Edit: Dĩm
Cậu thẫn thờ nhìn vật chết trong tay mình, không còn vẻ mặt vui vẻ ban nãy nữa.
Người phụ nữ giơ cây gậy lên hướng về phía cậu, cánh cửa đột nhiên mở ra, truyền đến tiếng gầm giận dữ.
"Cô đang làm cái gì vậy?"
Người phụ nữ vui mừng khôn xiết, dùng gậy chọc chọc vào vai đứa bé: "Tôi nói cho anh biết, sau này anh còn dám ra ngoài, đi một lần tôi đánh nó mười cái! Cứ thử dám đi nữa xem, tôi đánh chết nó."
"Cô bị điên rồi."
"Mẹ nó, tôi chính là bị anh làm cho phát điên rồi, anh có bản lĩnh ra ngoài léng phéng với con đàn bà nào nữa xem, tôi cũng có bản lĩnh đánh chết đứa con tôi sinh ra."
"Cô chính là bị bệnh tâm thần rồi!"
"ừ đấy, tôi bị bệnh tâm thần thì làm sao ... "
Tiếng gào thét cãi vã, âm thanh đồ vật quăng đổ đã trở thành điều bình thường đối với cậu kể từ lúc đó.
Xác con thỏ đã bắt đầu thối rữa, đầy côn trùng dày đặc, cái xác cũng bị côn trùng ăn mất.
Cậu vẫn luôn suy nghĩ, tại sao chảy máu lại chết, chết đi cũng không thể sống lại?
Tại sao mỗi lần chảy máu lại kêu gào? Chỉ cần con dao cứa qua ngón tay, bọn họ bảo nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi, nhưng cậu không có cảm giác gì, cô giáo hỏi cậu không đau sao?
Đau là gì, là té ngã phải không? Lúc ngã xuống chính là đau ư?
Đó là thứ gì, dường như chưa ai nói cho cậu biết.
Đồ sao chổi, ghê tởm, đồ rẻ tiền ... Cậu không phải có tên sao? Tại sao mẹ lại gọi cậu như vậy?
Không biết từ bao giờ, cậu đã bắt đầu không gọi bà là mẹ nữa. Bà ngày càng trở nên đáng sợ, chỉ có ở bên cạnh ba là an toàn nhất. Mỗi lần thức dậy cậu đều đi tìm ba, mặc dù ông ấy thường cáu kỉnh giáo huấn cậu, nhưng cậu cũng không để bụng, vì cậu cảm thấy ba rất hiền.
Chỉ có những lúc ở bên cạnh ông cậu mới tươi cười vui vẻ, lộ ra cái rang nanh, ba nói bộ dáng này của cậu rất đẹp mắt.
Mỗi lần hỏi một vấn đề gì, ba đều sẽ giải thích cho cậu, nhưng cậu vẫn không thể hiểu tại sao chảy máu lại chết, tại sao cậu hay chảy máu như vậy lại không chết.
Cuối cùng, có một ngày, máu tươi tung tóe bắn lên mặt cậu, máu của người thân mà cậu yêu quý, sàn nhà, tường đều dính đầy máu, người phụ nữ rút dao từ cơ thể người bà vừa đâm ra, người đàn ông cao lớn ngã nhào trên mặt đất, bất động, bắt đầu chảy máu.
Lúc đấy ba cậu trông giống hệt con thỏ, cậu đã biết, ba chết rồi.
Chết rồi...
Thì ra là thế, chết đi sẽ không cử động được, đúng không? Vậy người phụ nữ này tại sao không chết? Không ai có thể làm cho cậu vui vẻ nữa, không ai có thể bảo hộ cậu nữa.
Nếu đã như vậy thì bà ta cũng nên chết đi.
Cậu cầm con dao làm bếp trên tay lao nhanh về người phụ nữ trước mặt, học theo bộ dáng vừa rồi của bà ta mà ra tay chém bà ta một cách dứt khoát!
Bà ta kịp thời xoay người, dao chỉ chém vào vai, nhưng máu lại bắt đầu chảy.
Hì hì, vậy là chết rồi, bà ta sẽ giống như con thỏ kia, cơ thể thối rữa, toàn thân chui rúc đủ thứ bọ, đục khoét thịt bà ta, bà ta sẽ không bao giờ nói được nữa.
Nhưng tại sao bà ta vẫn bò được, hét lên đau đớn, lấy điện thoại trên mặt đất, giống như đang gọi cho ai đó.
Hừ, sao lại không chết? Vậy thì chém thêm một dao nữa, cô giáo dạy sinh học nói nếu cắt trúng cổ thì sẽ chết ngay lập tức, chỉ cần cắt cổ là chết rồi.