Một Đường Siêu Sao

Chương 63




Vẫn còn ngày đông, hơi ấm trên hành lang vẫn không đủ cho sảnh triển lãm, Ninh Vy Lan vừa đi ra đã run nhẹ một cái, cô hơi híp mắt không đợi cất bước, Trang Văn đang nghe trộm đã phát hiện đang đi đến.

“Vy Lan………..”

Theo sau Ninh Vy Lan là các phóng viên đang rỉ tai nhau thì thầm, hiển nhiên không rõ chính chủ đột nhiên ra ngoài vì vì việc gì. Ninh Vy Lan hít thở thật sâu đè nén sự tức giận đang bùng cháy trong lồng ngực lấy giọng điệu bình tĩnh nói với Trang Văn: “Đi!”

Trang Văn liền hiểu ý đôi mắt sáng rực lới tiếng đáp ứng.

Cửa sảnh triển lãm không đóng kín, Trang Văn vừa đẩy cửa liền bị giọng nói được phóng đại từ micro đập vào trong tai. Không them đếm xỉa đến sự đứng lên rầm rầm của tất cả các phóng viên và sự ngơ ngác của Ninh Nhất Thuần, Ninh Vy Lan đứng thẳng dậy, gương mặt vốn không chút biểu cảm lập tức cong lên thành một nụ cười.

Nhận lấy micro Trang Văn đưa qua, cô đi về phía trước hai bước ánh mắt như thanh kiếm sắc bén đâm thẳng khóa chặt ai đó.

“Bịa à, tiếp tục bịa đi!”

Đám phóng viên vốn chưa hiểu chuyện gì, nghe thấy câu nói này của Ninh Vy Lan lập tức thông suốt, trực giác mách bảo sắp có kịch hay, còn đám phóng viên đang đứng ngoài cửa cũng chen chúc nhau đi vào khiến sảnh triển lãm tắc con ruồi cũng không qua nổi.

Trên bục, Ninh Nhất Thuần không ngờ Ninh Vy Lan đột nhiên xông vào, kế hoạch nguyên bản của cô là mở cuộc họp báo này để thanh minh, tiện thể sẽ nói hết những tin hành lang có liên quan đến Ninh Vy Lan mà mình biết, sẽ nói ra toàn bộ

Còn về lý do tại sao phải chọn lựa sảnh triển lãm bên cạnh và thời gian lân cận chẳng qua chỉ là muốn cuộc họp báo của mình sẽ kết thúc trước thời hạn mà thôi, để những phóng viên này đến hết phòng bên cạnh làm loạn cho ai ai cũng biết là tốt nhất.

Nhưng sự phát triển của tình hình hiện tại có chút không theo như kế hoạch ban đầu…..

Cho dù trong lòng thấp thỏm không yên nhưng trên mặt vẫn phải duy trì bình tĩnh để không bị lộ chút sơ hở, Ninh Nhất Thuần đột nhiên cười thành tiếng thong dong nói: “Tôi bịa đặt gì chứ?”

Thái độ thờ ơ bỗng chốc khiến Trang Văn nổi giận, cô nghĩ tới những nội dung mình vừa nghe trộm được ở ngoài cửa, nhịn cơn tức muốn xé nát Ninh Nhất Thuần thành từng mảnh, nghiêng đầu nghiến răng nghiến lợi.

Ninh Vy Lan ở bên cạnh Trang Văn nên động thái nhỏ này tất nhiên cũng chú ý đến, ánh mắt bỗng chốc âm u lạnh lẽo rời đi và rơi vào những phóng viên đang hưng phấn bấm flash nhiệt tình.

Cử động này không còn nghi ngờ gì nữa chính là cho đám phóng viên một tín hiệu để có thể bắt đầu ra câu hỏi, trong nháy mắt liền tranh cướp nhau chen chúc đi lên để tranh được vị trí chụp hình tốt nhất, Trang Văn sợ bọn họ làm bị thương Ninh Vy Lan nên đã ngăn chặn không cho tiến quá gần.

“Có người phao tin cho chúng tôi, giữa cô và Tề Chiêu Viễn tiên sinh có mối quan hệ không thể nói với người khác, xin hỏi có phải là sự thật không?”

Ninh Vy Lan nghe xong, những lời này tuy trả lời phóng viên nhưng mắt bất chợt dán chặt vào Ninh Nhất Thuần: “Không phải.”

“Ninh Vy Lan tiểu thư, gần đây có tin tức liên quan đến cô và Ninh Nhất Thuần tiểu thư, có phải do cô âm thầm làm không?”

“Không phải.” Quả thực không phải do cô làm, đương nhiên cô cũng không nói cho phóng viên biết là Tề Chiêu Viễn làm.

“Ninh tiểu thư, có người phao tin rằng lúc cô còn ở viện đã nhìn thấy hành động thân mật của Tề Chiêu Viễn tiên sinh và cô, xin hỏi có phải hai người ở cùng nhau không?”

Có người?

Ninh Vy Lan lập tức nhớ tới lần xông vào của Ninh Nhất Thuần ở bệnh viện trước đó, trước thời điểm này còn có lần không cẩn thận bị bắt gặp ở siêu thị, lâu như vậy rồi cũng không có bất cứ động tĩnh gì, vậy cô không thể không suy luận được ra, nhân lúc cô và Tề Chiêu Viễn không biết, Ninh Nhất Thuần có đến cửa phòng bệnh của cô hơn nữa còn nhìn thấy cái gì đó cho nên mới dám nói ra lời này.

Trong thâm tâm lộp cộp một tiếng, Ninh Vy Lan không biết rốt cuộc Ninh Nhất Thuần đã nhìn thấy cái gì, cũng không rõ trong tay cô ta đang nắm quân bài gì, chỉ có thể thầm trấn tĩnh trước rồi trả lời: “Không ở bên nhau.”

Đám phóng viên ngơ ngác nhìn nhau, hiển nhiên hàng loạt phủ nhận của Ninh Vy Lan khiến bọn họ nảy sinh hoài nghi với những thoái thác vừa nãy của Ninh Nhất Thuần, Ninh Nhất Thuần thấy tình hình không đúng, đang muốn lấy điện thoại show chứng cứ thì có một phóng viên ra câu hỏi.



“Ninh Vy Lan tiểu thư, những tin tức liên quan đến Ninh Nhất Thuần tiểu thư rất nhiều được lưu truyền trong khoảng thời gian này, cô có biết không?”

Riêng cái này không cần phải phủ nhận, Ninh Vy Lan còn muốn châm lửa cho thật lớn.

Phóng viên: “Đã từng có hai người mới và Ninh Nhất Thuần tiểu thư chịu sự quản lý cùng một công ty, nhưng mấy năm trở lại đây hai người đó lại biến mất không dấu vết, người ta nói rằng, hai người mới đó một người bị Ninh Nhất Thuần tiểu thư đánh dẫn đến hủy dung, người kia lúc quay cảnh nổ mìn cùng Ninh Nhất Thuần tiểu thư bị ngọn lửa tạt vào dẫn đến toàn thân bị bỏng nặng, thời gian gần đây có phóng viên chụp được cô và hai người mới này có tiếp xúc ngắn với nhau, vậy cô biết tính chân thực của những tin đồn kia chứ?”

Lời này vừa nói ra, tất cả các phóng viên xung quanh Ninh Vy Lan đều nín thở chờ đợi, ánh đèn flash lũ lượt không ngừng. Ninh Vy Lan mím môi, trong lòng đang tìm từ ngữ thích hợp vẫn chưa trả lời, thì trên bục và cửa sảnh triển lãm đột nhiên vang lên hai câu trả lời không giống nhau khiến thần kinh cô chùng xuống liền ngoảnh đầu lại nhìn.

“Không phải là thật đâu!”

“Là thật đó.”

Hai người mới xuất hiện không hề báo trước, phóng viên xung quanh lập tức sục sôi chĩa máy ảnh và micro vào hai người đưa ra câu hỏi liên tiếp không ngừng. Bên cạnh Ninh Vy Lan trống trơn cô hơi nhíu máy nghiêng đầu hỏi Trang Văn: “Chuyện gì vậy?”

Trang Văn vừa đứng bên cạnh trợ lý của hai người mới bị đẩy đến đây, thấp giọng nói: “Họ nghe nói em và Ninh Nhất Thuần đang đối mặt với nhau nên nhất định đòi đến giúp đỡ, ngăn không được.” Cô nhớ như in sự dặn dò của Ninh Vy Lan, nếu không phải bất đắc dĩ thì không được để hai người xuất hiện trước truyền thông công chúng.

Ninh Vy Lan im lặng.

Lúc đầu để Trang Văn đến mời hai người này, quả thực cô có tâm tư riêng, hi vọng mượn được lực lượng của họ để Ninh Nhất Thuần vĩnh viễn không thể trở mình. Nhưng nghĩ kỹ lại, làm như vậy rốt cuộc là có hơi ích kỷ, hai người sớm đã trở về cuộc sống bình yên, nếu cô để hai người đứng trước truyền thông công chúng là giúp đỡ chính mình, nhưng cũng vô tình đào lại vết sẹo vẫn chưa lành của hai người họ.

Thế nên cô mới dặn dò Trang Văn, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì đừng để hai người xuất hiện, ai ngờ bây giờ……..

Vỗ vỗ trán, Ninh Vy Lan thở dài: “Bảo vệ tốt cho họ.”

“Được, chị biết rồi."

Bên này hai người đang thì thầm bàn bạc, bên kia toàn bộ ánh mắt đám phóng viên đều nhìn chằm chằm hai người mới và Ninh Nhất Thuần muốn moi được tin động trời từ miệng bọn họ.

Đối mặt với chất vấn của phóng viên, Ninh Nhất Thuần bình tĩnh lại dưới ánh mắt mãnh liệt của Tiểu Khưu , thậm chí hơi mím môi mỉm cười: “Thật ngại quá, tôi sẽ không nhận vu khống và chỉ trích những việc không có căn cứ, tôi không làm chính là không làm, nói một vạn lần cũng chỉ có đáp án này thôi.”

Có một phóng viên kịp thời hỏi: “Trên mạng có khui ra clip cô ẩu đả với Giản Nghi khiến toàn bộ mặt của cô ấy bị thương, xin hỏi cô giải thích như thế nào?”

Ninh Nhất Thuần sớm đã có chuẩn bị với tình huống này liền thoái thác: “Lúc đó tôi và Giản Nghi chỉ là tập diễn mà thôi, Giản Nghi cô nói có đúng không?”

Cô gái trẻ bị điểm danh vành mắt đỏ hoe không nói nên lời. Quả thực năm đó hai người đang tập diễn đã xảy ra ẩu đả ngoài ý muốn, cô không ngờ bản thân sẽ bị đánh thảm như vậy dẫn đến sự nghiệp phá hủy hoàn toàn, càng không ngờ tới lúc này Ninh Nhất Thuần lại chối đây đẩy như vậy.

Đám phóng viên thấy Giản Nghi nói không ra lời, trong thâm tâm có bảy tám phần tin tưởng với lời nói của Ninh Nhất Thuần, những câu hỏi nhằm vào hai người càng ngày càng gay gắt khiến hai người liên tục lùi lại đến mức không còn đường để lùi nữa.

Ninh Nhất Thuần thấy mình đã nắm lại thế cục tâm tình thả lỏng thở phào một hơi.

Những chất vấn của đám phóng viên càng ngày càng trực tiếp hơn, thậm chí còn có một hai câu hỏi hai người họ có phải đang nói láo không, mắt thấy cục diện mất khống chế, Ninh Vy Lan vội vã để Trang Văn đi lấy toàn bộ bằng chứng đã thu thập của hai người đến, bật lại micro trong tay nói với Ninh Nhất Thuần.

“Ninh Nhất Thuần, cô còn dám nói không phải cô làm sao?”

Lời vừa dứt, sảnh triển lãm rơi vào im lặng một giây rồi lập tức lại trở nên huyên náo, Ninh Vy Lan nhân cơ hội này cho hai người mới một ánh mắt an tâm.

Mí mắt Ninh Nhất Thuần giật giật cười giả lả: “Không phải tôi làm đó, thì sao?”

“Được, mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng rồi nhé, hi vọng lát nữa sẽ nhớ câu trả lời của mình.”



Câu nói lấp lửng này khiến trong lòng Ninh Nhất Thuần đột nhiên xuất hiện dự cảm không lành, cô ta đang định nói cái gì đó thì đằng sau vang lên âm thành màn sân khấu rơi xuống.

Sau đó cô ta liền nghe thấy tiếng chửi rủa của chính mình.

“Để cô cướp vai chính của tôi, để cô cướp, để cô cướp đó!”

“Muốn dẫm lên tôi để thương vị sao? Cô cũng không nhìn xem cô có tư cách gì, hủy hoại gương mặt của cô xem còn muốn cướp với tôi không!”

“Cô kêu đi, tiếp tục kêu xem nào, xem ai sẽ đến giúp cô, tranh với tôi, cô dám tranh với tôi.”

Không giống với những kịch bản mơ hồ đã khui trên mạng, clip này quay rõ biểu cảm dữ tợn cùng cái đấm cái đá của Ninh Nhất Thuần dành cho Giản Nghi, sắc mặt Ninh Nhất Thuần trắng bệch, nhưng cô ta không ngờ tới đoạn đằng sau còn khiến cô ta sợ hãi hơn.

Tiếp đến quay một đoạn nói chuyện, chỉ có hai người, vừa nghe liền biết đó là Ninh Nhất Thuần và Tiểu Khưu người quản lý của cô ta.

“Nhất Thuần, có tin không hay…..” Tiểu Khưu ngập ngừng ấp úng.

“Cái gì?”

“Hôm nay tôi đi bệnh viện nghe nói con bé đứng ngăn trước mặt cô lúc quay cảnh nổ mìn hôm qua toàn thân bị bỏng nặng cấp độ hai, cho dù có chữa thì cũng không còn hi vọng phát triển ở trong giới giải trí nữa.”

Ninh Nhất Thuần nắp lại hộp bột tán lông mày kỳ quái nhìn Tiểu Khưu một cái, khinh khỉnh: “Tin không hay là chuyện này sao?”

“Nhất Thuần?”

“Cô không nhìn à? Hôm qua lúc quay cảnh đó nguy hiểm như vậy suýt chút nữa lửa đốt đến tôi rồi!” Cô ta hừ lạnh có chút đắc ý: “May mà tôi nảy số nhanh tóm được kẻ chịu tội thay gần đó, muốn trách thì chỉ có thể trách cô ta đen đủi mà thôi, hơn nữa, gần đây cô ta rất hồng sắp dẫm lên đầu tôi rồi, cho cô ta một bài học sâu sắc không phải rất đúng lúc sao?”

Đoạn hội thoại sau chẳng còn ai nghe nữa, phóng viên phản ứng rất nhanh, lúc này liền hiểu hết ngọn nguồn như ong vỡ tổ chen chúc đến bên Ninh Nhất Thuần phỏng vấn. Ninh Vy Lan thấy bên cạnh Giản Nghi và Chu Thù Văn trống trải liền vội vàng gọi Trang Văn đưa hai người xuống nghỉ ngơi.

Thực ra không muốn để hai người họ xuất hiện đâu, còn có chứng cứ thu thập được, không nói đến Giản Nghi, cô không dám tưởng tượng nếu Chu Thù Văn nghe được mấy lời nói này của Ninh Nhất Thuần thì có biết bao buồn tủi.

Đang tiếc đã chẳng còn cách nào nữa, nếu cô không đưa ra, đám phóng viên sẽ đưa tin hai người họ nói dối bịa đặt, như vậy sự thương hại với hai người càng lớn.

Chớp chớp mắt, Ninh Vy Lan nhìn Ninh Nhất Thuần đang bị vây quanh cũng thấy hài lòng, đang định quay về sảnh triển lãm tiếp tục cuộc họp báo của mình, vừa bước được mấy bước, tiếng hét sắc nhọn của Ninh Nhất Thuần từ sau truyền lại chấn động lòng người đâm thẳng vào màng nhĩ.

“Ninh Vy Lan, con hồ ly tinh quyến rũ đàn ông này có tư cách gì điều tra tôi?”

Ninh Vy Lan đứng lại.

“Chuyện quỷ quái cô và Tề Chiêu Viễn không ở cùng nhau á, cô tưởng tôi tin sao? Tôi thật sự tận mắt nhìn thấy rồi, ở bệnh viện cô và anh ta ôm ôm ấp ấp nhau tôi còn chụp được ảnh nữa, cô có muốn xem không?”

Ảnh?

Sắc máu trên mặt cô mờ dần , thái dương đột nhiên giật giật đau nhức, cô dung lực nắm chặt bàn tay thành quyền để vượt qua cơn đau đầu và chóng mặt đột ngột này.

Khói đen dày đặc bao trùm trước mắt dần dần tan đi, Ninh Vy Lan hít thở một hơi thật sâu rồi đứng thẳng lưng, đang muốn xoay người nói ra câu trả lời đã suy xét ngàn vạn lần ban nãy, bỗng cửa phòng triển lãm bị đẩy ra, sau đó cô liền nghe thấy giọng nói của anh, lạnh lùng, trầm tĩnh vô cùng quen thuộc.

“Tôi muốn xem xem.”