Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Một Khúc Ca Triều Lê

Chương 8: Gia nhập Thiên Môn phái (1)




Chương 8: Gia nhập Thiên Môn phái (1)

Anh Vũ mừng rỡ đáp:

-Thật sự có thể học công phu của đại ca sao ?

-Tất nhiên rồi, bọn ta vừa bàn bạc với Tổng đà chủ, ngài ấy đã đồng ý để đệ gia nhập phái Thiên Môn đạo chúng ta. Học võ rất vất vả, đệ có chịu được không ?

-Có ạ, không ngờ đệ có thể học võ công thực sự, tuyệt quá.

Phạm Lăng thấy Anh Vũ vui mừng như thế thì cũng yên tâm, chàng chỉ sợ Anh Vũ nhỏ tuổi không chịu nổi cực khổ của việc học võ, khi ấy chỉ có thể tìm 1 nhà để họ nhận con nuôi hoặc làm gia nhân, lúc ấy thì khó mà có cơ hội gặp lại nữa. Lăng nói:

-Thế ta sẽ chuẩn bị ngựa, chúng ta sẽ xuất phát ngay.

-Không phải học ở đây sao?



-Chỗ này đệ thấy đứa nhóc nào không? Đây là tổng cục, mấy trăm người kia đều là võ sư tinh anh cả, chuyên làm những vụ đặc biệt và bảo vệ cho các chi nhánh. Chỗ đệ sẽ đến là võ đường ở huyện Sơn Minh[1] kìa.

Anh Vũ nhanh chóng theo Phạm Lăng rời đi. Phạm Lăng xoa đầu nó nói:

-Cực khổ cho đệ, mấy ngày nay đi nhiều như vậy lại không nghỉ ngơi đầy đủ, đứa nhóc như đệ ắt mệt mỏi lắm. Đến đó ta sẽ bảo đường chủ ở đó cho đệ dưỡng sức mấy hôm rồi hẵng tập luyện.

2 người đi chậm, thi thoảng còn dừng lại ngắm cảnh, ăn trưa nên mãi đến chiều mới tới nơi. Đường chủ Đinh Dũng ra đón rất niềm nở. Ông ta tuổi trạc tứ tuần, thân thể cường tráng hơn hẳn người thường, râu hùm hàm én, giọng nói vang rền, vui vẻ kéo 2 huynh đệ vào trong. Rõ ràng Phạm Lăng có vẻ hơi sợ sệt trước vị đại hán to lớn này. Ông ta vỗ vỗ vai Phạm Lăng nói:

-Lăng tiểu đệ, sao mấy bữa nay không thấy qua chơi. Ta mới nhận được vò rượu làng Vân[2] ngon lắm chờ đệ đến thưởng thức. Tối nay nhất định phải ở lại làm vài chén đấy.

Mấy cái vỗ dường như rất mạnh, Phạm Lăng nhăn nhó đáp:

-Tiếc quá, hôm nay thì không được rồi, đệ phải về lo liệu hậu sự cho các huynh đệ. Bữa khác sẽ bồi tiếp huynh vậy.



Nói rồi thuật lại sơ qua chuyện đã xảy ra. Đinh Dũng thở dài nói:

-Thật không ngờ mấy t·ên c·ướp cỏ lại lộng hành như vậy. Được rồi, đệ cứ về xử lý công việc đi, thằng nhóc này ta sẽ chăm sóc cho nó.

-Vậy đa ta huynh trước, tiểu đệ nhất định sẽ tới bồi lễ sau.

Chàng quay sang nói với Anh Vũ:

-Đệ cứ yên tâm ở đây luyện võ, nhất định phải chăm chỉ, nghe lời giáo huấn của Đờng chủ, các vị sư huynh sư thúc nghe chưa ? Ta sẽ quay lại thăm đệ thường xuyên.

Phạm Lăng đi rồi, Anh Vũ cảm thấy dâng lên 1 nỗi lo lắng. Ở đây nó không quen ai cả, không biết mọi người có đối xử tốt với nó như Lăng ca không ? Đinh Dũng vỗ vai rồi nhấc bổng Anh Vũ lên nói:

-Chà Chà nhóc này trông cũng được đấy. Thân thể này chắc cũng là con nhà võ phải không ?



Cái vỗ này khiến Anh Vũ đau điếng người, giờ thì nó đã hiểu phần nào tại sao Phạm Lăng lại e sợ ông Đường chủ này đến thế. Bị nhấc bổng lên khiến vai càng thêm đau, nó chỉ còn cách cười gượng:

-Dạ vâng ạ, cha cháu cũng biết võ nhưng không giỏi bằng Đường chủ với các đại ca ạ.

Đây hoàn toàn là suy nghĩ thật lòng của Anh Vũ. Lão gia nó vốn thanh cao nên trong phủ cũng không có nhiều tiền bạc của cải, gia tướng (cha Anh Vũ) cũng không phải võ công cao cường gì, chỉ đủ đuổi vài tên trộm c·ướp vặt mà thôi.

Tuy mang tiếng con nhà võ nhưng Anh Vũ cũng chỉ tập qua vài thế cơ bản rèn luyện sức khỏe. Cha nó muốn con theo nghiệp đèn sách để sau này làm quan, nhưng Anh Vũ căn bản không thích văn chương chữ nghĩa, chỉ học đến mức đọc thông viết thạo rồi thường xuyên trốn học xem cha luyện võ, thi thoảng học lóm được vài chiêu. Tuy chữ nghĩa thì mau quên nhưng các động tác thì lại nhớ rất tốt, tập luyện cũng rất chăm chỉ. Thật không ngờ vị Đường chủ này lại có thể nhìn ra.

Đinh Dũng cười ha hả, thả nó xuống, lại vỗ vai nói:

-Thằng bé này cũng khéo ăn nói đấy nhỉ, thôi bây giờ nhóc về nghỉ ngơi cho tốt, sáng ngày kia ta sẽ đưa tới võ đường kí danh.

Anh Vũ xém chút muốn trật vai, ông Đường chủ này lại có sở thích vỗ vai người ta sao, chờ ông ta nói thêm mấy câu chắc gãy vai luôn quá.

May sao Đinh Dũng gọi 1 gia nhân tới, dặn dò vài câu rồi gia nhân dẫn Anh Vũ về phòng. Lát sau, đồ ăn được mang tới, Anh Vũ chén no nê rồi lên giường ngủ. Đã mấy ngày rồi nó mới lại được nằm giường thoải mái thế này, những mệt mỏi bấy lâu như ùa đến đưa nó vào giấc ngủ ngon lành.

[1]: tức Ứng Hòa, Hà tây cũ.

[2]:Rượu nấu bằng nếp cái hoa vàng tại làng Vân Xá, xã Vân Hà, Bắc Giang với men rượu bí truyền, xưa thường dùng làm lễ vật dâng lên vua chúa.