Một Giọt Cũng Không Được Sót - Nguỵ Thừa Trạch

Chương 100




Editor: Dĩm

Cô từ trên giường ngồi dậy, toàn thân bình tĩnh, không có cảm giác đau đớn giống như mỗi sáng.

Ngày hôm qua khi hắn khóc, đến khi trở về liền đem đồ vật chặn ở phía dưới cô ra, để cô tự tắm, đến tối hắn không có thao cô, thậm chí còn không ngủ bên cạnh cô.

Hà Trạch Thành cuộn mình trên sô pha, cuộn cả thân hình cao lớn vào một khoảng không nhỏ.

Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu nhìn cô đang đi xuống cầu thang, hắn có chút lúng túng chạy tới, có lẽ là do ngồi xổm lâu rồi, trọng tâm đi đường đều không vững, loạng choạng đi tới trước mặt cô.

“Có đói bụng không?” Hắn cúi đầu, trên mặt vẫn còn thấy rõ vệt nước mắt, đôi mắt hoa đào xinh đẹp sưng đỏ, lại còn có chút mềm mại đáng yêu như phấn mắt.

Từ cơn tức giận dần dần tỉnh táo lại, Lâm Ấm hỏi: “Muốn tôi dùng miệng khẩu, mới được ăn cơm?”
Hà Trạch Thành vội vàng lắc đầu:“Không, tôi không biết nên làm món gì, cũng không biết em thích ăn gì? ”

Cô nhướng mày, giờ phút này hắn đứng trước mặt cô như một cậu học sinh tiểu học, vô cùng đáng yêu.

“Hà Trạch Thành, anh rất kỳ quái, tôi thế này, anh còn không tới thao sao? Tính tình tốt như vậy sao?”

Người trước mặt ngẩng đầu, ánh mắt đào hoa bắt gặp ánh mắt của cô.

"Tôi chỉ sợ, em sẽ muốn đi chết."

không biết hắn đang có ý định làm cái gì, cũng không biết lúc nào hắn lại lên cơn, bị trừng phạt nhiều lần cũng đủ khiến cô mệt mỏi rồi, cô giả vờ bình tĩnh che giấu đi cảm xúc bối rối của mình.

“Anh muốn làm gì thì làm.” Cô vừa đi xuống cầu thang, Hà Trạch Thành hoảng sợ nắm lấy cổ tay cô:“Em đi đâu vậy?”

Lâm Ấm xoay người lại:“Anh cho rằng tôi muốn đi sao?”
Thấy hắn gật đầu, lại hỏi: "Nếu tôi thực sự đi thì sao? "

"Em không thể đi được! "

“Tại sao?”

Yên lặng một hồi, không khí trong phòng khách im lặng, đôi mắt đào hoa hoảng hốt nhìn cô.

“Em mà đi, tôi sẽ gϊếŧ em.”

Cô bị nắm chặt cổ tay, run rẩy một chút, lộ ra ý cười, không hề phát ra tiếng.

Cô tin.

Trong phòng bếp truyền đến âm thanh xào rau, mùi thơm của dầu, ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào TV, nhưng TV tối sầm, không có bật.

Hắn trước kia phát điên, cắt hết dây cáp truyền hình, cô ngẩng đầu dựa lưng vào ghế sô pha, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Hồi lâu, có lẽ cô đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt đó đột nhiên dí sát vào tầm mắt cô khiến cô giật mình run lên.

Hà Trạch Thành ôm mặt cô, từ phía sau cúi đầu hôn lên môi cô, đầu lưỡi hắn thâm nhập đi vào, khuấy đảo trong miệng cô, góc độ này khiến hắn dễ dàng xâm nhập vào trong cô.
Lo lắng cô sẽ bị sặc nước bọt, hắn kịp thời đứng dậy, ngẩn người nhìn chằm chằm vào môi cô, lại không nhịn được cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cắn môi dưới của cô, cắn, buông ra, liếm, ngậm lấy.

Lâm Ấm gian nan nuốt một ngụm nước bọt, nhắm mắt lại, tùy tiện để hắn giày vò.

Nhưng cô lại nghe thấy một âm thanh bất ngờ:“Bảo bối, em thật đẹp.”

Cô kinh ngạc mở to mắt, đôi mắt hoa đào sưng đỏ si mê nhìn cô.

Cảm thấy hắn giống như bị điên rồi, hoặc là mình đang nằm mơ, không có uy hϊếp cô, mà lại trở nên đơn thuần như một cậu thiếu niên, trong mắt đều là bóng hình cô.

Giả bộ thôi.

Lần đầu tiên hắn để cô ngồi trên ghế, nhưng khoảng cách rất gần với cô, cũng không đưa đũa cho cô, gắp lấy thứ gì cô ăn cái đố, cô lại ngẩn người nhìn hắn.

Một trái ớt được đưa tới trong miệng, những ý nghĩ xấu xuất hiện trong đầu, đêm trái ớt cắn bên miệng hướng phía mặt hắn nhổ.
Quả nhiên là điên rồi, hắn không có tức giận, ngược lại còn nhặt thứ cô nôn ra trên bàn, bỏ vào miệng, cười với cô.

“Bảo bối không thích ăn thứ này sao?”

“Không thích.”

“Vậy em thích ăn cái gì?”

“Cái gì cũng đều không thích.”

Hà Trạch Thành nghiêng người về phía trước, hỏi cô với ánh mắt nóng bỏng:“ Vậy em thích tôi không? ”

“ Cái gì cũng đều không thích. ”

Hàng mi dày rũ xuống, hắn chớp chớp, lại mở mắt ra, ngẩng đầu ngậm lấy môi cô, trong miệng đều là mùi vị của ớt.

“Em không thể thử thích tôi sao.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi yêu em.”

Miệng chó không thể mọc ngà voi. (*kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế)

Hắn không thao cô nữa, có vẻ đang nhẫn nhịn, nếu không thao cô thì cô sẽ không có gì để làm cả, hắn đã cất hết công cụ truyền tin, không sót một thứ nào.
Lâm Ấm ngồi trên sô pha, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp, chờ hoàng hôn lặn, hôm nay là giao thừa.

Người phía sau ngồi rất xa, không biết đang làm cái gì.

Cô mệt mỏi ngả người ra sau, bỗng nhiên muốn biết hắn đang làm gì, quay đầu lại thì thấy hắn đang ngồi trước bàn vẽ, cũng đúng lúc hắn ngẩng đầu lên, cười thật sâu nhìn cô, đôi mắt híp lại, lộ ra chiếc răng nanh, ngây thơ đơn thuần như một cậu thiếu niên.