bàn tay to bè nắm lại dứ dứ trước mặt Anh Vũ. Anh Vũ chẳng hiểu chuyện gì nhưng thấy thái độ đó thì biết chẳng có chuyện tốt lành gì, ngập ngừng hỏi:
-Có chuyện gì nói luôn ở đây không được sao ?
Thằng béo cục cằn nói:
-Ở đây nhiều người lớn, không tiện.
Anh Vũ càng khó hiểu hơn, chả lẽ người lớn ở đây lại nghe trộm chuyện của mấy đứa nhóc sao ? Thây kệ, ăn no đã rồi tính tiếp, nó gật đầu vẻ hiểu ý rồi bắt đầu ăn.
1 thằng đi sau tức giận nói:
- Thằng này không sợ hả, đại ca, cần dạy bảo nó luôn không?
Tên béo cũng tức giận không kém nhưng thấy ánh mắt mọi người đều đã đổ dồn về phía này nên khoát tay:
-Đi thôi, tý nữa cũng không muộn. Nó không thoát được đâu.