" Ở đời có nhiều cái rất là thú vị, khi bạn biết hết mọi thứ có thể xảy ra và đã làm đủ mọi thứ chuẩn bị nhưng bạn lại vẫn bị, bạn biết người đó không thể yêu không bao giờ hợp với mình nhưng bạn lại đâm đầu vào yêu, tất cả mọi thứ xảy ra đều chỉ là do ông trời thích trêu chọc bạn mà thôi..."
- ----------------------------------------------------o0o--------------------------------------------------------
Nếu nói ở Vũ Sát Phong khu vực nào đông người lui tới nhất thì có lẽ đó là khu vực của Cống Hiến Đường vì hầu như ngày nào cũng có người đến làm nhiệm hoặc là đổi vật phẩm từ nơi đó.
Và lúc này Vũ Tiểu Vũ của chúng ta cũng đang đứng xếp hàng chờ đợi tới lượt mình trả nhiệm vụ, vốn khi ở Nam Phong Lâm hắn đã theo dõi hai sư huynh đệ họ Tạ một hồi lâu nhưng cũng không biết phải làm gì đối với bọn họ vì nói cho cùng bọn họ chưa thật sự đụng chạm gì đến hắn. Về cơ bản hắn cũng chẳng phải là con người hiếu sát thế nên hắn quay đầu rời đi tìm Diệp Tu Thảo, ngay khi thu thập đủ mười gốc linh dược đó hắn liền quay trở lại đây.
Bởi vì chuyện bại hoại của hắn đã được làm sáng tỏa nên mọi người ở đây cũng không còn vừa thấy hắn là biến mất ngay, chính vì thế Cống Hiến Đường vẫn đông đúc người lui cho dù là có sự xuất hiện của hắn, tuy cũng còn có những người vẫn giữ thái độ đề phòng nhưng nói chung với tình hình bây giờ đối với hắn cũng coi như là một chuyện tốt.
Vì trước đó đã xảy ra cố sự khi xếp hàng với Đinh Tú Linh nên lúc này Vũ Tiểu Vũ rất thận trọng với mọi hành động của hắn, hắn tự tạo cho mình một khoảng không gian tầm nữa mét với người phía trước, hay tay thì cố giữa xung quanh mình không đưa tới lui, đôi mắt của hắn cũng không nhìn vào sau lưng người phía trước mà đưa mắt nhìn sang hai bên, người phía trước di chuyển vài bước hắn mới di chuyển một hai bước và với tính toán cho mình vị trí xếp hàng ở cuối cùng cho nên hắn không bị ai thúc dục.
Chỉ là dù cho hắn có cẩn thận đến đâu cũng vấp phải sự tình không vui vì ông trời vốn không muốn hắn được hòa thuận cùng những nữ nhân ở nơi này, không biết từ lúc nào sau lưng của hắn đã xuất hiện thêm mười mấy người và đây cũng chính là nguyên nhân của sự việc.
Vốn dĩ hắn đang di chuyển theo dòng người thì đột nhiên thân thể hắn bị đẩy mạnh về phía trước, theo quán tính cùng phản ứng tự nhiên thì hắn vô thức bấm vào cái gì đó để cho cơ thể của hắn không bị ngã xuống, ngay lúc đó hai bàn tay của hắn lại vô thức chụp phải vật gì đó mềm mềm, hắn lại không kìm được bóp thêm một hai cái để xác định nó là vật gì, không những thế hắn còn cảm nhận được một cơ thể mềm mại dáng sát vào tấm lưng săn chắc của hắn, cùng với đó là hai vật to to hình như nó đang bị biến dạng vì sức ép tới của người phía sau, làm hắn nghĩ ngay đến vật gì đó của nữ nhân đồng thời cả hàng người đều là kẻ sau ôm kẻ trước tựa như hiệu ứng đô mi nô vậy.
Vũ Tiểu Vũ trước sau đều cảm nhận được ma sát đầy kích thích thế là thằng nhóc của hắn không kìm chế được mà vểnh lên đâm vào một khẽ hỡ của người phía trước. Và đúng lúc này…
“Chát” “Đồ Lưu Manh…Biến thái...Khốn kiếp”
Một âm thanh vang lên khá là to cùng với tiếng mắng chửi của nữ nhân nhưng đều đó chẳng thể thu hút được dòng người vì ai nấy đều đang bận rộn lo cho bản thân mình, còn riêng bản thân Vũ Tiểu Vũ thì lại cảm nhận được sự đau đớn của gò má bên trái, khi hắn đưa tay lên ôm má hắn rõ ràng còn cảm nhận được nhiệt lực từ nơi đó truyền ra, hắn còn chưa kịp xót xa cho số phận thì…
“Chát” “Đồ…Đồ Biến Thái…Hạ Lưu”
Gò má bên phải lại có cảm nhận được cảm giác y chang như gò má bên trái, hắn lúc này oan như đậu nga không biết nói gì.
Sau khi hắn ổn định thân thể lại, lấy khí thế quay sang mắng chửi:
“Ngươi bị điên hả! Ta đã làm gì ngươi mà ngươi đánh ta? Là ngươi tự mình ôm chầm lấy ta chứ không phải là ta sàm sỡ ngươi! Cô ta đánh ta thì cũng thôi đi vì ta có chút không đúng còn chuyện này xảy ra cũng là do một phần ở ngươi, tại sao ngươi lại đánh ta?” Vũ Tiểu Vũ vừa nói vừa chỉ vào cô gái phía trước mình.
Cô nàng đằng sau hai tay đang ôm ngực bị Vũ Tiểu Vũ mắng chửi cũng không biết làm sau, khi nãy đánh hắn cũng là theo phản xạ tự nhiên vì hai cái bánh bao của mình khi khổng khi không lại tiếp xúc với tấm lưng săn chắc của hắn, lúc này nhìn hắn hung hắn như vậy nàng cảm thấy có chút hoảng sợ hai chân cứ liên tục lui về phía sau, đúng lúc này một âm thanh quen thuộc vang lên:
“Vũ Tiểu Vũ là ngươi!”
Khi Vũ Tiểu Vũ đang định mắng chửi tiếp thì hắn lại nghe được một giọng nói quen thuộc gọi tên mình, thì ra người bị hắn chụp hai cái bánh bao lại chính là Hà Tuyết Linh, khi nãy vì quá hỗn loạn lại tự nhiên bị người ta nắm hai cái bánh bao nên nàng chỉ làm theo bản tính mà không quá để ý đến khi nghe được giọng nói mắng chửi có chút quen thuộc mới nhận ra người đó là ai.
“Ta...Ta”
Vũ Tiểu Vũ ban nãy còn hung hăng mắng chửi bây giờ nhìn thấy Hà Tuyết Linh liền cảm thấy không xong “ Chụp phải ai không chụp, sao lại là nàng ta chứ!” trong lòng lại tự trách bản thân bản thân sau quá đen đuổi.
Nhìn thấy bộ dạng lúng túng của hắn, Hà Tuyết Linh cười thầm trong bụng vì khi nãy nàng đưa mắt nhìn về hàng người phía sau nên đã biết rõ nguyên nhân và còn một phần nữa là nàng chẳng thấy có một chút khó chịu nào với hành động khinh nhờn của hắn, nhưng hoài mặt vẫn là bộ dạng lạnh lùng girl nói:
“Ta…ta cái gì! Ngươi được lắm dám nhân cơ hội lợi dụng bản cô nương sao?”
“Ta không có, không có! Ngươi hỏi bọn họ đi!”
Vũ Tiểu Vũ lúc này cũng nhìn ra sự việc liền đá sang người Hà Tuyết Linh, khi đưa mắt tìm kiếm cô gái kia thì không biết ả đã bỏ chạy từ lúc nào làm hắn tức muốn bể lòng ngực, nỗi uất hận này hắn biết bày tỏ với ai.
“Hừ! Có gan làm lại không có gan nhận sau, cho dù là sự cố ngươi cũng không thể nào… không thể nào....ngươi..ngươi lại nắm đúng chỗ đó của ta được....Khoảng cách giữa ta và ngươi cũng lớn mà” Hà Tuyết Linh nói đến đây thì vẻ mặt có chút ngượng ngùng nhưng trong lòng lại cười khoái trá vì vẻ mặt không biết phải làm sao của hắn.
“Cmn! Oan ức cỡ này ai thấu đây, chuyện kia chưa đi qua được một ngày thì chuyện này lại đến là sao, rốt cuộc kiếp trước ta đã làm sai đều gì mà kiếp này phải chịu nhiều tai tiếng như vậy!” Vũ Tiểu Vũ lại oán hận ông trời không thôi.
“Ta không thèm chấp ngươi làm gì! Đúng sai tự sẽ có trời định đoạt!” Vừa nói hắn vừa tiến nhanh về phía trước.
Đối với hành động của Vũ Tiểu Vũ, Hà Tuyết Linh tự nhiên không để trong lòng cũng chẳng muốn đuổi theo chỉ là nàng không ngờ phản ứng của tên kia sao lại giống Vũ Tứ ba năm về trước quá đổi, đều này làm cho nàng càng thêm khẳng định Vũ Tiểu Vũ chính là Vũ Tứ.
Trình trạng hỗn loạn trước đó cũng được dọn dẹp, nguyên nhân chính của sự việc đó là do hai cô nàng có ân oán tranh chấp vị trí xếp hàng với nhau nên chen lấn đùng đẩy, khiến cho người đứng phía trước ngã nhào lại đẩy người phía trước, Vũ Tiểu Vũ chẳng qua là một nạn nhân xấu số trong đó mà thôi.
Vũ Tiểu Vũ sau khi trốn tránh liền đi một mạch tới chiếc bàn của Lão Bà Bà ở Cống Hiến Đường, từ trong túi trữ vật lấy ra mười gốc Diệp Tu Thảo đưa cho bà ta, Lão Bà Bà sao khi nhận xong liền gạch bỏ nhiệm vụ hắn đã nhận.
Lúc này Vũ Tiểu Vũ mới hỏi vị lão bà đó:
“Lão Bà Bà! Cho cháu hỏi làm thế nào để biết mình có bao nhiêu điểm cống hiến và vật phẩm đổi có trị giá bao nhiêu điểm cống hiện ạ?”
Lão bà bà nhìn hắn một lúc lâu mới từ tốn trả lời:
“Cái này không ai nói cho ngươi biết à?”
Hắn gãi gãi đầu liền nói:
“À! Trước kia thanh danh của cháu không được tốt lắm nên không hỏi ai được với lại mấy lần đến đây Bà Bà đều ngủ cháu không dám đánh thức bà để hỏi”
“Được rồi! Đây là ngọc giản ghi trị giá của những vật phẩm ngươi cần đổi, còn đây chính là Cống Hiến Lệnh, lần sau đến nhận nhiệm vụ cứ đưa nó ra để nhận, sau khi hoàn thành thì giao lệnh bài này cho ta, ta sẽ nhận và tăng điểm cho ngươi nếu như ngươi hoàn thành nhiệm vụ, điểm cống hiến hiện tại của ngươi là 200”
Vũ Tiểu Vũ vừa nghe được điểm cống hiến của mình liền đưa thần thức vào ngọc giản, hắn không nhìn thì thôi vừa nhìn liền có cảm giác muốn mắng chửi ông trời! “ MK! Hiếp người quá đáng mà, nghĩ sao vất vả làm được có 200 điểm cống hiến nhưng vật phẩm đổi được chỉ là 1 cục linh thạch bỏ đi, là sao?…”
Bởi vì những trị giá của vật phẩm để đổi quá ư là đắt đỏ, một viên Luyện Cốt Đan lại đến những 500 điểm cống hiến, một viên Tẩy Tuỷ Đan lại phải mất 1000 điểm cống hiến, một bộ công pháp hạ phẩm 2000 điểm cống hiến, trung phẩm thì 5000 còn Thượng phẩm thì đừng nghĩ đến tới nó vì trị giá của nó tới 10000 điểm.
Vũ Tiểu Vũ có cảm giác khóc không ra nước mắt, vốn ban đầu hắn có suy nghĩ nếu như công pháp kia không được thì hắn sẽ lấy điểm cống hiến đổi một bộ công pháp khác nhưng bây giờ nhìn những trị giá của nó thì kế hoạch của hắn đã triệt để phá sản.
Hắn khó khăn nhìn Lão Bà Bà hỏi:
“Bà bà! Những trị giá này có cái gì đó sai sai thì phải!”
“Có phải cảm thấy nó quá cao không?”
Vũ Tiểu Vũ vô thức gật đầu, Lão bà bà nói tiếp:
“Ngươi không nhìn lầm đâu, những trị giá này ban đầu còn cao hơn nữa kìa, ngày trước điểm cống hiến rất là dễ kiếm, một đệ tử bình thường như ngươi vẫn có thể kiếm được vài chục vạn điểm là bình thường, chỉ tiếc Ma Tộc đột nhiên biến mất bí cảnh trừ ma cũng tự nhiên biến mất theo, đâm ra chuyện kiếm điểm cống hiến lại rất là khó khăn, bởi vậy không phải tự nhiên lúc nào Cống Hiến Đường này cũng đông đúc như vậy”
“Thì ra còn có chuyện như vậy!” Sau khi biết rõ nguyên nhân Vũ Tiểu Vũ đành ngậm ngùi đi đến bản nhiệm vụ chọn một nhiệm vụ săn giết yêu thú rồi rời đi, trên đường trở về hắn liền ghé qua chỗ của Lý Mộng Trinh một chút vì từ khi dẫn Tiểu Xú đến đây hắn chưa từng gặp nàng qua một lần, hắn sợ nàng cảm thấy cô đơn tuy nàng có Lý Mộng Trinh bầu bạn nhưng tính ra thì hắn cũng là một nữa thân nhân của nàng nếu như không quan tâm thì nàng sẽ cảm thấy như thế nào. Chính vì thế hắn liền một mạch đi đến chỗ ở của Lý Mộng Trinh.
“Ngươi đến đây làm gì?” Lý Mộng Trinh vừa mở cửa động ra thấy khuôn mặt chán ghét của Vũ Tiểu Vũ liền không nhịn được thể hiện thái độ ra mặt hỏi.
Vũ Tiểu Vũ cười nói mặc kệ thái độ của Lý Mộng Trinh ra làm sao:
“Đệ đến tìm Tiểu Xú có chút việc.”
Lý Mộng Trinh nhìn hắn có chút không đáng tin hỏi:
“Hừ có quỷ mới tin ngươi! Ta nói cho ngươi biết trong mắt ta ngươi không phải là kẻ tốt nên dù có chuyện kia hay không thì cũng vậy thôi!”
“Thôi được rồi, Lý sư tỷ ta đúng là chỉ muốn gặp Tiểu Xú một chút mà thôi, tỷ gọi Tiểu Xú ra cho ta gặp xíu xong sẽ đi ngay, ngươi cứ thế này người khác nhìn vào lại tưởng ngươi là một tiểu nương tử đang hờn dỗi phu quân à”
“Ngươi….ngươi…Ai là nương tử của ngươi chứ!” Lý Mộng Trinh nói với khuôn mặt đỏ bừng,
Ngay khi nói xong nàng liền nhanh chóng đi vào trong để che đi sự xấu hổ lúc này.
Một lát sau thì Tiểu Xú đi ra, vừa nhìn thấy Vũ Tiểu Vũ thì nàng vui mừng chạy thẳng vào trong lòng ngực của hắn, hắn vô thức ôm nàng một cái, cái ôm chứ đầy sự thương yêu, một lúc sau nàng mới ngượng ngùng đẩy hắn ra.
Lý Mộng Trinh đứng một bên nhìn thấy tất cả mọi chuyện không biết vì sao trong lòng nàng lại cảm thấy rất là khó chịu “Hừ! vừa nãy còn gọi mình là Tiểu Nương Tử không ngờ vừa mới quay lưng đi liền cùng cô gái khác thân mật” nghĩ đến đây nàng không khỏi ngẩn ngơ “Ủa hắn có thân mật với ai thì có liên quan gì đến mình chứ!” thế là nàng dậm chân một cái lại đi vào trong để mặc cho đôi trai gái muốn làm gì làm ở trước cửa nhà của mình…..