Một Hồi Mộng

Chương 61: Điểu Ngư Long




“Cuộc đời có những lúc có thể ngượng ngùng xấu hổ, nhưng có những lúc không thể để cho sự xấu hổ ngượng ngùng làm hỏng việc được…”

- ------------------------------------------------------o0o----------------------------------------------------

Vũ Tiểu Vũ mất gần nữa canh giờ để vật lộn với sức hút của đầm lầy lại cùng tiêu hao một lượng lớn linh lực mới có thể kéo Đinh Tú Linh ra khỏi đó, hai chân của hắn lúc này cũng bị lúng xuống tới mắt cá chân, có lẽ do đặt thù của Phong Thiên Bộ nên Vũ Tiểu Vũ mới có thể dễ dàng bước ra khỏi chỗ đó và đưa Đinh Tú Linh tới nơi an toàn.

Lúc này trên trán của Vũ Tiểu Vũ đã lấm tấm những giọt mồ hồi, mặc dù đang ôm người đẹp trong lòng nhưng hắn lại chẳng có thời gian để tận hưởng cám giác tuyệt vời này vì hắn còn phải ra tay cứu hai người nữa, nên hắn vội vàng buông Đinh Tú Linh ra định ngồi tĩnh tọa chờ linh lực hồi phục rồi sẽ tiếp tục công việc cứu viện, thế nhưng không biết vì sao Đinh Tú Linh lại ôm hắn rất chặt không chịu buông tay.

Hắn càng đẩy nàng ra thì nàng càng lại ôm chặt, thân thể nàng uống eo trong lòng ngực của hắn liên tục ma sát làm cho khoái cảm của hắn từ từ dâng, một bộ phận nào đó thức giấc chọc vào hạ thân của Đinh Tú Linh làm nàng muốn phát sốt.

Vũ Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng nhìn Đinh Tú Linh nói:

“Sư tỷ! Ngươi làm sao thế? Có thể buông đệ ra không?”

“Ta..Ta..Ngươi…Ngươi mau nhắm mắt lại đi ta mới buông ra được” Đinh Tú Linh ngượng ngùng nói đâu còn cái bộ dạng nữ cường nhân mà mọi người biết lúc trước.

Vũ Tiểu Vũ dù không biết chuyện gì nhưng hắn vẫn nhắm mắt lại, Đinh Tú Linh trong lòng hắn đưa tay ra trước mắt hắn kiểm tra mấy lượt mới chậm rãi buông lõng hắn, nàng nhanh chóng lấy từ trong túi trữ vật một bộ y phục để thay, nhưng nàng lại không nghĩ rằng nếu hắn thật sự muốn xem nàng thì không mở cần phải mở mắt hắn vẫn có thể xem được.

Khi Vũ Tiểu Vũ mở mắt ra thì thấy nàng mặc một bộ y phục khác trước liền hiểu ra vấn đề, sau đó hắn nhanh chóng ngồi tĩnh tọa phục hồi linh lực.

Vũ Tiểu Vũ phải mất hai canh giờ để hoàn thành giải cứu các nàng, chỉ là Nam Anh và Lam Hồng không may mắn như Đinh Tú Linh vì các nàng ăn mặc cực kỳ thiếu vải nên túi trữ vật của các nàng đã nằm lại đầm lầy Đông Trũng thành ra không có y phục để thay còn may là trong đó không chứ vật gì quang trọng chỉ có mấy bộ quần áo mà thôi.

Ngặt một nỗi Nam Anh dáng người nhỏ nhắn còn có dùng y phục của Đinh Tú Linh để thay tạm còn Thái Lam Hồng thì lại không thể đành phải hỏi mượn Vũ Tiểu Vũ và đến bây giờ hắn mới hiểu tại sao lúc nãy Đinh Tú Linh lại ngượng ngùng như thế, thử hỏi có cô gái nào lại có thể phơi bày hạ thân cho nam nhân xem cho dù cùng là nữ nhân đi chẳng nữa cũng không thể.

Vũ Tiểu Vũ ngồi một bên tĩnh tọa phục hồi linh lực vì trời bây giờ đã tối rồi không biết khi nào thì con yêu thú sẽ trở lại, hắn muốn mình có trạng thái tốt nhất để chiến đấu.

Phía bên kia ba cô gái lại chụm đầu vào nhau bàn tán, chóc chóc lại nhìn về phía Vũ Tiểu Vũ với khuôn mặt ngượng ngùng:

“Đinh sư tỷ! Bây giờ bọn muội phải làm sao đối mặt với hắn khi đã xảy ra những chuyện xấu hổ như thế kia đây?”

“Đúng rồi! Muội…muội còn phải mặc y phục của hắn nữa mới chết chứ!” Thái Lam Hồng xấu hổ đỏ mặt nói, cả người lại cảm giác như được hắn ôm vào lòng vậy.

Hai nàng thay phiên nhau kể lể với Đinh Tú Linh nhưng các nàng không biết đến ngay cả Đinh Tú Linh còn không biết lúc này mình phải làm sao đối mặt với hắn chứ đừng nói là các nàng, có lẽ ban đầu vì danh tiếng hắn không tốt nàng còn có thể miễn cưỡng chấp nhận nhưng bây giờ khi quá trình đó lại có bước tiến mới, hai cỡ thân thể thật sự chạm vào nhau và đặt biệt cái thứ đó lại chạm vào chỗ tư mặt của nàng lại khiến cho nàng có chút không thích ứng được. Suy nghĩ một hồi nàng mới cười, nói:

“Dù thế nào đi nữa thì ta sẽ không thay đổi quyết định lúc trước của mình, còn các muội nếu như không thể vượt qua được rào cản thuần phong mĩ tục thì cứ ở lại bên hắn thế thôi vì nếu có một nam nhân nào đó biết các muội như thế với hắn thì liệu tên đó có chận nhận được không, hắn sẽ suy nghĩ các muội là người thế nào! Nếu các muội có thể vượt qua rào cản đó thì mọi chuyện lại trở nên đơn giản hơn, không phải sao?”.

Thái Lam Hồng nghe Đinh Tú Linh nói liền suy nghĩ trong lòng “Mình có thể vượt quá sao?” vừa nghĩ, nàng lại nhớ đến khoảng khắc được hắn ôm vào trong lòng khi đưa nàng ra khỏi đầm lầy khi nãy, mùi cơ thể của hắn còn động lại trên người nàng, nhất là bây giờ bộ y phục nàng đang mặc trên người lại mang đậm khí chất nam nhân của hắn, nàng vô thức hít một hơi nhẹ rồi đột nhiên trong lòng lại dâng lên cảm thấy thích thú cái khí tức mà bộ y phục mang lại.

Còn về Nam Anh nàng chẳng thể suy nghĩ đều gì, tâm tình của nàng rất là rối loạn. Nếu nói lúc đó nàng không có cảm giác gì thì lại không đúng, lần đầu được tiếp xúc với nam nhân dĩ nhiên là phải có chút gì đó khác lạ rồi, chỉ là những sự xấu hổ cứ liên tiếp xảy ra làm cho nàng không biết phải làm sao để đối mặt, bây giờ Đinh Tú Linh lại đưa ra cho nàng một sự lựa chọn và lựa chọn này nàng lại thấy rất là hợp lý “Có lẽ nên thử một chút cũng không hề hấn gì?”.

Đúng lúc này bổng nhiên Vũ Tiểu Vũ đứng dậy thần tình có chút đề phòng nhìn về phía Đầm Lầy Đông Trũng. Ba cô gái nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh, nhìn hắn hỏi:

“Vũ Tiểu Vũ! Có chuyện gì à?”

“Hình như nó đã trở lại, các tỷ chuẩn bị một chút đi?”

“Thật hả! Sao ta không cảm nhận được gì hết? Có phải ngươi cảm giác sai lầm rồi không?”

Vũ Tiểu Vũ không trả lời bọn họ vì lúc này một thứ gì đó từ từ di chuyển vào đầm lầy, toàn thân của nó đầy vảy trong giống như một con Long dài mười bảy mười tám mét, đầu lại trong như cá, hai vây bên má lại to lớn dang ra như hai cánh chim vậy.

Đinh Tú Linh vừa nhìn thấy liền hoảng sợ nói,

“Điểu..Điểu Ngư…Long!”

Vũ Tiểu Vũ cùng hai người còn lại quay sang nhìn nàng đầy nghi hoặc hỏi:

“Tỷ biết nó sao?”

Đinh Tú Linh gật đầu rồi nói:

“Có lần ta ra ngoài làm nhiệm vụ cùng Lư chấp sự đã chạm trán cùng nó một lần, con Điểu Ngư Long này da rất cứng cáp, nó cũng có thể bay lượng giống như những con long khác, con Điểu Ngư Long này rất là nguy hiểm các ngươi phải hết sức cẩn thận nha”

Cả ba người Vũ Tiểu Vũ nhanh chóng gật đầu, Đinh Tú Linh lại nói tiếp:

“Nhìn chiều dài của con này chắc nó ở giữa khoảng cấp ba và cấp bốn tương dương với Trúc cơ đỉnh phong vừa vặn tu vi của ba chúng ta cũng ở khoảng đó, Vũ Tiểu Vũ tu vi của ngươi là Ngưng Thần nên chỉ cần đứng phía sau hỗ trợ chúng ta là được rồi”.

Vũ Tiểu Vũ nghe Đinh Tú Linh phân phó liền gật đầu đồng ý không một chút dị nghị vì thực tế không ai biết tu vi của hắn là gì.

“Được rồi! Mọi người chuẩn bị! Ta bắt đầu tấn công đây!”

Đinh Tú Linh vừa nói vừa lấy từ trong túi trữ vật ra một cây roi da dài bảy tám mét, khi nàng tung người di chuyển đánh vào thân của Điểu Ngư Long thì chiếc roi da liền được bao bọc bởi một ngọn lữa, hai nàng Thái Lam Hồng cùng Nguyễn Vũ Nam Anh mỗi người đều xuất ra một thanh kiếm nhanh chóng theo phía sau Đinh Tú Linh.

Lúc này con Điểu Ngư Long cũng phát hiện ra bọn họ, nó nhanh chóng vung chiếc đuôi của mình lên rồi quét ngang, những nơi chiếc đuôi đi qua đều nổi lên cuồng phong dữ dội cả ba người đều bị nó đánh bật trở về khóe miệng của bọn họ không ngờ lại rĩ ra một chút máu tươi. Không dừng lại ở đó Điểu Ngư Long lại tiếp tục quất chiếc đuôi của nó về phía bọn họ khiến cho bùn đất đầm lầy văng lên tung toé.

Mấy người Đinh Tú Linh chặt vật tránh né những đòn tấn công bằng chiếc đuôi của Điểu Ngư Long, lúc này chiếc roi trên tay của Đinh Tú Linh lại một lần nữa vung lên nó liền hóa thành một con Hỏa Xà cắn vào chiếc đuôi của Điểu Ngư Long cùng với đó là công kích của hai người Thái Lam Hồng và Nguyễn Vũ Nam Anh.

Trước công kích đó Điểu Ngư Long liền trở mình há miệng cắn vào Thái Lam Hồng “Keng”. Chiếc đầu của nó liền chạm phải thanh kiếm đang chém tới của Thái Lam Hồng khiến cho nàng bị lực phản chấn văng đi một đoạn khá xa.

Đồng thời chiếc đuôi của nó lại quét ngang khiến cho hai người Đinh Tú Linh và Nam Anh đang định tiếp cận lại bị đánh bật trở về.

“Keng”

Đúng lúc này một âm thanh vang lên từ trên đỉnh đầu của Điểu Ngư Long. Một bóng người nhanh chóng bay ra, người ra tay chính là Vũ Tiểu Vũ. Nãy giờ hắn đứng bên ngoài quan sát liền nhận thấy lúc này là thời điểm thích hợp nên nhanh chóng ra tay nhưng không ngờ da nó lại qua cứng thanh chủy thủ sắt bén của hắn căn bản là đâm không thủng vào da thịt của nó.

Sau đợt tấn công đó, có vẻ như Điểu Ngư Long bị đau nên liền điên cuồng phản kích khiến cho bọn họ phải vất vả chống đỡ, trước thế công của nó, bọn họ không còn cách nào khác phải từ từ rút lui, từ nơi có thể đứng được trong đầm lầy ra khỏi phạm vi của Đầm Lầy Đông Trũng nhưng kỳ lạ thay bọn họ vừa rời khỏi đó nó liền không hề truy đuổi cũng như công kích, thế là bọn họ có thời gian thoải mái một lần nữa tụ hợp cách đầm lầy một khoảng không xa.

Lúc này Vũ Tiểu Vũ mới nhìn Đinh Tú Linh nói:

“Đinh sư tỷ! Rốt cuộc thì phải làm sao để giết được nó, chúng ta cứ công kích như thế này cũng không là phải cách?”

“Nếu ta nhớ không lầm thì điểm yểu của nó là dưới cổ bảy tấc, chỗ đó rất là mềm có thể công kích được” Đinh Tú Linh suy nghĩ một hồi mới trả lời.

“Vậy được rồi! Các tỷ cứ tiếp tục công kích thu hút sự chút ý của nó để ta ra đòn quyết định, được chứ?”

“Không được! Như vậy là quá nguy hiểm nếu lỡ như..” Đinh Tú Linh dứt khoát từ chối.

Thấy nàng không đồng ý hắn liền lên tiếng cắt đứt lời nói của nàng.

“Đinh sư tỷ! Đây là cách tốt nhất hiện giờ rồi, ngươi phải tin tưởng ta!”

Đinh Tú Linh lúc này không nghĩ ra cách nào khác liền đồng ý nhưng không quên căn dặn hắn kỹ càng.

“Thôi được! Nhưng ngươi không cần phải cố quá sức, nếu không được thì chúng ta lại tìm cách khác không cần phải mạo hiểm mạng sống, được chứ?”

Vũ Tiểu Vũ thấy nàng đồng ý liền gật đầu chấp nhâ, sau đó bọn họ nhanh chóng quay trở lại Đầm Lầy Đông Trũng, ba người Đinh Tú Linh thay nhau xuất những chiêu thức mà các nàng cho là mạnh nhất để thu Điểu Ngư Long.

Cái miệng yêu kiều của Thái Lam Hồng hô lên “Huyết Trảm Hồng Liên”.

Cô nàng Nam Anh lại tung ra một chiêu “ Hỏa Điểu Lưu Vân”.

Còn Đinh Tú Linh lại xuất ra một chiêu “ Cửu Vĩ Bái Thiên”.

Một loạt chiêu thức được tung ra, Điểu Ngư Long liền vô thế phải chịu đựng công kích từ ba phía, thân thể nó hơi vặn vẹo chiếc đuôi vung vẫy quất khắp nơi khiến cho bùn đất văng lên tung té. Cái miệng lại nhằm hướng Thái Lam Hồng cắn tới chỉ là lần này nó đụng phải tấm khiên bằng linh lực của nàng, lực phản chấn đánh bay nàng đi máu tươi lại vương vãi trên không trung. Đồng thời chiếc đuôi của nó liền cuồn lấy một gốc cây khô gần đó quăn về phía Đinh Tú Linh nhằm ngang cản trở công kích của nàng đánh tới.

Bởi vì nó phải chịu công kích cùng lúc từ ba hướng nên nhanh chóng bị dính một đòn "Hỏa Điểu Lưu Vân" của Nam Anh, một đám mảng vảy cháy khét bóc khói đen nghi ngút liền xuất hiện. Vết thương khiến cho nó điên cuồng vung vẫy chiếc đuôi lung tung bùn đất lại văng lên, lúc này đột nhiên nó lại bay lên không trung phun ra một đám chất lỏng, tạo thành một cơn mưa màu xanh lục liên tục rơi xuống trên đỉnh đầu của bọn họ.

“Mọi người cẩn thật, đám chất lỏng này có thể ăn mòn linh lực, đừng để nó chạm vào người!”

Đinh Tú Linh vừa thấy tình huống liền lớn tiếng nói, sau đó nhanh chóng thoái lui khỏi vùng công kích của nó, Nam Anh đứng gần đó nghe nàng nói vậy cũng rút dứt khoát lui. Tuy Thái Lam Hồng cũng nghe thấy nhưng nàng lại phản ứng hơi chậm vì nàng đã bị trọng thương thế nên lúc này chỉ có thể dùng linh lực để chống đỡ.

Nhưng với trạng thái không hoàn hảo của Thái Lam Hồng, nàng cũng không thể chống đã được bao lâu liền để chất lỏng màu xanh lục đó xuyên qua tấm khiên linh lực rơi vào y phục của mình, tưởng chừng cuộc đời hồng nhan bạc phận của nàng sẽ kết thúc nhưng lúc đúng vào lúc này.

“Xẹt…xẹt”

Tiếng y phục bị xé rách vang lên, cả thân thể nàng liền không một mảnh vai che đậy, ngay khi nàng còn chưa kịp phải ứng lại nhanh chóng được người nào đó ôm vào lòng lao đi với tốc độ khá nhanh, tuy cơ thể mảnh mai bị gió lạnh ùa vào nhưng không biết tạo sao lúc này nàng lại không cảm thấy lạnh lẽo mà chỉ thấy thân thể thật là ấm áp và dễ chịu hơn bao giờ hết…..