Trên hành lang dài nồng nặc mùi nước khử trùng, người qua người lại chen chúc không ngớt, Tề Chiêu Viễn đứng ở vị trí cách phòng phẫu thuật gần nhất, lưng dựa vào tường hơi cúi đầu. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
Vừa mới dầm mưa, cả người đều toát ra hơi ẩm ướt, anh nhận lấy khăn giấy từ Lâm Dịch lau qua loa rồi duy trì tư thế trầm mặc này.
Không biết đã qua bao lâu, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, nhìn mình thở hổn hển, anh nghiêng đầu nhìn người đi đến, đáy mắt cũng không bất ngờ, chỉ nhàn nhạt nói một câu “đến rồi à.”
Dịch Chỉ Ngôn từ hôm qua đến hôm này luôn gấp rút ghi hình chương trình thông cáo, mười hai giờ trưa mới hoàn toàn kết thúc công việc, còn chưa kịp về nhà nghỉ ngơi đã nghe tin ở thành phố C xảy ra động đất, anh biết Ninh Vy Lan vừa mới tới đó quay phim liền vội vã gọi điện liên hệ thử cho cô nhưng không có người nhấc máy.
Trên đường chỉ có thể tìm hiểu tình hình tai nạn, đến hiện trường mới nhìn thấy vùng núi bị phá hủy nghiêm trọng, anh không biết cô đang ở chỗ nào, bèn hoảng hốt muốn đi tìm thì bị Lý Hiểu Lâm ngăn lại, nói cho anh tên bệnh viện và địa chỉ.
“Tình hình thế nào?” Dịch Chỉ Ngôn hỏi.
“Không tốt lắm.”
Nghe xong lông mày Dịch Chỉ Ngôn nhíu chặt, ánh mắt ngừng lại trên cánh cửa phòng cấp cứu một lúc, trong lòng anh cũng hoảng sợ nhưng rõ ràng hai người không thể để mất bình tĩnh, thế là vỗ vỗ vai Tề Chiêu Viễn để buông lỏng tâm tình ra một chút.
“Sẽ không sao đâu, yên tâm đi.”
Tề Chiêu Viễn ngoái đầu nhìn anh, trầm mặc một lúc mới nói: “Cảm ơn.”
Cũng không biết để làm dịu nỗi bất an và căng thẳng trong lòng hay đơn thuần chỉ là để thời gian trôi đi nhanh hơn, hai người đứng nói chuyện như hai người bạn, đa phần là Dịch Chỉ Ngôn nói, Tề Chiêu Viễn nghe.
“Lần này có không ít phóng viên, là do bên giải trí tạm thời điều qua đây tiếp viện, vì thế mà anh vừa mới có biểu hiện lớn như vậy đã bị phóng viên chụp được hết rồi.” Dịch Chỉ Ngôn day mi tâm, hơi muốn hút thuốc nhưng ngại đây là bệnh viện nên chỉ có thể nhịn: “Chuyện của các anh chắc chắn là giấu không nổi nữa, nếu không phải hiện tại toàn dân đang chú ý đến trận động đất khéo chiếm top hotsearch lúc này chính là hai người đấy.”
“Tôi biết.”
Nhưng lúc đó anh căn bản không có tâm tư cũng không có sức lực mà quản nhiều chuyện như vậy, trong đầu chỉ đầy ắp việc cô đang ở chỗ nào, cô có ổn không, hơn nữa cho dù có bị bắt được thì anh cũng chẳng để ý cho lắm, hai người sớm muộn cũng phải công khai rồi.
Dịch Chỉ Ngôn cũng hiểu rõ tâm tư của Tề Chiêu Viễn, rất kỳ lạ, rõ ràng vẫn còn bận tâm, nhưng nghe thấy chuyện tốt của hai người trong lòng không đau đớn như ngày trước nữa, anh nghĩ anh nên từ bỏ, thấy cô sống tốt thì cảm thấy như thế nào cũng đều tốt.
Tuy tiếng người hỗn tạp, nhưng tất cả đều ngay ngắn có thứ tự, hai người nói chuyện mãi cho đến khi đèn đỏ vụt tắt.
Đứng thẳng dậy không ai bảo ai, hai người quên cả thở, lúc nghe thấy bác sĩ gật đầu báo bình an, trong lòng căng như dây đàn mới được thả lỏng.
Tề Chiêu Viễn theo hộ lý đi vào phòng bệnh, bước chân theo sau của Dịch Chỉ Ngôn ngừng lại, từ thế dựa vào khung cửa, mắt hướng vào bên trong.
Có lẽ cô đã tỉnh lại, thanh âm giọng nói rất nhẹ, anh nghe không rõ, muốn đi vào nhìn một cái nhưng lý trí đã kiềm chế suy nghĩ của anh, anh nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không nên đi vào.
Lý Hiểu Lâm đã tới không biết từ lúc nào, choàng một chiếc áo khoác cho anh, đau lòng mà bất lực: “Chần chừ như vậy không phải là em, muốn vào thì vào đi, cô ấy chắc chắn sẽ rất vui khi gặp em đấy.”
Dịch Chỉ Ngôn cong môi cười: “Em biết cô ấy bình an là được rồi.”
Lý Hiểu Lâm luôn là người lý trí, nghe thấy câu này của anh không có cách nào khống chế được vành mắt đỏ hoe, chị sợ bị anh nhìn thấy liền vội vã cúi đầu dùng mu bàn tay lau nước mắt sạch sẽ rồi mới ngẩng đầu.
“Xe bảo mẫu đang ở bên ngoài, chị ở cửa thang máy đợi em.”
“Không cần đâu, em với chị cùng đi luôn.”
Lý Hiểu Lâm ngạc nhiên: “Em không.....” không muốn nhìn thêm sao?
Dịch Chỉ Ngôn lại cười, cởi áo khoác đang mặc trên người xuống phủ cho Lý Hiểu Lâm rồi ôm vai chị đi đến thang máy.
“Được rồi Lý Hiểu Lâm, em chưa từng gặp người quản lý nào đi giúp nghệ sĩ xử lý vấn đề tình cảm riêng tư cả, em không sao, chị yên tâm rồi chứ? Mau đi thôi, đừng làm phiền bọn họ nữa.”
Phòng bệnh ở tầng ba, hai người ra khỏi tòa nhà, còn chưa đi đến bên xe bảo mẫu, bỗng bên bụi hoa xông ra bảy tám phóng viên không biết chui rúc được bao lâu, micro trong tay chen chúc nhau đưa đến bên miệng anh.
“Dịch Chỉ Ngôn, nghe nói buổi sáng anh vẫn còn ở thành phố B ghi hình, mà bây giờ đã ở thành phố C rồi, có phải là đến thăm Ninh Vy Lan giống như tin đồn nói hay không?”
“Dịch Chỉ Ngôn, phóng viên bên đây có chụp được Tề Chiêu Viễn và Ninh Vy Lan ở bên nhau, rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì anh có biết không?’
“Dịch Chỉ Ngôn, có thể tiết lộ một chút vấn đề tình cảm gần đây của anh không ạ?”
……
Rõ ràng mới bảy tám người nhưng tiếng ồn ào như kiểu của bảy tám mươi người gộp lại vậy, lông mày Lý Hiểu Lâm nhíu chặt đang muốn trả lời thì bị Dịch Chỉ Ngôn ngăn lại, lạnh lùng nhìn thẳng về máy quay.
“Câu thứ nhất, Vy Lan quay phim ở bên này, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi là bạn cũ lâu năm của cô ấy, qua đây thăm hỏi cũng là hợp tình hợp lý; câu thứ hai, vấn đề này tôi không rõ, vô cùng xin lỗi; câu thứ ba, gần đây tôi rất tốt, cám ơn mọi người đã quan tâm.....”
Dịch Chỉ Ngôn kiên nhẫn trả lời xong, không cho đám phóng viên có thời gian hỏi thêm nữa liền kéo Lý Hiểu Lâm đi. Tài xế đã đợi được một lúc, đợi hai người lên xe mới nổ máy, bóng dáng xe càng đi càng xa. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
Hai giường trong phòng bệnh, tạm thời chỉ có mình Ninh Vy Lan, cô nằm thẳng, phần ngực và bụng vẫn còn nhâm nhẩm đau, nhưng so với mấy giờ trước đã đỡ hơn rất nhiều.
Cô khát khô cả cổ, nhưng không ngồi dậy được, Tề Chiêu Viễn thấm ướt bông tăm lau miệng cho cô, rồi lại đi ra ngoài mượn ống hút của hộ lý, tay đặt sau ót để cô uống mấy ngụm nước.
Đã là nửa đêm, song trên hành lang vẫn vô cùng huyên náo, Tề Chiêu Viễn bước mấy bước đóng cửa lại, quay lại thấy cô đang nhìn mình chăm chú, kéo một chiếc ghế lại đầu giường ngồi xuống, nắm lấy tay cô.
“Sao thế?”
Cô không nói chuyện, cố rút tay về chạm vào đôi mắt đã hằn tia máu của anh.
“Em không sao rồi”, cô nhẹ giọng, “Chiêu Viễn.”
Ngón tay cô rất mềm, không giống với sự lạnh lẽo mấy tiếng trước, lúc này cô đã trở nên ấm áp hơn, cũng khiến người ta yên tâm hơn, Tề Chiêu Viễn cầm đầu ngón tay cô đặt bên môi: “Anh biết rồi.”
Ninh Vy Lan mỉm cười, cô không buồn ngủ, nhưng sợ anh muốn mệt liền hỏi: “Anh muốn ngủ một lúc không?”
“Không cần.”
Ninh Vy Lan cũng không miễn cưỡng, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ tối thui một lúc, bỗng nhiên nhớ tới điều gì: “Chiêu Viễn, lúc anh ở bên dưới có thấy Lưu Nhiên không, cô ấy thế nào rồi?”
Tề Chiêu Viễn nhớ lại, lắc đầu.
Lúc đó tâm tư của anh đều ở cả trên người cô, căn bản không rảnh phân tâm chú ý đến người khác.
Ninh Vy Lan không trách anh, tự an ủi mình: “Chắc cô ấy không sao....”
Lời vừa dứt hai người rơi vào trầm mặc, nhưng chỉ được mấy phút đã có người gõ cửa, là Trang Văn.
Trang Văn rất may mắn, chỉ bị thương một chút thôi, cô nhìn hai người: “Vy Lan, em sao rồi?”
“Không sao, còn chị?”
“Chị tốt lắm”, Trang Văn kìm nén sự vui mừng vì sống sót sau cơn hoạn nạn, chủ động nói với cô, “có điều Lưu Nhiên ở cùng em, cô ấy phải cắt cụt chân, chân phải.”
Ninh Vy Lan không tiếp lời.
“Cô ấy bị tảng đá đè lên chân trái, mô cơ hoại tử cần phải cắt bỏ”, Trang Văn thở dài, trầm mặc cả nửa ngày mới nhớ đến một người, “đúng rồi, còn Ninh Nhất Thuần, em biết không? Cô ta bị hủy dung rồi.”
Ninh Vy Lan trợn trừng mắt: “Cái gì?”
“Thực ra vốn dĩ cô ta không việc gì, nhưng cô ta thấy em ra ngoài, tức quá đã vẫy tay võ cảnh lập tức cứu cô ta ra, không ngờ hòn đá đột nhiên vỡ nứt lăn lọt xuống thanh sắt, nghe nói lúc cô ta được cứu ra, cả mặt toàn là máu, miệng vết thương sâu như vậy chắc chắn là bị hủy dung rồi.”
Tuy Trang Văn không thích Ninh Nhất Thuần, cũng cảm thấy cô ta hoàn toàn đáng đời, nhưng ở một mặt nào đó mà nói, cô ta vẫn có hơi đáng thương, một nữ minh tinh, nếu muốn lăn lộn trong giới giải trí lâu dài, ngoài thực lực, nhân mạch ra thì gương mặt vô cùng quan trọng.
Chí ít rất nhiều khán giả sẽ vì gương mặt xinh đẹp mà chuyển làm fan, rút hầu bao vì người này.
Như vậy xem ra, cô ta quả thực bị hủy hoại triệt để rồi.
Cảm thấy ra khỏi phòng bệnh bầu không khí có chút ngưng đọng, Trang Văn thông mình liền chuyển đề tài, nói một lúc mới chú ý đến màu tối đằng sau lưng áo khoác của Tề Chiêu Viễn, liền mượn cớ đi vệ sinh để nhắn tin cho Lâm Dịch.
“Tề tổng.”
Tề Chiêu Viễn nhìn sang hướng phát ra âm thanh.
“Bên Lâm Dịch đã đặt phòng rồi, đã mua hai bộ quần áo thay đổi để anh đi thay trước”, Trang Văn sợ bị từ chối, vội vàng bổ sung, “tôi tra rồi, mấy hôm nay ở thành phố C đều mưa, nếu anh bị cảm lạnh thì không tốt đâu.”
Tề Chiêu Viễn nghe xong không động, nửa ngày mới dùng lực nhẹ nắm lấy tay Ninh Vy Lan: “Anh đi ra ngoài một chuyến, trở về nhanh thôi.”
Ninh Vy Lan gật đầu: “Chú ý an toàn.”
Trong điện thoại có tin nhắn của Lâm Dịch gửi đến, thông báo anh lập tức đến bệnh viện, Tề Chiêu Viễn khóa trái cửa phòng bệnh, lưng dựa vào tường, trầm mặc rồi nhắm mắt thật chậm.
Tâm tình được thả lỏng hoàn toàn.
Ninh Vy Lan điều dưỡng ở bệnh viện, Tề Chiêu Viễn dừng tất cả các công việc để tiện chăm sóc cô, lúc này anh có chút việc đang ở bên ngoài nên đã nhớ Trang Văn đến bầu bạn với cô. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
Nghỉ ngơi liên tục mấy ngày, Ninh Vy Lan đã có thể ngồi được dậy, trong phòng bệnh có ti vi, phát sóng nghiêm túc tình hình thiên tai, cô xem một lúc rồi nhìn sang hỏi Trang Văn: “Người đoàn phim, đều bình an ra khỏi đấy chứ?”
Tay Trang Văn gọt táo ngừng lại, cổ hỏng có chút khô khốc, thậm chí còn phát ngứa nhẹ, cô im lặng rất lâu, giọng lí nhí như muỗi: “Không.”
Như thể có một đồng hồ quả lắc lớn đang gõ một tiếng nặng nề ở bên tai, tim
đập liên hồi bắt đầu bất bình thường, trong đầu Ninh Vy Lan rất hỗn loạn, cái gì cũng nghĩ mà không nghĩ được rõ ràng, cô bấm chặt lòng bàn tay để mình trấn tĩnh, khống chế giọng nói đang phát run: “Là.....sao?”
Trang Văn không giấu cô: “Có một điều chắc chắn là........vẫn còn mười mấy người mất tích, bảy mươi hai giờ hoàng kim đã qua rồi, bọn họ vẫn chưa có tin tức......”
Ninh Vy Lan nhắm mắt, bình phục lại hơi thở dồn dập nặng nề: “Những người khác thì sao?”
“Hoặc thương nặng hoặc thương nhẹ, có những người an toàn đã rời khỏi thành phố C”, nói xong Trang Văn đặt con dao gọt hoa quả xuống, nghiêng người vỗ mua bàn tay cô, “đừng nghĩ nhiều quá, mỗi người đều không hi vọng như vậy.”
Ninh Vy Lan chậm chạp ừm một tiếng, nắm lại tay Trang Văn: “Em biết rồi.”
Tĩnh mịch một lúc, hai người không bàn về chủ đề này nữa, Trang Văn đi vào nhà vệ sinh rửa tay, Ninh Vy Lan uể oải buồn chán, đột nhiên nhớ ra đã không đăng weibo báo bình an nhiều ngày như vậy rồi, liền nghiêng người với tay lấy điện thoại đăng nhập.
Viết rồi xóa xóa rồi viết, Ninh Vy Lan nghĩ vẫn không nên nói quá nhiều.
Ninh Vy Lan V: Tôi không sao, đừng lo lắng quá, phù hộ bình an. [cầu nguyện].
Cô vừa đăng xong, lập tức xuất hiện bình luận, ngoại trừ ôm ấp sự vui mừng của cô, nhiều hơn cả vẫn là những câu này. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
“Quả nhiên không làm ra chuyện đáng chết thì sẽ không chết, mặt mũi đâu ra mà nói lời này trước mặt Vy Lan của tôi, sống như thế cũng đủ rồi, Ninh Nhất Thuần mau chóng cuốn gói khỏi giới giải trí đi!”
“Mẹ nó, tao nghe mà tao tức á, gọi cái gì mà tôi là đại minh tinh, mặt của mình là vàng còn mạng của người ta là cứt chắc? Vy Lan đừng sợ, bọn em sẽ giúp đỡ chị!”
“Vy Lan tỷ tỷ chị bình an thì tốt rồi, về phần con người kia không đáng đặt vào trong mắt đâu!”
Mỗi một bình luận không giống nhau, nhưng đáng ngạc nhiên chính là đều mang một hashtag “Ninh Nhất Thuần cuốn xéo khỏi giới giải trí”. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.
Ninh Vy Lan nhíu mày, kích vào xem.