Một Giọt Cũng Không Được Sót - Nguỵ Thừa Trạch

Chương 89




Edit: Dĩm

"Tại sao không nghe lời? Tại sao không nghe lời tao!"

Người phụ nữ hét đến chói tai, trên tay cầm cây gậy sắt hướng trên người đứa bé đánh thật mạnh, biểu tình dữ tợn, trên mặt đầy vết sẹo, không khác gì ác quỷ mười tám tầng địa ngục.

Cậu bé sáu tuổi đối với sự đánh đập của người phụ nữ không hề có cảm giác đau, cậu ngây người đứng đó, thậm chí không biết người phụ nữ đang làm cái gì, chỉ là phát gậy lần này rất mạnh khiến vai cậu nghiêng về một phía, trong tay vẫn ôm chặt lấy con thỏ bẩn thỉu.

Đôi mắt to, long lanh phiếm nước, khuôn mặt non nớt của đứa bé giờ phút này sưng húp, còn có một vài vết xước chảy máu, bộ dáng nho nhỏ, ánh mắt nghi hoặc.

“Mẹ, con rất nghe lời mà.”Cậu bé cười đưa con thỏ cho người phụ nữ: “Mẹ xem này, đây là con thỏ con nhặt được từ trường mẫu giáo. Mẹ thấy không, mắt nó có màu đỏ, sao lại đỏ như vậy mẹ có biết không? Thật xinh đẹp, tại sao mắt con không phải là màu đỏ nhỉ?”
Người phụ nữ dữ tợn mà kêu gào trước mặt cậu, thậm chí thấy cậu không rơi một giọt nước mắt nào giống như không có cái gì có thể uy hϊếp được cậu, càng thêm tức giận, cây gậy trong tay đập mạnh vào cánh tay cậu bé.

"Sao mày không khóc! Mày thích cậy mạnh sao? Sao mày lại không khóc! Khóc đi, khóc cho tao!"

Cậu bé khó hiểu bĩu môi: "Tại sao phải khóc, cô giáo nói nếu gặp chuyện gì cũng không được khóc, phải kiên cường ạ.”

Tay cầm gậy sắt run lên, người phụ nữ dùng sức kéo quần áo của cậu xuống, nhìn thấy trên làn da non nớt của cậu sưng đỏ, bầm tím, mà cậu vẫn không rơi một giọt nước mắt nào!

"Quỷ, mày là ma quỷ! Mày không khóc phải không? Tao hỏi mày lần cuối, mày có khóc không?" Người phụ nữ cầm chặt cây gậy, nước miếng không ngừng phun loạn trong không khí, tóc đen xõa xuống hai bên, giống như một người điên.
Đứa trẻ do dự hồi lâu, rồi lắc đầu nói: “Cô giáo nói không được… A! Mẹ!”

Bà ta nổi điên giật con thỏ khỏi tay cậu bé rồi quăng mạnh xuống đất!

"Mẹ ơi, đừng! Không, làm ơn, đừng!" Cậu giữu chặt tay bà ta, hoảng sợ chạy đến chỗ con thỏ trên mặt đất rồi quỳ xuống trước mặt nó, ánh mắt con thỏ vừa rồi còn rất linh hoạt, lúc này hơi thở lại thoi thóp, run rẩy.

"Con thỏ, con thỏ! Con thỏ của con!" Cậu bé hoảng loạn ôm con thỏ trên mặt đất vào trong lòng, cẩn thận vuốt ve lỗ tai của nó: "Mày có sao không thỏ con, mẹ tao không cố ý, đừng tức giận, mày sao vậy, sao lại run rẩy như vậy?”

Người phụ nữ sau lưng sắc mặt trở nên hung ác, bà ta duỗi chân đá vào lưng cậu bé, đem cậu đá văng ra, bóp chặt cổ con thỏ.

“Mẹ, mẹ ơi!” Cậu bé lo lắng bò tới ôm lấy chân người phụ nữ, cúi đầu van xin: “Mẹ trả nó cho con đi! Trả lại thỏ cho con, đừng đối xử với nó như vậy! Nó không thích. .. "

"Tránh ra!" Bà ta cáu kỉnh đá cậu thêm mấy phát, ném con thỏ xuống đất một lần nữa.

Lần này, nó không còn nhúc nhích nữa.

Cậu bị đá tới trước tủ TV, ngơ ngác nhìn con thỏ bất động, giây sau mới có phản ứng, lo lắng bò qua.

Nó chảy máu ... nó chảy máu rồi!

"Mẹ ơi! Con thỏ bị chảy máu rồi, mẹ ơi, phải làm sao đây!" Cậu hoảng sợ ôm nó: "Cô giáo nói nếu nó chảy máu thì nó sẽ chết, nó sẽ chết sao? Sẽ không còn chơi với con được đúng không, mẹ ơi, mẹ mau cứu nó đi mà."

Cậu ôm lấy con thỏ loạng choạng chạy tới chỗ người phụ nữ, nắm lấy quần áo của bà ta, ngẩng đầu nhìn người thân nhất của cậu: "Mẹ cứu nó đi mà, mẹ ơi....mẹ!"

Con thỏ trong lòng cậu chảy máu rất nhiều, nhuộm đỏ cả quần áo của cậu.

Người phụ nữ lại giơ chân đá cậu bé: "Nó chết rồi, còn mày, mày khóc cho tao."
"A!"

Cậu không kịp phòng bị ngã xuống đất, nhìn thấy trên tay cậu toàn là màu đỏ tươi của máu, liền run rẩy vuốt ve cái bụng vẫn còn hơi ấm của nó: "Chết....chết rồi sao.”

Chọc vào nó, vẫn không cử động, kéo lỗ tai nó, lại rũ xuống, cả người cứng đờ, đôi mắt đỏ hoe trừng lớn về phía trước, thậm chí chọc vào mắt cũng không nhúc nhích được nữa.