Một Đôi Trời Sinh - Hàm Ngư 626 Hào

Chương 24




Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)

Ngủ dậy, Phó Gia Minh đã về đến nhà. Anh mời James ăn một bữa ngon, hai người ôm nhau, chuyến hành trình kết thúc ở đây.

“Về nhà nghỉ ngơi mấy hôm đi, bao giờ cần thì tôi gọi anh.”

“Minh, cậu lạnh nhạt quá.”

“Không thế thì sao? Hay ông đây mở đại tiệc cho anh nhé?”

“Không cần đâu, chỉ mong cậu nhiệt tình chút là được. Dù sao bây giờ tôi cũng là bạn trai công khai của cậu mà.”

“Phắn.”

Sau khi James rời đi, Phó Gia Minh nghỉ ngơi trong dinh thự 2 ngày, không quên gọi Uông Húc đến chơi game với mình. Ba năm không gặp, thằng bạn chí cốt vừa nhìn thấy anh đã khóc tức tưởi.

“Ngu ngục.”

“Sao mày mắng tao? Phó Gia Minh, tao…”

“Thế không mắng nữa… Mày bỏ tay ra được không?”

Uông Húc ôm chặt lấy anh mà khóc. Người giúp việc đang bưng trà bánh đến, ngại ngùng đứng thấp thỏm bên ngoài cửa. Phó Gia Minh nhét một cái bánh quy vào miệng nó, thằng ngốc này khóc đến díu hết cả mắt vào nhau.

“Thằng chó vô lương tâm! Mày có biết tao đã làm những gì cho mày không hảPhó Gia Minh? Tài sản của mày do một tay tao gom góp đấy! Tao còn mua cho mày không trượt game nào! Đợt trước có buổi đấu giá figure, tao không chớp mắt mà giật về luôn!”

“Thôi đi bạn ơi? Tao về rồi còn gì? Khóc con cu ấy….”

“Phó Gia Minh, mày nói cảm ơn một câu thì chết à?”

“Đừng có gâu gâu nữa, đánh hay không xin nói một lời?”

“Đánh cái gì mà đánh? Tao đánh mày trước!”

Cả hai vần nhau đến toát mồ hôi. Uông Húc cưỡi trên người Phó Gia Minh đấm đá anh, Phó Gia Minh cười đến chảy nước mắt khóc lóc đầu hàng. Hai đứa buông nhau ra lăn trên mặt đất thở hồng hộc. Phó Gia Minh nằm ngửa nhìn lên bức tường chật kín figure, anh thực sự cảm động.

“Mày có biết tao tiêu tốn bao nhiêu tiền của không? Phó Gia Minh, chuẩn bị tinh thần bồi thường đi, chi phí thanh xuân của tao, chi phí tổn thương tinh thần của tao…”

“Mày chém gió vừa thôi. Gần 30 tuổi rồi, thanh với chả xuân?”

“Ừ, thời gian trôi nhanh ghê… Mày cũng 27 tuổi rồi, già vãi!”

“Già cái con khỉ? Mày tự soi gương đi rồi nhìn tao.”

Phó Gia Minh quả thật chẳng già là bao. Anh chỉ đen đi, nhưng vẫn trẻ tươi như nắng, vô lo vô nghĩ, tự do tự tại không ai cản nổi. Thật ra Uông Húc rất ngưỡng mộ anh.

“Mày cũng được mà, chỉ hơi già một chút xíu thôi. Tập thể dục nhiều vào! Cố gắng đừng chết trên giường đàn bà nhé!”

“Đừng có mà nguyền tao…”

“Thôi không nói nữa, vào game thôi!”

Phó Gia Minh ngạo nghễ “đại sát tứ phương” trong game. Mới chơi xuyên trưa Uông Húc đã kêu mệt, nói không thể lêu lổng suốt đêm như hồi trẻ được nữa. Phó Gia Minh cười nhạo nó thận yếu, nhưng cuối cùng vẫn miệng cứng lòng mềm đi ngủ với nó.

Lúc nằm trên giường, Phó Gia Minh lôi điện thoại ra lướt. Anh nhờ Uông Húc quản lý tài khoản mạng xã hội cho mình, định kỳ đăng tải tác phẩm mới nhất. Mỗi bài đăng của anh đều nhận được vài chục nghìn lượt thích, cũng có thể coi như một KOL trên mạng. Vậy nhưng mấy bức ảnh để lộ khuôn mặt, dáng người của anh mới là thứ được cộng động mạng đam mê nhất, lần nào đăng tải cũng sẽ có người nhắn tin riêng.

Hộp tin nhắn của anh giờ đây ngập trong những lời tán tỉnh mời gọi, thật sự không dám đọc kĩ. Đàn ông, đàn bà trên đây còn thòm thèm hơn cả anh, động tí là gửi ảnh qua. Một người từng “thẩm” qua vô số con chim như Phó Gia Minh cũng chẳng thể chịu được mà nhăn mày.

Càng lướt thì anh càng không cười nổi nữa, sắc mặt xám xịt u ám hẳn. Anh không thể ngờ rằng tên ngốc thối kia vẫn chưa từ bỏ, hôm nào cũng nhắn tin riêng cho anh.

“** má, Phó Gia Minh. Bố đang ngủ ngon…”

Uông Húc bị anh lắc dậy, vừa dụi mắt vừa chửi thề. Nó đang ôm eo cô người mẫu đi thuê phòng trong mơ thì thằng chó Phó Gia Minh xông đến.

“Hôm nào cũng gửi á? Nó quấy rầy mày à?”

“Ừ… Đúng là thằng điên, tao block nó mấy nghìn lần rồi mà thằng ngu này vẫn tạo tài khoản mới…”

“Sao mày không nói với tao? Cứ để nó chửi như thế à!?”

“Vô ích thôi, thằng điên này giờ giàu lắm, thái độ cũng chảnh chó, còn dám đến chặn đường tao nữa…”

“Nó đánh mày à?”

“Cũng không hẳn, chỉ là lên cơn thôi… Cứ hỏi tao giấu mày đi đâu rồi, xong chửi cả lò nhà tao. Tao chán mẹ luôn, nhưng nó vẫn không ngừng…”

“Chờ tao, tao báo thù cho mày.”

Phó Gia Minh nở nụ cười gian ác, trông xảo trá cực kỳ. Uông Húc cũng tò mò, hỏi rốt cuộc anh có biện pháp gì. Dù sao thì nó cũng bị quấy rầy lâu như thế, trong lòng cũng có chút bực bội.

“Hai ngày nữa đi nhận giải với tao, tao cho mày biết thế nào là đỉnh chóp!”

Nếu thằng điên này vẫn còn theo dõi anh, Phó Gia Minh đoán chắc hắn sẽ xuất hiện vào Lễ trao giải. Hôm đó anh sẽ dẫn theo Uông Húc và James, lại thuê thêm mấy vệ sĩ, đánh hắn đến không lết nổi về nhà.

“Ác thế cơ à?”

“Thế này mà gọi là ác? Tao không đánh chết nó là may.”

Hắn hại anh phải uống thuốc trong nhiều năm, gặp bác sĩ tâm lý vô số lần, bây giờ còn quấy rầy bạn bè anh. Phó Gia Minh nhất định phải đánh chết tươi thằng chó điên này.

“Ờ, biết mày giỏi rồi. Tao ngủ đây, cấm gọi!”

“Mẹ kiếp, mày ngủ dịch vào trong đi! Giường 2 mét mà chiếm nằm hết 1 mét 8 rồi!”

Phó Gia Minh đá một cái, Uông Húc lăn thẳng xuống đất. Hai đứa chí choé mấy câu, cuối cùng vẫn nằm ngủ chung một giường.