Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)
Lễ trao giải rất hoành tráng. Phó Gia Minh mặc lễ phục tham dự, anh đi cùng James trên một chiếc Lamborghini đỏ, bình thản bước qua thảm đỏ dưới sự theo dõi của tất cả mọi người.
“Minh, hôm nay cậu thật đẹp.”
James thường không sử dụng từ “đẹp” để miêu tả đàn ông, nhưng Phó Gia Minh thực sự xứng đáng với tính từ này. Dù ở đâu anh cũng tràn đầy sức sống, toả sáng như viên kim cương.
“Đừng có yêu tôi đấy, ông đây không thích người như anh đâu.”
“Thử xem sao? Biết đâu đấy?”
“Thôi đừng nói nhảm shit nữa, đi vào thôi.”
James cúi đầu thầm thì với anh. Dưới ống kính máy ảnh, trông cả hai thân thiết vô cùng. Họ tay trong tay bước qua thảm đỏ, rồi sánh vai nhau lên sân khấu nhận giải.
“Sao anh cũng đoạt giải thế?”
“Có lẽ vì Ban giám khảo đánh giá cao kĩ thuật chụp ảnh của tôi?”
“Ngu ngục, vẫn không đỉnh bằng tôi.”
“Cậu quả thật rất tài năng, danh xứng với thực? Tôi nói chuẩn không?”
“Chuẩn luôn!”
Phó Gia Minh đạt giải Vàng còn James đạt giải Bạc. Ai thắng ai thua đã rõ, Phó Gia Minh cười rất đắc ý, toát ra sự kiêu ngạo từ xương cốt.
“Minh, cậu cười lên đẹp quá, rất có sức hút nha.”
“Đồ gay lọ ngu ngục, cút xa ông một chút.”
“…”
Sau đó hai người ngồi dưới khán đài nghe cuộc họp báo nhàm chán. Phó Gia Minh buồn ngủ đến díp mắt lại, anh bắt đầu thấy nhạt nhẽo rồi, quyết định hành động luôn.
Uông Húc đang đợi anh ở cửa sau. Phó Gia Minh bảo James lẻn ra trước, bọn họ sẽ gặp nhau ở cuối con hẻm. Uông Húc và James mặc vest đen, mỗi người hút một điếu thuốc, bên cạnh là vài vệ sĩ cao lớn mặc áo khác da. Bọn họ chờ Phó Gia Minh dẫn người đến rồi sẽ tẩn cho một trận.
Sau khi James đi, Phó Gia Minh bắt đầu hành động, anh đi vệ sinh để nhử mồi. Quả nhiên chưa đầy một phút sau, đã có tiếng bước chân tiến vào. Cửa khoá, Ôn Kỳ Chí nắm chặt tay anh, nghiến răng nghiến lợi chửi thề.
“Con đĩ! Anh dám ngoại tình à?!”
Chia tay lâu rồi mà còn gọi là ngoại tình? Phó Gia Tinh cười khinh bỉ, đá vào đầu gối hắn.
Ôn Kỳ Chí đau đớn rụt người lại, càng siết chặt cánh tay anh hơn. Hắn đã trầy trật đợi anh suốt 3 năm, đầu tóc đã bạc trắng. Nếu con đĩ này thực sự ngoại tình, hắn sẽ không bao giờ cho anh tự do nữa.
“Mày là cái thá gì mà cho tao tự do?”
“Điếm chó! Tôi không nên cho phép anh đi!”
Tên ngốc thối này chỉ cứng mồm thôi, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn dám lên giọng. Phó Gia Minh xoa xoa mặt hắn, vỗ nhẹ vài cái để cảm nhận.
“Phó Gia Minh, anh muốn làm gì?”
Đột nhiên anh cười ngọt ngào như vậy, Ôn Kỳ Chí biết ngay có điều chẳng tốt lành gì. Nhưng Phó Gia Minh đẹp quá, anh không nhịn được cương cứng.
“Cứng rồi sao?”
Ôn Kỳ Chí thật sự rất nhớ anh, nhớ đến nỗi tóc cũng bạc đi. Rõ ràng hắn nhỏ hơn Phó Gia Minh một tuổi, nhưng giờ trông già hơn anh rất nhiều. Hắn liều mạng kiếm tiền, liều mạng nghĩ suy về tất cả mọi thứ, nhưng Phó Gia Minh vừa xuất hiện hắn đã chẳng giữ nổi bình tĩnh, cả người nóng ran lên.
“Đừng làm ở đây! Phía sau không có ai, có muốn ra ngoài kia chơi tôi không?”
“Đĩ, tôi không tin anh!”
Ra ngoài anh sẽ chạy mất. Ôn Kỳ Chí không tin anh sẽ ngoan ngoãn như vậy.
“Nể mặt đi mà sếp Ôn, lát nữa có bất ngờ cho cậu đấy. Tôi tắm rửa sạch sẽ hết rồi, cho cậu tuỳ tiện chơi.”
“…”
Đầu óc Ôn Kỳ Chí quay mòng mòng, dăm ba câu đã bị Phó Gia Minh thuyết phục. Anh chủ động nắm lấy tay hắn, thuận lợi dẫn hắn ra hẻm sau.
Khi hai đứa hôn nhau Phó Gia Minh ngoan lắm, vậy là Ôn Kỳ Chí lại hạ thấp cảnh giác. Hắn để mặc Phó Gia Minh xoa rối mái tóc đã được chải chuốt chỉn chu của mình. Hắn thở hồn hển, lột đồ của mình rồi bắt đầu cởi áo khoác của Phó Gia Minh ra. Anh không từ chối, chỉ nhân cơ hội đó úp sọt áo khoác lên đầu Ôn Kỳ Chí…
Phó Gia Minh dụ dỗ trắng trợn như thế mà Ôn Kỳ Chí vẫn dính bẫy được. Khi tầm mắt bị che kín, điều đầu tiên Ôn Kỳ Chí cảm nhận được là một cú đấm. Sau đó hắn bị người ta đè xuống đất đánh đập tàn nhẫn. Hắn cảm giác như mình đã quay trở lại buổi tối chừng 10 năm trước, khi đó hắn vẫn còn là một sinh viên nghèo gầy gò. Giờ hắn đã trở thành một vị sếp tổng thành đạt, nhưng đứng trước mặt Phó Gia Minh, Ôn Kỳ Chí nào cũng không chống cự lại được.
Trong trận đánh hội đồng, Uông Húc là thằng đánh hăng nhất nhưng cũng chỉ đánh vào thịt thôi. James đứng bên cạnh quan sát một lúc rồi cũng nhanh chóng nhập bọn. Mấy vệ sĩ kính đen phụ trách giữ chặt lấy Ôn Kỳ Chí không cho chạy trốn. Đánh một lúc, chiếc áo trên đầu rơi xuống, Ôn Kỳ Chí cuối cùng cũng nhìn thấy Phó Gia Minh.
Anh dựa vào bức tường đối diện, một chân chống tường, tay hút thuốc lá tay cầm áo khoác. Đó là chiếc áo Ôn Kỳ Chí vừa cởi ban nãy, hắn còn tưởng anh cầm đỡ hắn để hắn làm này làm nọ, giờ mới biết được anh cố tình lấy để tiện đánh hắn.
Chiếc áo sơ mi mỏng manh không chịu nổi đòn đánh, rất nhanh đã bị mồ hôi thấm ướt. Yêu cầu duy nhất của Phó Gia Minh là đừng đánh chết, nên Ôn Kỳ Chí bị đánh đến không còn là con người.
Đánh xong, Phó Gia Minh quả nhiên lại bắt hắn phải xin lỗi. Ôn Kỳ Chí nhất quyết không chịu, hắn lại bị người ta đè xuống đấm đá một hồi lâu, cho đến khi họ cũng mệt nhoài.
Sau khi trận đánh hội đồng kết thúc, Phó Gia Minh cầm lấy quần áo hắn rời đi. Ôn Kỳ Chí run rẩy trong gió lạnh, tay ôm chặt áo khoác của anh để sưởi ấm. Lúc trợ lý tìm đến, cô hoảng đến mức định gọi cảnh sát. Ôn Kỳ Chí ngăn lại, chỉ bảo cô tìm người khiêng hắn.
Mười phút sau, Ôn Kỳ Chí được đưa lên cáng chuyển thẳng tới bệnh viện tư nhân điều trị, còn Phó Gia Minh thì cười không khép được mồm lái xe chở hai thằng bạn chí cốt đi ăn mừng.
“Minh, cậu làm vậy với tất cả bạn trai cũ à?”
Cả ba lên xe cười không dứt mồm. Phó Gia Minh ôm cổ Uông Húc phấn khởi cực kỳ. James đã nghe qua câu chuyện của anh, nhưng dù sao gã cũng không phải người trong cuộc, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một màn trả thù tàn nhẫn như thế, đánh người đến mặt mũi bầm dập.
“Nó hại tôi kinh lắm, đánh một trận thôi mà? Không chết được đâu. Tôi thấy tôi đã nhẹ tay lắm rồi!”
“Mỹ nhân tâm địa như rắn rết…”
“Gâu gâu cái gì đấy?”
“Không có gì, tôi nói có lẽ tôi sẽ không thích cậu được nữa.”
“Ngu ngục!”
Họ cười phớ lớ đến quán bar uống say. Đêm đó Phó Gia Minh bao trọn đồ uống cho toàn bộ khách đến chơi, cảm giác căng thẳng của James cũng dần được thả lỏng, bắt đầu phiêu theo điệu nhạc trong quán.
Ôn Kỳ Chí nằm trong bệnh viện nào thể ngăn cản hành vi phóng túng của Phó Gia Minh. Hắn chỉ có thể nén cơn giận, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chấm đỏ trên bản đồ, mãi đến khi y tá tới băng bó vết thương hắn mới choàng tỉnh vì đau buốt.
Sau trận đánh hội đồng 10 năm trước, hắn thuận lợi bò lên giường của Phó Gia Minh. 10 năm sau lịch sử lặp lại, Ôn Kỳ Chí tin rằng mình có thể làm được lần nữa.
Lời tác giả:
Ôn Kỳ Chí lại bị đánh, Phó Gia Minh cũng nhỏ nhen quá ha…