Một Đời Một Kiếp

Chương 17: Giải thích




“ Cậu ăn đi đừng uống nữa ’’

Thanh Nhi thật bó tay, kêu một đống đồ ăn ra rồi Vũ Yên chỉ lo ngồi uống bia.

“ Không sao, lâu rồi mình không uống nên hơi nhớ ực ’’ Vũ Yên vì có bia trong người nên mặt hơi ửng đỏ lên.

“ Cậu cũng uống đi, vô nào! ’’ Vũ Yên lấy ly bia mà nãy giờ Thanh Nhi chưa đụng vào miếng nào nhét vào tay cô.

Cũng không thèm quan tâm Thanh Nhi đã uống chưa, Vũ Yên liền một hơi uống cạn.

“ Đừng uống, em mới khỏe lại đó ’’ Bạc Quý lấy ly bia trong tay của Thanh Nhi bỏ qua một bên, rồi lại nhắc nhở.

“ Tôi biết rồi ’’ vốn dĩ Thanh Nhi cũng không định uống.

“ Về thôi, cậu ấy hơi say rồi ’’

Nói rồi Thanh Nhi dắt Vũ Yên ra xe, còn Bạc Quý thì cầm túi xách giùm hai người.

“ Cậu vào được không? ’’ Thanh Nhi thấy bạn mình có hơi loạng choạng.

“ Được mà, không sao mình chưa có say đâu ’’ Vũ Yên cười hì hì rồi bước xuống xe.

Còn không quên quay qua cám ơn Bạc Quý.

“ Cám ơn thầy đã đưa em về ’’

“ Tạm biệt bé iu ’’ còn không quên hun gió một cái với Thanh Nhi.

Vũ Yên đã vào nhà an toàn thì trên xe chỉ còn lại Bạc Quý và Thanh Nhi. Chợt không khí vô cùng gượng gạo, cũng may khi nãy Thanh Nhi ngồi ở đằng sau, chứ ngồi ở đằng trước thì bất ổn biết mấy.

“ Tôi biết em giận chuyện khi sáng ở lớp học ’’

Đưa Thanh Nhi về tới nhà nhưng cả hai vẫn còn ngồi nguyên vẹn ở trên xe.

“ Tôi không có ’’ Thanh Nhi một mực chối bỏ, cũng không thèm nhìn Bạc Quý một cái.

Qua một hồi lâu cũng không thấy đối phương trả lời, liền để ý tiếng động bên cạnh cửa xe phía sau bị mở ra còn Bạc Quý thì đang ngồi rạp ở dưới trông vô cùng tội nghiệp.



“ Thầy làm gì vậy? ’’ Thanh Nhi bất ngờ với hành động này của anh.

“ Tôi thích được em kêu bằng anh hơn ’’ Bạc Quý nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, luyến tiếc.

Chỉ khi xưng hô như vậy thì Bạc Quý mới cảm thấy giữa hai người dường như không có khoảng cách. Còn đối với chữ “ thầy ’’ thì lại vô tình vô một khuôn phép mà anh không hề muốn.

“ Không thích hợp cho lắm thì phải ’’ lần đó chỉ là ở với ba mẹ nên cô mới đành kêu một tiếng “ anh ’’ mà thôi.

“ Tôi thích như vậy hơn ’’

Vừa nói dứt câu Bạc Quý đã nhào tới ôm lấy Thanh Nhi, rồi nhanh chóng hôn lên đôi môi mà anh vẫn luôn khát khao ấy. Thật mềm làm sao!

Thanh Nhi cũng bất ngờ khi bị Bạc Quý ghì chặt cổ rồi còn bị anh cưỡng hôn nhanh chóng ra sức muốn đẩy anh ra nhưng sức lực hiện tại liền biến đi đâu hết. Rồi Thanh Nhi cũng từ từ trầm luân vào nụ hôn ấy, từ từ đáp trả lại anh.

Cô cảm nhận được nụ hôn của Bạc Quý vô cùng nhẹ nhàng và ngọt ngào, rất khác so với người hồi sáng mới ở trên lớp giáo huấn cô.

Hôn lâu sức lực và cả thân thể của Thanh Nhi bắt đầu mềm nhũn ra không có điểm tựa cũng may là Bạc Quý nhanh chân ôm cô lên sau đó thuận thế ngồi vào xe rồi đóng cửa lại.

Thấy Thanh Nhi không thể hít thở Bạc Quý mới buông tha cho cô, còn cười rất vui vẻ.

“ Sau em không thở? ’’ nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô, anh chỉ muốn nuốt trọn cô vào bụng để không ai có thể dòm ngó.

“ Không phải tại anh sao! ’’ Thanh Nhi thẹn hóa hóa giận liền đánh vào người của Bạc Quý vài cái.

“ Anh không nhịn được, thành thật xin lỗi ’’ Bạc Quý ho khan vài cái.

Đã nhịn một kiếp rồi, có cơ hội thì phải tranh thủ hi hi.

“ Đừng giận nữa được không!, thật ra những gì anh nói hồi sáng chỉ muốn tốt cho em chứ không phải anh phủ nhận những việc đó. ’’

“Những việc đó là những việc nào? ’’ Thanh Nhi biết rõ nhưng cô muốn làm khó anh.

“ T...Thì là chuyện mọi người đồn chúng ta là người yêu ’’

Bạc Quý ôm Thanh Nhi chặt vào lòng mình, rồi gục mặt xuống cổ cô hít lấy hương thơm từ cơ thể cô toát ra.

“ Tôi không giận, vốn dĩ chúng ta cũng không phải kiểu quan hệ đó mà ’’



Ít nhất là trước khi nụ hôn khi nãy xảy ra thì vẫn chưa phải.

“ Không phải như vậy, tôi chỉ sợ nó ảnh hưởng xấu đến em nên mới... ’’

“ Ý anh là sao? ’’ cô thì bị gì được chứ, dù sao cũng chỉ là tin đồn mà thôi.

“ Nếu là ở ngoài thì anh sẽ không sợ nhưng ở trường anh là thầy giáo của em. Nếu để mọi chuyện đi xa quá anh lại sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của em. ’’

“ Vậy anh không sợ anh mất việc à? ’’ anh sợ mà anh còn trực tiếp đưa cô đến trường trước biết bao nhiêu con mắt của thiên hạ.

“ Đương nhiên là không, không có nghề này anh vẫn dư sức chăm sóc em ’’ Bạc Quý cọ cọ má của mình vào má của Thanh Nhi.

Nhưng Thanh Nhi liền đẩy anh ra, cô hơi nhột.

“ Nhưng chúng ta cũng không phải là người yêu, anh không cần sợ ’’

“ Ai nói chứ... em định ăn xong rồi chùi mép bỏ chạy ’’ Bạc Quý nói như một đứa trẻ đang dỗi cần được dỗ.

“ Gì mà ăn xong rồi chùi mép? ’’ người đàn ông này dùng từ kiểu gì vậy không biết, cô làm vậy khi nào?

“ Em mới hôn anh còn không chịu trách nhiệm! ’’

“ Hơ, là anh chủ động hôn em đó còn là nụ hôn đầu đấy ’’ lúc trước quen Giang Thành cô còn chưa hôn lần nào.

Bạc Quý nghe nụ hôn đầu liền bắt đầu hòa hoãn lại, y như chú mèo mà làm bộ dễ thương.

“ Vậy anh sẽ chịu trách nhiệm với em ’’

“ Anh yêu em Thanh Nhi, anh không muốn bỏ lỡ nữa. ’’

Bạc Quý bất ngờ tỏ tình làm Thanh Nhi không thể đỡ nổi nhưng “ không muốn bỏ lỡ ’’ ý anh là sao chứ. Không lẽ....

“ Đừng nói là anh... ’’ Thanh Nhi lúc này mới quay lại nhìn Bạc Quý, bởi vì khi nãy vì xấu hổ nên cô quay mặt qua chỗ khác.

“ Đúng vậy, anh cũng trùng sinh rồi ’’ Bạc Quý nhẹ nhàng gật đầu, được sống lại lần nữa anh liền trân quý vô cùng.

“ Tại sao lại... là anh cứu em ở đám cháy đó ’’ Thanh Nhi cũng nhớ ra được dáng vẻ người đã xông vào cứu mình ở kiếp trước, nhưng chỉ là quá trễ mà thôi lúc cô nhìn thấy anh cũng là lúc cô chấp nhận buông xuôi số phận của mình rồi.