Tử Mặc Lâm, khu vực sinh hoạt của Khổng Tước Tộc.
Lúc này bầu không khí trong đại sảnh của bọn họ có chút trang nghiêm, nghi thức có chút long trọng ngay cả Tộc Trưởng Khổng Gia Trường đang bế quan cũng phải xuất hiện và tất cả cũng chỉ bởi vì một cậu thanh niên đang ngồi ở vị trí chủ tọa.
“Phượng thiếu chủ! Hôm nay ngươi đại giá quan lâm không biết có đều gì sai bảo?” Khổng Gia Trường cúi người cung kính hỏi cậu thiêu niên đang ngồi.
“Khổng bá phụ ngài lại khách khí rồi! Hôm nay Thiên Phong đến đây là có hai việc, việc thứ nhất chính là việc tư chủ yếu Thiên Phong muốn gặp Tiểu Lam muội muội mà thôi còn việc thứ hai chính là việc công, gia phụ bảo Thiên Phong bàn chuyện Thánh Vực sắp tới với Bá phụ!”
Thì ra cậu thiếu niên này chính là vị hôn phu mà trước đây Khổng Tiểu Lam đã nhắc đến, nhìn dáng vẻ phong thái của hắn thì đúng là ăn đứt Vũ Tiểu Vũ của chúng ta mất rồi.
Nghe cậu thiếu niên nói như thế Khổng Gia Trường liền qua sang bảo bọn gia nô:
“Ngươi đâu! Mau đi gọi Khổng Tiểu Lam tiểu thư đến đây! Nói là có Phượng thiếu chủ đến thăm nó”. Tên gia nô còn chưa kịp rời đi đã bị Phượng Thiên Phong gọi lại,
“Không cần gọi nàng làm gì! Lát nữa Thiên Phong sẽ tự mình gặp nàng, giờ chúng ta trước cứ bàn chuyện của Thánh Vực đã!”
“Vậy thì thiếu chủ cứ quyết định là được! Không biết chủ nhân có tính toán gì không?”
“Chuyện lần này gia phụ có tính toán từ trước nhưng do có một số chuyện xảy ra nên đã bị hoàn toàn thất bại rồi, thứ nhất Tiểu Mi tỷ tỷ còn chưa chân chính bước vào tu vi Nguyên Thần, thứ hai những tộc phụ thuộc dưới trướng của ba vị Yêu Soái khác lại có những thiên tài thay nhau đột phá Nguyên Thần, tính ra chúng ta đang ở vào thế bất lợi”
“Vậy dự định sắp tới của chủ nhân là gì? Gia phụ….” Nói đến đây thì Phượng Thiên Phong ra dấu đưa tay lên cổ cứa một cái.
Khổng Gia Trường nhìn hành động của Phượng Thiên Phong khuôn mặt bổng trở nên âm trầm nói:
“Thiếu chủ, chủ nhân quyết định sử dụng lượng lực kia sao?”
Phượng Thiên Phong chỉ gật đầu liền nói sang vấn đề khác:
“ À còn một chuyện nữa! Theo tin từ truyền về từ nhân tộc thì thời gian có vẻ sắp đến rồi, bảo vật nghịch thiên có lẽ đã xuất thế.”
“Thật sự sao?”
“Đúng vậy! Cách đây không lâu từ Thái Sơ Tông truyền ra một lượng yêu khí kinh hồn, mặc dù chỉ trong chốc lát nhưng phạm vi ảnh hưởng của nó tầm 10 vạn dặm, theo như gia phụ đoán thì đó rất có thể là bảo vật thượng cổ của Ma Thần, bởi vì lúc trước Ma Tộc trong một đêm bị diệt vong không còn bắt kìa một chủng tộc nào tồn tại nên đây rất có thể là bảo vật truyền thừa còn sót lại.”
“Vậy ý của chủ nhân cho việc này là như thế nào?”
“Gia phụ bảo tạm thời cứ tập hợp nhân lực đi đã, coi động tĩnh của bọn người kia như thế nào rồi tính tiếp cũng không muội!”
Hai con người một lớn một nhỏ cùng nhau bàn tính, tuy nói mọi chuyện đều là lấy danh nghĩ của phụ thân hắn ra để nói chuyện nhưng nhìn vào cách hắn đối đáp mọi việc cho thấy trên cơ bản thì mọi chuyện đều là theo ý hắn mà làm.
Lúc này ở một chỗ khác trong Khổng Tước Tộc có một cô gái đang vội vàng chạy đến gian phòng của Khổng Tiểu Lam, cô gái nàng không ai khác chính là tuỳ nữ thân cận của nàng Mân Côi:
“Có chuyện không hay rồi Tiểu Thư ơi!”
“Hừ! Chuyện gì mà khiến ngươi hốt oản quên cả phép tắc như thế?” Khổng Tiểu Lam hừ lạnh lùng nói, chỉ là trong lời nói của nàng chẳng có một ý tứ nào trách móc cả.
“Phượng Thiên Phong đến rồi! Nô tì nghe được là hắn muốn đến gặp Tiểu Thư, bây giờ hắn đang nói chuyện với lão gia ở đại sanh”
Khổng Tiểu Lam vừa nghe nô tỳ của mình nói như thế thì hơi biến sắc, lòng lại rối bời. Tuy trước đó nàng có nói chuyện Yêu Thú không quan trọng chuyện trinh tiết nhưng đối với một ngươi có danh vọng như Phượng Thiên Phong thì làm sao có thể dễ dàng chấp nhận được chuyện gì thế cho được, nếu như chuyện này mà không giải quyết ổn thoả gia tộc của nàng cũng sẽ bị vạ lây.
“Ta phải làm thế nào đây! Ngữa bài với hắn sao? Dù gì thì hắn cũng chẳng có thương yêu gì mình, những chuyện bay bướm của hắn mình cũng đã nghe đầy lỗi tai?” Nghĩ tới đây thì nàng không khỏi nghĩ tới tên thiếu niên đó, người làm cho tâm hồn thiếu nữ của nàng lay động.
Mấy tháng hắn rời khỏi đây! Ban đầu nàng chẳng có để bụng mấy nhưng khoảng thời gian này nàng không khỏi nhớ đến thời gian cùng hắn gặp gỡ, tuy có những chuyện không vui nhưng đó là tất cả những gì nàng có thể nhớ về hắn người nam nhân khiến cho lòng dạ nàng tan chảy.
Càng nghĩ nàng lại càng cảm thấy không yên lòng vì cả tháng này nàng không còn biết được tin tức gì về hắn, không biết vì đều gì mà Tiểu Linh không còn truyền tin tức về nữa, làm nàng suy nghĩ không yên " Không biết hắn và Tiểu Linh có gặp chuyện gì không nữa".
Những lần nàng có suy nghĩ như thế đều được bọn người Mân Côi an ủi nên nàng mới cảm thấy an lòng, chỉ là lần này Phượng Thiên Phong đến nàng không biết phải làm sao để đối mặt với hắn.
Khi mà Khổng Tiểu Lam còn đang bận tâm suy nghĩ cách giải quyết thì bên đây có vẻ như mọi chuyện đã đi vào hồi kết bởi vì Phượng Thiên Phong đã đứng dậy:
“Được rồi! Mọi chuyện cứ theo như lời chúng ta đã bàn nãy giờ! Thiên Phong xin phép bá phụ cho vãn bối đi gặp Tiểu Lam muội muội, một chút nhé!”
“Haha! Phượng Thiếu Chủ xin ngươi cứ tự nhiên! Dẫu sao thì một khoảng thời gian nữa thì chúng ta thân lại càng thêm thân, không phải sao? Có cần ta cho người dẫn ngươi đi không?” Khổng Gia Trường tươi cười nói với Phượng Thiên Phong.
“Bá phụ nói cũng phải, nhưng Thiên Phong tự mình đi được rồi, xin cáo từ!”
Ngay khi Phượng Thiên Phong rồi khỏi thì Khổng Gia Trường khuôn mặt trở nên âm trầm nói:
“Hạo Nhiên!”
“Có thuộc hạ!” Lâm Hạo Nhiên nãy giờ đứng một bên nghe chuyện, khi nghe Khổng Gia Trường gọi liền lên tiếng.
“Ngươi biết nên làm thế nào rồi phải không?”
“Thuộc hạ đã biết, xin ngài cứ yên tâm!”
“Được rồi! Ta tiếp tục bế quan đây, khi nào Tiểu Mi xuất quan bảo nó đến gặp ta nhé”
“Thuộc hã đã biết!”
Sao khi dặn dò mọi chuyện Khổng Gia Trường cũng nhanh chóng rời đi, lúc này Phượng Thiên Phong đã xuất hiện ở trước gian phong của Khổng Tiểu Lam gõ cửa. Một lúc sao Mân Côi mở cửa đi ra cúi người làm ra tư thế mời:
“Tiểu Thư mời Phượng công tử vào trong!”
“Được rồi! Ngươi cũng lui đi!”
Mân Côi nghe Phượng Thiên Phong nói vậy thì ánh mắt có chút lo lắng nhìn vào bên trong rồi nhanh chóng rời đi, nàng ngoài lo lắng ra thì cũng chẳng có thể làm được gì vì nói cho cùng nàng cũng chỉ là một gã nô tuỳ mà thôi.
Phượng Thiên Phong vẫn phong thái điềm đạm tao nhã đúng chất một vị quân tử bước vào trong, vừa gặp Khổng Tiểu Lam liền quan tâm, ân cần hỏi han:
“Tiểu Lam, lâu rồi không gặp nàng vẫn khỏe chứ!”
“Hihi! Ta không gặp ngươi thì ta vẫn khỏe vừa gặp người lại thấy có chút mệt mỏi, ngươi dạo gần đây càng ngày càng thêm phong độ nhĩ?,chắc là tình lang trong mộng của không ít cô gái rồi. ” Khổng Tiểu Lam trả lời nhưng trong lời nói sặc mùi châm biếm.
“Tiểu Lam! Muội nghe ai nói gì sao?” Phượng Thiên Phong sững sờ trước thái độ của Khổng Tiểu Lam.
“Ta có nghe gì hay không cũng đâu quan trọng? Dù gì thì tất cả trên cơ bản cũng chỉ là một hình thức mà thôi, không bằng cứ thành thật với nhau đi, sao này đỡ phải cho ta là người gian dối lừa gạt!”
“Muội nói gì vậy ta không hiểu? Rốt cục là có chuyện gì thì muội nói ra đi, chúng ta cùng nhau giải quyết?”
“Ngươi có thật sự là không hiểu hay không? Ta không nói ra tức là ta cho ngươi cơ hội giải thích nếu như ngươi còn chối cải quanh co để ta tự nói thì coi như mọi chuyện chấm dứt, ta vẫn sẽ làm theo nghĩ vụ mà gả cho ngươi!”
Phượng Thiên Phong mặt hơi tái lại, suy nghĩ một hồi rốt cục cũng thở dài nói:
“Có phải là chuyện về Phượng….”
Hắn vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Khổng Tiểu Lam không đổi liền biết không phải nên không nói tiếp.
Thật ra không phải Khổng Tiểu Lam không thay đổi mà là nàng căn bản chẳng biết gì tất cả chỉ là đánh phủ đầu hắn mà thôi, tựa như con gái thời nay vậy thấy người yêu giận dỗi, cứ giận ngược lại nó thì chuyện sai cũng thành đúng và Phượng Thiên Phong chẳng qua là có tật giựt mình nên dễ dàng bị dính chiêu.
“Hừ!” Thấy hắn không nói gì Khổng Tiểu Lam lại hừ lạnh.
“Haha, muội đừng nghe bọn người kia đồn bậy bạ, mọi chuyện không phải như muội nghĩ đâu” Phượng Thiên Phong cười nói, nhưng trong lòng âm thầm mắng chửi tên khốn nạn nào đó, sở dĩ hắn làm như vậy cũng chỉ vì muốn được cùng giai nhân vui vẻ mà thôi.
“Đúng rồi! Chỉ là đồn thổi bậy bạ thôi, những cả một đêm lại không về” Khổng Tiểu Lam nhìn hắn khinh bỉ nói.
“Cái gì là một với hai chứ? Chuyện đó làm gì có?” Phượng Thiên Phong tiếp tục chối không nhận,
“Ngươi đã không muốn nói thì chúng ta cũng không còn gì để nói, đến ngày ta sẽ ngồi kiệu hoa đến nhà ngươi nên ngươi cứ yên tâm không cần phải giải thích gì đâu!”
“Thôi được rồi! Hôm nay tâm tình của muội không được tốt nên ta không nói chuyện được với muội, khi nào tâm trạng muội ổn định chúng ta lại nói chuyện, lần này đến là vì công việc nên có lẽ sau khi rời khỏi đi ta sẽ đi luôn, lần sao gặp lại muội nhé!” Phượng Thiên Phong thấy không thể nói chuyện cùng Khổng Tiểu Lam nên đành nói lời từ biệt vốn nghĩ có thể cùng giai nhân tình chàng ý thiếp nhưng không ngờ lại xảy ra cố sự này làm cho tâm tình của hắn không được vui cần phải giải toả.
Khổng Tiểu Lam vẫn lạnh lùng lên tiếng:
“Không tiễn!”
Phượng Thiên Phong thở dài một hơi bước khỏi gian phòng đó, tuy hắn cũng có thể mạnh mẽ dùng sức nhưng như thế cũng chỉ được có một lần không những thế nàng sẽ câm thù hắn, hắn muốn chính là nàng tự nguyện cùng hắn truyền miên, chứ phụ nữ đối với hắn mà nói chỉ cần búng tay là được. Nhìn Phượng Thiên Phong từ từ khuất bóng Khổng Tiểu Lam thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ là nàng không biết lần sau này sẽ thoát khỏi chuyện này như thế nào đây.....