Một Giọt Cũng Không Được Sót - Nguỵ Thừa Trạch

Chương 99




Edit: Dĩm

Hà Trạch Thành cười khẽ: "Sao tôi có thể để em chết đói được? nếu không muốn giúp tôi khẩu thì không khẩu, đợi lát nữa sẽ ra ngoài chơi."

Lâm Ấm hờ hững nhìn hắn, cô muốn lấy con dao làm bếp trên bàn chặt bay đầu hắn, có lẽ sẽ được giải thoát.

Nhưng cô không có cái gan đấy.

Người trước mặt đưa tay vuốt tóc cô, không biết vừa rồi có bị phát giác mục đích trong mắt mình hay không, hắn cầm con dao làm bếp đưa cho cô.

“Em có biết thái rau không? Thử đi.” Cô chế nhạo: “Tôi chỉ biết chặt đầu anh.”

Hắn cúi người về phía trước, xoa mặt cô, hít một hơi thật sâu trên da cô, giống như một kẻ biến thái.

Hắn vốn dĩ chính là tên biến thái.

"Cắt đầu của tôi, ai có thể thao em thoải mái như vậy? Phía dưới của em sẽ không chịu nổi."

Trong tay cô cầm con dao làm bếp dơ lên, nhưng nhanh chóng bị cổ tay bên hông bắt lấy, môi mỏng hôn đè lên mí mắt của cô.

“Em nên biết làm tôi làm tức giận, thu liễm lại đi, nếu không sẽ biết hậu quả như thế nào rồi đấy?”

Bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cô chậm rãi buông ra, lần mò xuống phía dưới véo lấy âm đế cô, ghé sát vào tai: “Tôi sẽ đem nơi này thao đến chảy máu, sống không được, chết cũng không xong.”

Cơ thể cô run lên, bởi vì sợ hãi, hai tay bên hông cũng lay động.

Hắn nhếch khóe miệng cười, lộ ra cái răng nanh tỏ vẻ đáng yêu, cọ xát mặt cô, giọng nói hung dữ vừa rồi biến mất.

“Tôi làm sao nỡ ngược đãi em, em là bảo bối của tôi.”

Nhìn hắn cười, có quỷ mới tin.

Cô không nói chuyện, vẫn bị hắn ôm trên thân làm cơm, một bên đùa bỡn thân dưới cô, một bên xào rau, còn cô bị ép đi cắt mấy quả cà chua, đều nhét vào miệng mình.

Cô thay quần áo ấm, tất cả đều là đồ của hắn, bên ngoài khoác một chiếc áo lông rộng màu đen, hắn đem khăn quàng cổ màu đen quấn cô kín mít, thân thể khom xuống lấy ra một cái còng tay, khóa cổ tay hai người lại.

Tay áo rộng che kín, không ai có thể thấy có một chiếc còng tay ẩn trong đó.

Chỉ còn một vài bông tuyết phiêu tán trên không trung, có thể đếm được trên đầu ngón tay, khó có thể nhìn thấy tuyết đọng, cũng không có cách nào thưởng thức được cảnh đẹp này.

Người bên cạnh nắm chặt tay cô, đan mười ngón tay vào nhau, cho tay còn lại vào túi áo khoác, liếc mắt thấy cô nhìn chằm chằm con đường, từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu.

Hắn đột nhiên dừng lại, hỏi cô:“Làm tình trong tuyết là lọai trải ngiệm như thế nào nhỉ?”

Lâm Ấm kéo khóe miệng:“Cái này anh đi mà hỏi gấu Bắc Cực.”

Hắn nhẹ giọng hừ một cái, véo cằm cô, ánh mắt si mê:“Em biết rõ ràng tôi muốn nói cái gì.”

Cô giơ tay lên, ôm cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong chiếc khăn đang cười tươi với hắn.

“Không được, sẽ bị cảm, sẽ rất lạnh, cảm lạnh sẽ rất khó chịu, sẽ lây cho anh, càng khó chịu hơn.”

Hắn không chút để ý:“Không sao đâu, tôi thao em không phải sẽ ấm lên sao?”

“Đã sớm nghĩ muốn thao tôi vào ngày tuyết rơi rồi?”

Hà Trạch Thành không nói, vẻ mặt đã bán đứng hắn.

Đúng vậy, hắn chính là rất muốn, vô cùng muốn! Chỉ nghĩ thôi, côn thịt phía dưới đã đau nhức!

Lâm Ấm chỉ vào bên đường chế nhạo: "Có tin tôi trực tiếp lôi kéo anh xuống đường cùng nhau bị xe đâm chết không! Có bản lĩnh thì làm uyên ương bỏ mạng, nếu anh không chết, cứ việc ngày ngày ôm thi thể tôi mà thao! Gian thi, không phải anh hay nói như vậy sao, nếu là tôi không chết, tôi sẽ đem xác anh cho chó ăn! "

Lời mắng của hắn còn chưa kịp phát ra, cô đột ngột đẩy hắn, không kịp phòng bị mà lùi lại một bước.

"Hà Trạch Thành, ai cho anh cái quyền hạn đấy, cho rằng tôi tốt tính như vậy sao? Tôi đâu phải gái gọi! Anh cho tôi được cái gì, nước tiểu của anh sao?" Cô vừa nói vừa cười, đẩy hắn về phía trước.

"Đến đi, thao đi, hôm nay anh dám để tôi cầm dao làm bếp, tôi không giết được anh, nhưng nghĩ tôi không giết được chính mình? Anh cho rằng đem tôi trói lại là xong việc? Có bản lĩnh thì moi trái tim tôi ra đi, ăn nó đi, vì anh bảo tất cả đều là của anh mà."

"Sau đó, trơ mắt nhìn tôi chết như thế nào, từng chút một, thối rữa, giòi bọ bò khắp người, nghe thôi cũng sợ chết khiếp. Toàn bộ ruồi bọ đều đục khoét cơ thể tôi, một ngụm cũng không chừa lại cho anh!"

Cô hét lớn khiến không ít đám người xung quanh đều phải quay đầu lại, Lâm Ấm cong môi cười, tuyết rơi rơi trên mái tóc đen nhánh của cô, nhợt nhạt vô cùng.

Cô nhìn hắn dần trở nên hoảng loạn, sợ hãi, run rẩy, sợ với chính mình còn sợ hãi hơn.

“Thao tôi sao?” Cô nhẹ giọng hỏi, nhướng mày liễu, tuyết trong không trung bay tán loạn, đáp xuống lông mi của cô, ngay khi chạm vào nháy mắt liền tan chảy thành giọt sương.

"Tôi đang hỏi anh đấy! Nếu anh dám tôi, tôi liền dám chết. Tôi chịu đủ anh rồi. Anh bóp cổ tôi chết đi, tôi không muốn sống nữa."

Cô nắm lấy cổ tay hắn đặt trên cổ mình, bốn mắt lạnh lùng nhìn nhau.

Hà Trạch Thành run run môi, tuyết rơi làm nhòa đi tầm mắt, hắn liên tục chớp mắt, thi thể đầy bọ biến mất khỏi dòng suy nghĩ, mới có thể thấy rõ người trước mắt, cảm giác khó chịu vô cùng.

Hắn nuốt nước bọt, thở ra làn sương trắng, toàn thân đều phát run.

“Tôi… không thao.”

Lâm Ấm hơi ngạc nhiên:“Gì cơ?”

“Tôi không thao.” Hắn rút tay ra khỏi tay cô, cúi đầu sợ hãi:“Tôi không thao nữa, không thao.”

Tâm trạng thoải mái mà thả lỏng, bỗng nhiên thấy một thứ nóng ấm rơi lên khuôn mặt cô.

Cô mở to mắt nhìn nước mắt của hắn thẳng tắp rơi xuống, tóc mái rủ xuống che khuất khuôn mặt, khẳng định chất lỏng này không bao giờ có thể là nước bọt.

Mẹ nó, sao hắn lại khóc, hiện tại ai mới là người nên đáng thương, ai mới là người nên khóc?