Một Đường Siêu Sao

Chương 76




Bên tai ngoại trừ tiếng khóc, dường như chỉ còn chừa lại tiếng máy cắt kim loại và tiếng thảo luận của võ cảnh, mưa trút xuống to như thế một lúc không thể tạnh ngay được, Lâm Dịch dành thời gian đi mượn áo mưa của nhân viên tình nguyện tại hiện trường, đưa cho Tề Chiêu Viễn mặc nhưng lại bị khoát tay từ chối. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.

“Một hai ba, dùng lực!”

Các thanh sắt nằm ngổn ngang ngoài cửa nhanh chóng bị cắt đứt, mấy võ cảnh hợp lực bẩy hòn đá đang bị mắc kẹt, một lối đi chỉ lọt được một người đang dần dần xuất hiện, một võ cảnh nhỏ người trong số đó đã chui vào một nửa để quan sát bên trong, tia sáng tối om, mang máng có thể nghe thấy tiếng hét yếu ớt.

“Ở đây có người…..”

Võ cảnh lập tức quay đầu, nhanh chóng báo cáo: “Dưới đáy có người, không biết là có mấy, bị chôn vùi tương đối sâu, dấu hiệu sinh mạng yếu ớt.”

Một số võ cảnh mang theo bác sĩ lập tức quyết định xuống dưới, Tề Chiêu

Viễn luôn chú ý tới động tĩnh bên này, nghe xong nhanh chân bước đến, nhoáng một cái đã theo sau võ cảnh đi vào trong.

“aizz”, có một võ cảnh liếc mắt thấy, phản ứng cực nhanh kéo Tề Chiêu Viễn lại, “trong này rất nguy hiểm, lúc nào cũng có khả năng sụp đổ vì dư chấn…”

“Xin lỗi, vợ chưa cưới của tôi ở bên dưới”, Tề Chiêu Viễn không động, ánh sáng yếu ớt mờ mờ đã làm mờ đi biểu cảm lúc này của anh, nhìn không rõ ràng, “tôi muốn cô ấy nhìn thấy tôi đầu tiên.”

Võ cảnh hấp háy môi, cuối cùng không nói gì đành xoay người tiếp tục tiến vào sâu hơn.

Căn phòng bị sập hoàn toàn, gạch đá rơi lung tung cả, may mà đường nhỏ đi xuống dưới vẫn còn thuận lợi. Lách qua những thanh sắt chắn ngang, địa hình trước mắt hơi trống trải, cũng khiến anh vừa nhìn đã rõ ba người bị chôn vùi trong ba góc.

So với Ninh Vy Lan ý thức mơ hồ và chuyên viên trang điểm đã sớm hôn mê, Ninh Nhất Thuần luôn cố gắng duy trì sự tỉnh táo, cho nên khi nghe thấy bên trên có âm thanh nhỏ vụn, lập tức cao giọng hét lên, nhưng mà cô cũng bị đè, lại mất nước vì gọi quá lâu nên giọng nói đã yếu ớt gần như không nghe thấy.

Lúc này thật sự có người xuống, đôi mắt kích động của cô sáng rực lên, đang nghĩ muốn để bọn họ mau chóng cứu mình, đột nhiên một bóng người đập vào tầm mắt, cô trợn trừng mắt kinh ngạc: “Tề Chiêu Viễn?”

Người được gọi tên ngay cả ánh mắt cũng không phân tán, đi thẳng vào trong góc, anh ngồi xổm xuống, ánh mắt khoá chặt vào Ninh Vy Lan, vừa nắm lấy tay vừa vỗ nhẹ lên gương mặt cô.

“Vy Lan, Vy Lan…..”

Không có phản ứng.

Bác sĩ theo sau, có một người nhanh chân ngồi bệt xuống bên cạnh Tề Chiêu Viễn, kiểm tra qua loa xong lông mày nhíu chặt.

Tề Chiêu Viễn trông thấy: “Tình hình thế nào rồi?”

“Không phải rất tốt, tảng vữa đè lên người cô ấy quá lâu, dưới tình hình này, dễ xuất hiện chấn thương tổng hợp.” Bác sĩ vừa nói, trong tay rất nhanh lục lọi hòm y tế, thành thục mở thông lộ tĩnh mạch, truyền nước muối sinh lý cho cô: “Rất nhiều người bị thương được cứu ra khỏi trận động đất, chân tay lành lặn

nhưng vẫn phải cưa cụt, thậm chí còn đột tử, chính vì thế mà

“Hơn nữa bây giờ còn hơi sốt, cẩn thận chăm sóc cô ấy, đợi lát nữa ra ngoài lập tưca đưa vào bệnh viện.”

Lời nói vừa dứt, lại có chỗ khác phát hiện ra người sống sót, bác sĩ vội vàng đứng lên đi ra ngoài, Tề Chiêu Viễn thấy mấy võ cảnh vây quanh sắc mặt nghiêm túc giọng nén cực thấp, quay đầu lại cảm thấy bàn tay trong tay đã động đậy rất nhẹ, sắc mặt anh dần biến.

Vì sốt cao, Ninh Vy Lan không ngủ quá sâu giấc, ý thức bay bổng, trong mơ màng cô nghe thấy có người xuống đây, thậm chí còn có người đang gọi tên cô ở rất gần, trong lòng phảng phất biết là ai nhưng phải mất hơn nửa ngày mới nhớ rõ.



Đấu tranh để thoát khỏi gông cùm xiềng xích của giấc mơ hư vô, cô cố mở to mắt nhưng vẫn là một mảng đen kịt, ánh mắt phân tán khắp hố rỗng rất chậm rất tập trung, cô hơi liếc mắt, nhìn thấy thật sự là anh, đồng tử ảm đảm giống như châm một ngọn lửa nhỏ trong phút chốc sáng rực.

Tề Chiêu Viễn không dám động lung tung, liền đặt trên đất nắm lấy tay cô, thấp giọng hỏi: “Không thoải mái chỗ nào?”

Đầu cô nóng phát choáng, lắc nhẹ trái phải thì ngừng lại, ánh mắt liếc võ cảnh bốn xung quanh, đột nhiên nhớ ra khốn cảnh ngục tù lúc này, chịu đựng cơn đau trong phổi nói: “Sao anh lại xuống đây? Ra ngoài đợi em trước đi, em nhanh chóng ra thôi.”

Anh không trả lời hoặc giả vờ không nghe thấy, chỉ nắm tay cô càng lúc càng chặt.

Ninh Vy Lan thấy anh không hề phản ứng, gấp gáp: “Anh mau đi ra đi có được không?” Cô biết ở trong này có thể xảy ra dư chấn bất cứ lúc nào, một khi dư chấn sẽ dẫn đến bị chôn vùi hai lần, tất cả mọi người đều có thể bị chôn thân ở đây.

Cô không thoát được đã đành nhưng anh thì không được.

Lúc cô ra sức thuyết phục, mấy võ cảnh đã đo đạc xong địa hình bốn xung quanh, sắc mặt trầm xuống dường như có thể chảy ra nước, bác sĩ ban nãy rời đi đã quay trở lại gia nhập vào cuộc thảo luận, sau một vài câu đơn giản, sắc mặt mấy người càng lúc càng khó coi. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.

Tề Chiêu Viễn nhìn ra, vẻ mặt lãnh đạm gần như âm u, anh muốn đi hỏi rốt cuộc tình hình như nào, vừa mới cử động lòng bàn tay đã bị cô nắm lấy.

Anh quay đầu.

Không biết có phải do thời gian bị đè quá lâu mà Ninh Vy Lan đã bắt đầu hư thoát, mắt dù vẫn mở nhưng hình như có bóng ảo lắc lư ở trước mặt, phần trên rất đau, đau đến nỗi cô khó thở nhưng cô cần phải giục anh ra ngoài.

“Tề Chiêu Viễn”, cô chớp chớp mắt, đợi mấy giây cho cơn đau dịu đi mới lấy lại sức, “từ khi quen biết anh, em chưa từng cầu xin anh cái gì cả, nhưng lần này, anh nghe em có được không? Ra ngoài trước đi, em đảm bảo sẽ ra thôi, bọn họ sẽ cứu em, được không?”

Câu nói không dài nhưng cô lại nói ngắt quãng rất lâu, tay nắm bàn tay anh đang dùng lực, chưa bao giờ mong nhìn thấy anh gật đầu như lúc này, nhưng anh không làm theo cô, một chút cũng không.

Ánh mắt điểm sáng bắt đầu tiêu tan, hoàn toàn mất đi sức lực lúc trước, cô cảm thấy khóe môi bị hôn rất nhẹ, không có sự thâm nhập, không có sự tiến công, chỉ môi chạm môi như vậy.

“Ninh Vy Lan.”

Kể từ khi ở bên nhau, trừ lúc ngoài giờ làm việc, anh không bao giờ gọi tên đầy đủ của cô, ánh mắt Ninh Vy Lan sững lại.

“Anh biết em đang ở bên dưới này, theo vào chỉ là hi vọng, từ khi em bắt đầu mở mắt, anh đều ở đây”, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, giọng điệu bình bình nhàn nhạt như thể đang bàn với cô nên mặc quần áo gì vào ngày mai, anh lại gần cô, hơi thở phả lên mặt, “chúng ta rất nhanh sẽ rs ngoài an toàn, chúng ta, là chỉ anh và em, nghe rõ chưa?”

Vành mắt khô khốc bỗng có chút ẩm ướt, cô im lặng một lúc mới gật đầu, thần sắc gần như bướng bỉnh lặp lại một lần nữa: “Ừm, em và anh.”

Tề Chiêu Viễn đứng thẳng người dậy không nói tiếp nữa, đúng lúc võ cảnh và bác sĩ kết thúc thảo luận, sắc mặt anh nghiêm lại. Harry Potter fanfic

Vẫn là võ cảnh loắt choắt mở miệng trước: “Chôn vùi này phức tạp hơn so với chúng ta tưởng tượng, ba nạn nhân gần như ở ba góc, nhưng phần lớn bị đè ở bên này.” Anh ta chỉ tay về hướng Ninh Nhất Thuần và Ninh Vy Lan, tiếp tục: “Đè cả là người hai nạn nhân, là tảng đá gần như liền nhau, và đá bên này nguy hiểm hơn so với thanh sắt bên cạnh.”

Đá tảng liền nhau phức tạp, một tảng to đè lên người Ninh Vy Lan, tảng còn lại đè lên người Ninh Nhất Thuần. Địa thể thông nhau càng phức tạp hơn, cô bị kẹp ở khe đá, nếu cứu Ninh Vy Lan trước thì tảng đá đè trên người Ninh Nhất Thuần sẽ đè ngược lại cô, nhưng tảng đá không to, kịp thời bê đi cũng không có vấn đề gì.

Vấn đề là thanh sắt xen ở tảng đá.

Một góc thanh sắt bị động đất làm đứt, đầu nhọn chĩa ra ngoài, một khi rơi xuống sẽ trúng.......mặt của Ninh Nhất Thuần. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.

Mà nếu để bảo toàn Ninh Nhất Thuần thì cứu cô trước, tảng đá chỗ Ninh Vy Lan đè xuống, khả năng 95% sẽ mất mạng tại chỗ.

Bên nhẹ bên nặng, lập tức đã có lời giải, bác sĩ sợ võ cảnh quá thẳng thắn khiến Ninh Nhất Thuần bị áp lực tâm lý, liền ngồi xổm xuống dịu dàng an ủi: “Bên này đã suy nghĩ xong rồi, sẽ làm hết sức mình để bảo vệ cô, hơn nữa chỉ có 5% khả năng không ổn, chắc chắn sẽ không.....”



Ai ngờ Ninh Nhất Thuần đột nhiên cười khẩy làm loạn: “Suy nghĩ xong rồi?

Ai suy nghĩ xong rồi? Các người đã hỏi ý kiến của người đương sự là tôi chưa?”

Bác sĩ nghẹn giọng.

“Tôi nói cho các người biết, tôi không đồng ý, dựa vào cái gì mà cứu cô ta trước? Không phải cũng có khả năng không việc gì hay sao?”

“Nhưng......”

“Tôi không muốn nghe nhưng nhị cái gì cả”, Ninh Nhất Thuần bỗng phát rồ, hoàn toàn không quan tâm giọng nói khàn khàn như vịt đực khó nghe, trợn mắt nghiến răng nghiến lợi, “các người không biết tôi à? Tôi là Ninh Nhất Thuần đấy, là một đại minh tinh, sao tôi có thể bị hủy hoại dung mạo chứ?”

“Tôi không quan tâm trước đây các người nghĩ như thế nào, cứu tôi trước, có nghe thấy không hả, nhất định phải cứu tôi ra ngoài trước! Các người không phải cần tiền sao? Bố tôi là Ninh Triệu Hoa đấy, đợi các người cứu tôi ra tôi sẽ cho mỗi người một khoản tiền to, được chứ?”

Thấy tất cả mọi người đều không phản ứng, Ninh Nhất Thuần đợi không nổi nữa hổn hển nói: “Các người ngẩn ra đó làm gì, Mau cứu tôi đi chứ! Bị đè trông vui lắm à!”

Mấy võ cảnh không hẹn mà cùng nhau không nhúc nhích.

Nghiệp vụ rèn luyện và cứu người chuẩn mực nói cho họ rằng, cần phải tận lực cứu từng người một, nhưng dưới tình huống phải đối mặt với sự lựa chọn, cần suy nghĩ phù hợp thực tế để đưa ra quyết định thích hợp nhất.

Trong không gian không ai nói chuyện, xung quanh đột nhiên bắt đầu rung lắc biên độ nhỏ, bụi bặm rơi xuống đầu trời, âm thanh phiến đá chuyển động rõ mồn một như kề bên tai, mấy võ cảnh sắc mặt đại biến, không nói một lời nào khác liền phân thành hai đường, hai người ở lại bảo vệ Ninh Nhất Thuần, phần còn lại chạy đến bên Ninh Vy Lan.

Ninh Nhất Thuần hiểu sự lựa chọn của bọn họ liền nổi trận lôi đình: “Các người làm sao vậy? Nghe không hiểu tiếng người sao.......”

Nhưng không một ai quan tâm cô ta.

Bởi vì cơn dư chấn nhỏ mới xảy ra mười mấy giây, Ninh Vy Lan đã nhận thấy tảng đá trên người mình di chuyển được một chút, hơi thở lồng ngực thông thoáng không ít, thay vào đó sự tê liệt bên chân trái.

Sợ võ cảnh muốn chuyển tảng đá ra, Tề Chiêu Viễn không thể không buông

tay đứng ở một bên đợi, anh nhìn vào mắt cô, từ phiến đá được nâng ra một chút đến tảng đá bị di chuyển quá nửa, võ cảnh nhanh tay nhanh mắt ôm cô ra đặt lên cáng đã chuẩn bị sẵn.

Anh nhanh chóng đi tới, một tay bám cạnh cáng giúp đỡ nâng ra cửa, một tay lại nắm lấy tay cô.

Khi đến gần lối ra, anh nghe thấy tiếng chửi rủa từ miệng Ninh Nhất Thuần bên dưới, và sau đó là tiếng la hét chói tai, anh không rảnh quan tâm, đi ra đường thông trước, nhận lấy miếng vải đen bác sĩ ở bên ngoài đưa qua liền cúi người che đi đôi mắt của cô.

Mưa xối xả từ chiều không ngừng, vùng núi không biết từ lúc nào đã màn đêm buông xuống, anh cởi áo khoác chắn bên trên cho cô, theo chân y tá ngồi vào thẳng trong xe cấp cứu.

Cửa xe mở rộng, gió lạnh gào rít kèm theo mưa rét hắt vào trong xe, Tề Chiêu Viễn đổi tư thế để chắn cho cô, sợi dây đàn căng cứng lúc trước cuối cùng cũng trùng xuống, anh phủ người xuống, chầm chậm hôn lên đôi mắt đang nửa nhắm nửa mở của cô.

Ninh Vy Lan được cứu, tâm tình buông lỏng, cơn đau bị đè nén lúc trước toàn bộ đều vỡ òa ra, gần như không có cách nào khiến cô thở được, tai bị ù đi, cô mơ mơ màng màng muốn ngủ, hoàn toàn rơi vào bóng tối, giọng anh khàn đặc nhưng vẫn dịu dạng từng chữ từng chữ. Truyện được dịch bởi Sắc - Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương.

“Vy Lan.”

“Có nhiều lúc anh không giỏi ăn nói, nhưng em nhất định phải biết, anh rất yêu em.”