Vĩnh Diễm nhận lấy chén trà băng sương phong lộ mà Tiểu Quý Tử dâng lên, nhưng không uống, chỉ nhàn nhạt phân phó hắn lui ra ngoài điện Dưỡng Tâm chờ lệnh.
Thời tiết đã dần nóng bức, nhưng Vĩnh Diễm khoác long bào, trùm hoàng manh vàng kim, dường như chẳng mảy may cảm nhận được chút oi bức nào, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị chẳng hề vương chút mồ hôi. Hoàng đế đã như vậy, các vị đại thần đang tâu sự tất nhiên càng không dám thất lễ, nhất là Chu Quế vừa được cất nhắc vào kinh nhậm chức Quân cơ đại thần. Dù thân hình mập mạp, mồ hôi như mưa, nhưng ông ta nào dám đưa tay lau một cái.
Vĩnh Diễm nhướng mày, thuận tay ban chén trà cho Chu Quế: “Chu tiên sinh không chịu được nóng, uống chút trà sương phong lộ có lẽ sẽ khá hơn.”
Chu Quế cảm kích suýt nữa thì quỳ xuống: “Tạ Hoàng thượng! Tạ Hoàng thượng!”
Mục Chương A chỉ cúi đầu, im lặng không nói. Trong lòng ông ta vốn chẳng coi trọng lão học cứu đầy mồm “chi hồ giả dã” này, chỉ vì hắn là thầy dạy của Hoàng đế, bên cạnh Hoàng thượng cũng cần người thân tín hầu hạ bút mực, Kỷ Hiểu Lam không thể dùng được nữa, lúc này mới đề bạt hắn ta từ chức Phúc Kiến học chính lên. Năm kia cũng từng bàn đến việc cho Chu Quế vào Quân cơ, nhưng Hòa Thân lại vì hắn ta viết trong “Càn Long ngự chế thi toàn tập” cực kỳ nịnh bợ, bợ đỡ, đánh mất phong cốt văn nhân mà khinh thường, một bút gạch bỏ tên hắn. Việc này Chu Quế hẳn là ghi hận trong lòng, lần này lên chức, chắc chắn sẽ tranh giành quyền lực với Hòa Thân. Chỉ e đây cũng là kế sách mà chủ nhân của hắn ta đã định sẵn từ lâu rồi.
“Mục Chương A.” Đang trăm mối suy tính trong lòng, nghe thấy tiếng gọi, Mục Chương A vội vàng cúi đầu đáp: “Nô tài có mặt.”
“Thái thượng hoàng mới khởi giá đi Viên Minh Viên tránh nóng cách đây không lâu, đã truyền ý chỉ, mọi chi tiêu sinh hoạt của Thượng hoàng đều giữ nguyên như trước, không được giảm bớt, nhất định phải để lão gia tử ở Viên Minh Viên vui vẻ thoải mái. Nếu kẻ nào dám lá mặt lá trái, trái ý lão gia tử, nhất luật xử lý nghiêm!” Vĩnh Diễm vuốt ve bộ râu mỏng trên môi, ánh mắt sắc bén ẩn chứa uy quyền.
“Dạ! Nô tài ghi nhớ!” Mục Chương A theo Vĩnh Diễm đã nhiều năm, biết Vĩnh Diễm mong Càn Long tốt nhất là đừng quay về Tử Cấm Thành nữa. Trên đời này vốn không có chuyện “trời hai mặt trời”, huống chi là bậc đế vương sao có thể “ngủ ngon khi bên cạnh còn kẻ khác say giấc”? Chu Quế lại không biết điều, vẫn một mực ca ngợi Hoàng đế nhân hiếu vô song, là tấm gương sáng cho thiên hạ. Vĩnh Diễm phẩy tay ngăn lời nịnh hót của hắn ta: “Trước khi đại triều sớm, trẫm cho triệu kiến hai người các ngươi trước là vì trẫm muốn biết việc lưu hành tiền Gia Khánh đang tiến hành đến đâu rồi?”
Từ trong cái Quân cơ ban do Hòa Thân thao túng kia, trẫm chưa bao giờ nghe được những gì trẫm muốn nghe, còn Hòa Thân lại luôn có thể dễ dàng dò la được tin tức nội đình. Đây cũng chính là lý do hắn ta cho “mời” Tiểu Quý Tử ra khỏi điện Dưỡng Tâm, Hòa Thân thần thông quảng đại, nhưng trẫm cũng sẽ không khoanh tay chịu trói.
Chu Quế như cuối cùng cũng tìm được chủ đề để phát huy, vội vàng nói: “Hoàng thượng, đã hơn nửa năm kể từ khi cải nguyên, nhưng tốc độ lưu thông của tiền Gia Khánh chậm đến mức đáng sợ! Thần còn nghe nói, ở vùng Trực Lệ, Giang Nam thì còn đỡ, còn ở vùng Tây Bắc, Tây Nam xa xôi, rất nhiều nơi từ chối nhận tiền Gia Khánh, trong dân gian còn có hiện tượng ba đồng Gia Khánh đổi một đồng Càn Long! Cứ tiếp tục thế này… haiz… cũng không biết đám người ở hộ bộ làm ăn kiểu gì, chẳng giúp được gì cho Hoàng thượng…”
Hộ bộ từ trước đến nay vẫn là nơi Hòa Thân nắm giữ chặt chẽ nhất, quả nhiên có cơ hội là hắt nước bẩn lên đầu hắn ta. Mục Chương A dửng dưng mặc kệ Chu Quế oán trách, không hề xen vào, ông ta biết chủ nhân của mình trước khi hỏi tất nhiên đã có tính toán trong lòng.
Quả nhiên, Vĩnh Diễm nhìn chiếc đồng hồ lớn do nước Pháp cống nạp, giơ tay lên nói: “Trẫm biết rồi, xem giờ cũng đến lúc đại triều sớm rồi, cho bọn họ vào đi.”
Theo sau tiếng hô “dạ” lanh lảnh, thái giám vội vàng vén rèm lên, bốn vị Quân cơ đại thần đã chờ sẵn ngoài hành lang lần lượt tiến vào, dẫn đầu chính là Quân cơ lĩnh ban, Văn Hoa điện đại học sĩ, Nhất đẳng Trung Tương bá Hòa Thân. Mọi người đồng loạt hành lễ với tân Hoàng đế vừa mới đăng cơ xong, sau khi Vĩnh Diễm ra hiệu bình thân mới ôn hòa nói: “Việc lưu hành tiền Gia Khánh do Hòa ái khanh phụ trách tiến hành đến đâu rồi?”
Hòa Thân cúi đầu, dường như chỉ nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình: “Bẩm Hoàng thượng, thánh chỉ đã ban xuống từ lâu, vùng Trung Nguyên và Giang Nam phồn hoa đã lưu hành không trở ngại, còn về những nơi khác, vì thời Càn Long thịnh trị sáu mươi năm, nhất thời khó thay đổi cũng là điều khó tránh khỏi. Việc dân sinh cũng không thể nóng vội, chỉ có thể từ từ uốn nắn, đợi thêm thời gian nhất định sẽ thành công.”
“Hình như lần trước Hòa trung đường yết kiến cũng đã nói như vậy rồi nhỉ?” Chu Quế hừ lạnh một tiếng, “Rốt cuộc là việc lưu hành tiền mới không thể nóng vội, hay là bản thân Hòa trung đường không thể không nóng vội đây?”
“Được rồi, được rồi! Chung quy là do uy danh của trẫm chưa đủ, không thể khiến muôn dân tâm phục, không bằng Thái thượng hoàng trị vì sáu mươi năm lừng lẫy. Bách tính thiên hạ không biết tân quân đăng cơ cũng là điều dễ hiểu.” Vừa dứt lời, mấy vị Quân cơ đại thần vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, quỳ xuống: “Nô tài không dám…”
“Đều đứng lên đi! Đứng lên hết đi! Ngồi xuống, ngồi xuống! Những lời trẫm nói đều là lời thật lòng, so với Thái thượng hoàng, trẫm thật sự là thua kém mọi mặt.” Vĩnh Diễm vừa cười vừa thu lại nụ cười, ngữ khí đột nhiên chuyển sang nghiêm nghị, “Nhưng Thái thượng hoàng đức cao vọng trọng đã đem giang sơn này giao phó cho trẫm, trẫm sao có thể bình thường thụ động! Đã bách tính thiên hạ không cảm nhận được trẫm thống trị, vậy thì phải thi hành chính sách lớn, để cho bọn họ đều cảm nhận được ân đức của trẫm! Trẫm đã quyết định, từ năm Gia Khánh nguyên niên bắt đầu miễn thuế ruộng đất cho toàn bộ thiên hạ!”
“Hoàng thượng!” Hòa Thân kinh hãi biến sắc, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Vĩnh Diễm, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hắn bỗng chốc run lên, vội vàng né tránh ánh mắt ấy, “Hiện giờ quốc khố eo hẹp, loạn Bạch Liên giáo liên miên không dứt, trị thủy Hoàng Hà, nạo vét lợi, cái nào cũng tốn kém vô cùng, đột ngột miễn thuế ruộng đất cho toàn bộ các tỉnh, chỉ e là lập tức sẽ rơi vào tình trạng khó khăn…”
“Hòa ái khanh…” Ánh mắt thiêu đốt kia như hình với bóng, khiến cổ họng hắn ta có chút tê dại, “Khanh là “tài thần” của Đại Thanh, nắm giữ tài chính dân sinh, lẽ nào chuyện nhỏ nhặt này cũng không giải quyết được sao?”
“Hoàng thượng, việc này thật sự là làm khó, quốc khố Đại Thanh ngoài ngân khố dự trữ ra, toàn bộ thu nhập đều đang lưu thông, nào còn dư giả…” Hòa Thân thấy Vĩnh Diễm thản nhiên như không, biết hắn đã hạ quyết tâm, có nói thêm gì cũng vô ích, đành nghiến răng nói, “Hoàng thượng… Ngài… Ngài đã hỏi ý Thái thượng hoàng chưa?”
Phúc Khang An ngồi bên cạnh nghe thấy vậy, vội vàng liếc nhìn Hòa Thân. Hòa Thân điên rồi sao? Tại sao lại đụng vào chỗ đau của Hoàng thượng?! Quả nhiên, ánh mắt Vĩnh Diễm tối sầm lại, chậm rãi đứng dậy nói: “Trẫm đã bẩm báo với Thái thượng hoàng rồi, người cũng nói tân quân đăng cơ cần phải làm những việc chấn động thiên hạ, nếu không làm sao có thể khai sáng phong khí cho thiên hạ? Trẫm thật không hiểu, miễn thuế ruộng đất cho thiên hạ là chuyện tốt lớn lao đối với bá tánh, lúc Thái thượng hoàng còn tại vị cũng từng có tiền lệ, tại sao cứ đến lượt trẫm, lại có nhiều phiền phức như vậy?!”
Lời nói như đâm thẳng vào tim, Hòa Thân nào dám cãi lại, chỉ đành nghiến răng cúi đầu lui xuống. Trở về, gần như một đêm tóc bạc trắng, không còn cách nào khác, chỉ đành cho gọi các quan viên béo bở như muối, trà, mỏ đến, bày tiệc rượu, trước là ngon ngọt dụ dỗ bọn họ quyên góp, đám người này đều là cáo già trên quan trường, thấy không có thánh chỉ, đều vui vẻ nhìn Hòa Thân khó xử. Mãi đến khi Hòa Thân tức giận, tung ra bằng chứng tham ô, nhận hối lộ mà hắn ta nắm giữ bấy lâu nay nhưng che giấu không dù chỉ là tội danh nhỏ nhặt, nhưng cũng đủ khiến đám tham quan này sợ hãi, miễn cưỡng “hỗ trợ” hai triệu lượng bạc, coi như giải quyết được nhu cầu cấp bách.
Nhưng số bạc này so với số thiếu hụt ngân khố còn lâu mới đủ, biết bao nhiêu khoản chi tiêu quan trọng đều phải dựa vào đó. Đại Thanh giống như một con tuấn mã đang phi nước đại, chỉ cần phía trước có chút sơ suất sẽ lập tức “ngựa mất móng trước”, ngã gãy xương. Hòa Thân vội vàng trở về, liên tục giục Lưu Toàn mang toàn bộ số bạc thu được từ cửa khẩu Sùng Văn trong những năm qua bổ sung vào quốc khố. Lưu Toàn vẫn còn ngơ ngác: “Lão gia… Đó là khoản thu duy nhất của Nội vụ phủ mà…”
“Nhanh đi!” Hòa Thân sốt ruột đến mức gầm lên, nghĩ ngợi một lúc lại nói, “Trước tiên hãy mời Tứ gia đến đây, Quảng Châu Thập Tam Hành vẫn luôn do ngài ấy phụ trách, ta muốn nói chuyện với ngài ấy!”
“Ngươi nói gì? Ngươi muốn trực tiếp buôn bán với người Tây Dương ở kinh thành?! Ngươi điên rồi sao?” Phúc Trường An suýt nữa thì phun cả trà ra ngoài, “Đại Thanh có luật lệ, quan lại nghiêm cấm kinh doanh, ngươi buôn lậu ở Quảng Châu nhiều năm như vậy cũng được rồi – dù sao thì “trời cao hoàng đế xa”, bây giờ lại muốn làm càn ngay dưới chân thiên tử, ngươi không sợ đám ngôn quan nhân cơ hội này lại dâng sớ hạch tội ngươi sao?!”
“Ta không còn tâm trí nào để ý đến những chuyện đó nữa! Thương nhân khắp thiên hạ, giàu có nhất là người Tây Dương, bọn họ muốn bao nhiêu tơ lụa, trà, đồ sứ ta đều có thể cung cấp cho bọn họ, chỉ cần bọn họ có đủ tiền!”
“Ngươi lấy đâu ra nhiều tơ lụa, trà, đồ sứ như vậy?” Phúc Trường An sững người, đột nhiên đặt mạnh chén trà xuống, “Ngươi… Ngươi muốn lén lút lấy đồ dùng trong cung cấm ra ngoài buôn bán với người Tây Dương?! Chuyện này… chuyện này nếu bị phát hiện thì là tội danh lớn đến mức nào?!”
“Tình thế cấp bách, ta không quản được nhiều như vậy! Hoàng thượng muốn miễn thuế ruộng đất cho thiên hạ, nhưng quốc gia thiếu hụt dù chỉ một đồng bạc cũng sẽ nảy sinh trăm ngàn sơ hở, ta không gánh vác nổi trách nhiệm này!”
“Ta đã nói rồi, hắn ta đăng cơ sẽ không dễ dàng tha cho ngươi đâu, ngươi lại không tin! Bây giờ thì sao?! Chẳng lẽ hắn ta muốn làm gì, ngươi cũng phải nghe theo hắn ta sao? Trí Trai!” Phúc Trường An nhíu mày, “Ta đều nghe nói cả rồi… Cửa khẩu Sùng Văn, Nội vụ phủ, ngân khố, những gì có thể dùng được, ngươi đều đã dùng cả rồi… Ngươi còn ép đám người muối, trà, mỏ phải nôn bạc ra, lại phái Tô Lăng A đến Vân Nam khai thác mỏ kiếm lời, đây là hành động “giết người không dao”! Nó không những làm tổn hại đến quyền lợi của địa phương, còn khiến cho bách tính nơi đó không được yên ổn, khiến cho dân chúng oán thán, ngươi có nghĩ đến hậu quả hay không?! Hoàng thượng rõ ràng là đang ép ngươi vào đường cùng đấy!”
“Không, không phải như vậy!” Hòa Thân đập bàn đứng dậy, nhưng thân thể lại run rẩy, “Sau này ta nghĩ lại, miễn thuế ruộng đất cho thiên hạ cũng có lý do của hắn ta, thu phục lòng dân, thay bậc đổi ngôi, phải có… những hành động lớn lao như vậy… Hơn nữa, Thái thượng hoàng cũng đồng ý, ta…”
“Hòa Thân! Hoàng thượng chính là đang ép ngươi! Chỉ là mượn danh nghĩa của Thái thượng hoàng mà thôi! Chẳng lẽ Thái thượng hoàng muốn ngươi làm gì, ngươi cũng đều phải làm theo sao?!”
“Đúng vậy! Ít nhất là lúc này, ta không thể buông tay! Lúc này ta mà buông bỏ gánh nặng, toàn bộ thiên hạ sẽ không còn ai có thể gánh vác nổi nữa!” Hòa Thân nhìn chằm chằm Phúc Trường An, vài sợi tóc bạc rủ xuống trán. Y vốn là người cực kỳ coi trọng vẻ bề ngoài, những năm qua lại chú trọng dưỡng sinh, đã ngoài tứ tuần nhưng nhìn vẫn như chưa đến ba mươi, dung mạo hơn người. Thế mà chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, lại như già đi trông thấy. Phúc Trường An nhìn mà trong lòng chua xót, bao nhiêu tức giận cũng tiêu tan bớt, chua chát nói: “Ngươi… Ngươi bảo ta phải nói ngươi thế nào đây… Được rồi, ta giúp ngươi, dù có “phấn thân toái cốt”, ta cũng sẽ giúp ngươi lấy được tiền của người Tây Dương!”
Hòa Thân gật đầu, nhưng ngay sau đó nắm lấy tay Phúc Trường An: “Chuyện này… Đừng cho tam ca của ngươi biết. Hoàng thượng vừa mới tước binh quyền của huynh ấy, đừng nên “rước voi giày mả hổ”.”
Phúc Trường An khựng lại, nhìn vào ánh mắt của Hòa Thân, cuối cùng cũng bất đắc dĩ gật đầu.
Có đôi khi, hắn tự hỏi, có lẽ đây chính là số phận? Cho nên cả đời này hắn không cách nào từ chối – bất cứ yêu cầu nào của y.
Nhưng mọi chuyện thường không như ý muốn. Đúng lúc gom góp đủ mọi nguồn, cuối cùng cũng bù đắp được khoản thiếu hụt sau khi miễn thuế ruộng đất, thì hai tỉnh Vân Nam – Quý Châu lại nổi dậy. Hòa Thân phái Tô Lăng A – kẻ vốn khôn khéo, lanh lợi lại là người của “Hòa đảng” – đi khai thác mỏ, nhưng hắn ta lại là kẻ tham lam, tàn ác, nhận lệnh đi về phía nam đã khiến cho các nơi náo loạn. Đến huyện Dung, tỉnh Quý Châu, hắn ta lại ngang nhiên phong tỏa khu vực, ra sức khai thác mỏ đồng. Người Miêu ở vùng biên giới Vân Nam – Quý Châu vốn sống bằng nghề khai thác mỏ, nay bị cướp mất kế sinh nhai, dân chúng vô cùng oán hận. Thêm vào đó, Tô Lăng A còn thuê nhân công với giá rẻ mạt để xuống hầm mỏ làm việc, thiết bị địa phương thì thô sơ, khí hậu khắc nghiệt, một trận mưa lớn sau đó đã khiến hầm mỏ sập, hơn nghìn người thương vong. Người Miêu kéo đến “bản doanh” của Tô Lăng A biểu tình phản đối, Tô Lăng A tức giận, bắt giữ mấy “kẻ cầm đầu gây rối” xử tử ngay tại chỗ, chẳng may trong số đó lại có con trai của “động chủ” có thế lực lớn nhất vùng là Ngô Bán Sinh. Người Miêu vốn tính tình hung hãn, năm xưa khi quân Thanh tiến vào, tranh giành Vân Nam – Quý Châu với Quế vương nhà Nam Minh đã rất đau đầu vì những “kẻ ngoại lai” khó trị này, lần này chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ. Ngô Bán Sinh vốn đã bất mãn với quan phủ vì chính sách “cải thổ quy lưu
[1]”, bèn tập hợp người dân của bảy mươi hai động xung quanh, phất cờ khởi nghĩa, tấn công vào huyện Dung. Tri phủ huyện Dung lúc này vẫn cho rằng bọn họ nhắm vào Tô Lăng A, lại sớm đã căm ghét Tô Lăng A “cáo mượn oai hùm”, bèn khoanh tay đứng nhìn, mãi đến khi quân khởi nghĩa tràn vào thành, chiếm phủ nha mới giật mình tỉnh ngộ, nhưng đã muộn. Cuộc khởi nghĩa của người Miêu cứ thế lan rộng như “cháy rừng rực lửa”, cộng thêm những cuộc khởi nghĩa của Bạch Liên giáo vốn đã âm ỉ ở Tứ Xuyên, Vân Nam càng thêm rầm rộ, liên kết với nhau thành một vùng rộng lớn, khiến cho nửa bờ cõi phía Tây Nam chao đảo. Cuộc nổi dậy của người Miêu ở Vân Nam – Quý Châu cũng trở thành cuộc khởi nghĩa lớn nhất vào đầu triều đại Gia Khánh.
Mãi đến khi quân khởi nghĩa đánh chiếm được Quý Dương, chiến báo khẩn cấp mới được truyền đến kinh thành. Các triều thần vô cùng kinh hãi, phần lớn đều cho rằng tân quân vừa mới đăng cơ đã gặp phải tai họa này là điềm cực kỳ chẳng lành, càng có nhiều ý kiến yêu cầu nghiêm trị kẻ gây ra tai họa, tiếng hô vang dội cả triều đình.
Vĩnh Diễm chậm rãi giơ tay lên, ra hiệu cho các triều thần đang kích động ở phía dưới im lặng, nhưng không nói gì, chỉ thản nhiên hướng ánh mắt về phía người đàn ông mặt mày tái mét đang quỳ gối ở vị trí đầu tiên.
“Rất tốt.” Hắn ta lạnh lùng vuốt ve đầu rồng được chạm khắc trên tay vịn, “Chiếu thư miễn thuế ruộng đất còn chưa đến được Quý Dương, bọn chúng đã làm phản rồi! Tốt lắm! Ngay trong năm đầu tiên trẫm đăng cơ! Ân đức như vậy, tân quân như vậy! Quân khởi nghĩa ở Vân Nam – Quý Châu đã nổi dậy hơn một tháng, vậy mà đến hôm nay trẫm mới biết được! Quân cơ xử các ngươi, đến giờ này rồi, ngay cả một kế sách ứng phó cũng không có sao?! Cả đám người trong triều này, đều là lũ “ăn không ngồi rồi” cả sao?!”
Dù cho bên ngoài có như thế nào, thì mỗi khi lâm triều, Vĩnh Diễm dường như luôn giữ vẻ ngoài nhân hậu, nho nhã, cẩn trọng, không lộ buồn vui. Chẳng ai ngờ rằng vị “Hoàng đế bù nhìn” này lại đột nhiên nổi giận lôi đình như vậy, mọi người sợ hãi quỳ rạp xuống đất.
Ánh mắt thiêu đốt, nặng nề phía trên khiến Hòa Thân gần như không thở nổi, y cắn răng nói: “Hoàng thượng… Việc cấp bách lúc này là lập tức điều binh khiển tướng, phối hợp với quan lại địa phương dập tắt loạn quân, còn những chuyện khác có thể tạm thời gác lại…”
“Tạm thời gác lại?” Ánh mắt Vĩnh Diễm sắc bén như dao, bắn thẳng về phía Hòa Thân, “Chỉ e là tình hình quân sự không thể trì hoãn. Bây giờ, toàn bộ số bạc trong quốc khố đều đã được phân bổ, lấy đâu ra quân lương, bổng lộc để tiếp tục chiến tranh lâu dài?! Hòa trung đường, ngươi mau nghĩ cách đi!”
Hòa Thân cắn chặt môi dưới, không nói một lời.
“Hòa trung đường.” Vĩnh Diễm dừng lại một chút, nghiến răng nghiến lợi nói, “Trận chiến này là do Tô Lăng A gây ra, không giết hắn ta thì không đủ để xoa dịu lòng dân. Hòa trung đường, trẫm nghe nói kẻ điều hắn ta đi khai thác mỏ đồng, gây ra đại họa ngập trời – chính là ngươi?!” Vĩnh Diễm đứng sừng sững, lạnh lùng nhếch mép, “Bây giờ đã náo loạn thành ra nông nỗi này, Hòa trung đường còn gì để nói?!”
Phúc Trường An đang quỳ gối phía dưới nghe mà lửa giận bốc lên ngùn ngụt, định lên tiếng, nhưng lại bị một bàn tay lạnh lẽo giữ chặt.
“Hoàng thượng, nô tài có tội bất trung, sơ suất trong việc xem xét người, xin Hoàng thượng trách phạt!” Hòa Thân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, y hiểu rõ “quả đắng” này y không thể tránh khỏi, trong lòng không khỏi hối hận. Nếu như không nóng vội như vậy, nếu như y có thể đổi người khác đi, thì có phải ngọn lửa bùng cháy dữ dội này đã có thể dập tắt trong im lặng hay không?
Câu nói này như một tín hiệu, khiến cho Chu Quế đứng đầu và một đám quan lại được Vĩnh Diễm dần dần cất nhắc trong thời gian gần đây, giống như “gió thổi bãi lau sậy”, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, tố cáo Hòa Thân chuyên quyền độc đoán, làm xằng làm bậy, một tay che trời: “Thông đồng với người nước ngoài, tự ý lấy đồ dùng quý giá trong cung ra buôn bán kiếm lời”, “bao che cho thuộc hạ tác oai tác quái, xem mạng người như cỏ rác, khiến lòng dân oán hận”… vô số tội danh. Những kẻ thời Càn Long, khi y nắm giữ quyền lực ngập trời, gặp hắn ta đều nịnh bợ, bợ đỡ như chó, lúc này đây lại trở thành những người chính trực, liêm khiết nhất, ra vẻ đạo mạo chỉ trích y.
Đây chính là “vua nào, quan nấy” sao?
Y đã không còn sức lực để thay đổi bất cứ điều gì nữa – chỉ e là từ cái ngày y ủng hộ Vĩnh Diễm tranh đoạt ngôi vị Thái tử năm xưa, thì “hạt giống tai họa” đã được gieo xuống rồi.
Vĩnh Diễm, ngươi ngồi trên ngai vàng tối cao vô thượng của Đại Thanh, thật sự chỉ vì lòng hận thù che mờ tất cả sao? Vậy thì, ta có thể làm gì được đây?
Vĩnh Diễm ngồi trên cao, những âm thanh ồn ào xung quanh dường như đều cách xa y.
Trong mắt y, chỉ có người đàn ông đang quỳ gối dưới chân, không nói nên lời.
Trí Trai, ngươi chắc chắn là lại hận trẫm rồi.
Hận trẫm trăm phương ngàn kế gây khó dễ, hận trẫm đẩy ngươi vào con đường chết – nhưng trẫm phải cho ngươi biết, từ nay về sau, quyền lực tối cao “chỉ có ta là tôn quý nhất” này, nằm trong tay ai! Ngươi có tài giỏi, có mưu lược đến đâu cũng vô dụng, chỉ cần ngươi còn quỳ gối dưới chân trẫm, xưng thần với trẫm một ngày, thì trẫm có thể hủy hoại mọi nỗ lực của ngươi – cho dù phải trả giá đắt đến đâu!
Trẫm muốn bẻ gãy đôi cánh của ngươi, để ngươi không bao giờ có thể bay lượn trên chín tầng mây nữa.
Đại Thanh có thể có vô số hiền thần, lương tướng, nhưng Vĩnh Diễm trẫm cả đời này, chỉ có một Hòa Trí Trai!
Vĩnh Diễm cuối cùng cũng ho nhẹ một tiếng, ngăn chặn cuộc “phán xét” do chính hắn ta ngầm ra hiệu, “Hòa Thân, binh biến lần này ngươi khó chối cãi, không có quân lương, không có tướng lĩnh, ngươi định dẹp loạn bằng cách nào? Cả đám người Quân cơ xử đều có tội, truất – Hòa Thân cùng toàn bộ quan viên Quân cơ lui ra ngoài –”
“Khoan đã!” Một tiếng quát vang lên từ bên ngoài điện Càn Thanh, theo sau đó là một bóng người từ mờ ảo dần trở nên rõ ràng, ngẩng cao đầu, sải bước tiến vào trong điện, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc trợn tròn mắt.
Phúc Khang An mặc áo bào thêu hình tám con rồng bốn móng màu vàng sáng, chuỗi tràng hạt san hô do Càn Long ban tặng đeo trước ngực không hề lay động, toàn thân trang phục vương tộc, đứng sừng sững giữa điện, khí chất ung dung, trầm tĩnh khiến cho các triều thần trong điện trong phút chốc nảy sinh ảo giác “mặt trời, mặt trăng cùng xuất hiện”.
Phúc Khang An nhìn quanh toàn trường, ánh mắt dừng lại ở bóng lưng của Hòa Thân trong giây lát, sau đó “xoẹt” một tiếng, hất tay áo quỳ xuống: “Thần Phúc Khang An, tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Vĩnh Diễm nghiến răng, bàn tay nắm chặt đầu rồng dần siết lại: “Phúc Quận vương không bẩm báo mà tự ý xông vào điện, là có chuyện gì?”
Thực ra, sau khi Phúc Khang An được phong vương, Càn Long đã miễn cho chàng việc vào triều, cũng là vì sợ chàng tước cao quyền trọng, lại thêm việc quản lý triều chính, sẽ khiến người khác ghen ghét. Sau khi Gia Khánh lên ngôi, hắn ta liên tục chèn ép “phái Phúc”, thêm vào đó, những lão tướng trung thành như Chiêu Huệ, Hải Lan Sát lần lượt qua đời, Phúc Khang An càng bị hắn ta lạnh nhạt, nhốt trong phủ Quận vương, sống cuộc sống giàu sang phú quý nhưng vô vị.
Chàng cũng biết, với Vĩnh Diễm, chàng sinh ra đã không nên là kẻ thù của hắn ta.
Hắn ta là vua, chàng là tôi, mãi mãi là như vậy.
Thế nhưng, hôm nay, lúc này, chàng không thể không đứng ra.
“Thần – nguyện dẫn binh dẹp loạn người Miêu!” Mỗi câu nói của Phúc Khang An đều như “sóng lớn cuồn cuộn”, khiến cho trong lòng Hòa Thân dậy sóng. Hắn ta sớm nên biết… Phúc Khang An nhất định sẽ đến. Tại sao lại ngốc như vậy… Hòa Thân nhắm mắt lại, sống mũi cay cay – lúc này lại nhúng tay vào, chỉ khiến cho Vĩnh Diễm càng thêm căm hận! Nhưng y càng hiểu rõ, Phúc Khang An không thể khoanh tay đứng nhìn, cho dù có phải “xông pha vào lửa” – cũng giống như y!
Vĩnh Diễm nghiến răng cười nói: “Phúc Quận vương chinh chiến sa trường nhiều năm, có lão tướng như ngươi dẫn binh, trẫm đương nhiên yên tâm. Chỉ là hiện giờ quốc khố trống rỗng…”
“Hoàng thượng! Toàn bộ quân lương cho lần chinh phạt người Miêu này, thần xin tự mình chi trả!” Phúc Khang An từ trong tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu, cao giọng nói, “Nước nhà gặp nạn, thần dân đều có trách nhiệm – phủ đệ của thần ở kinh thành, cùng với toàn bộ ruộng vườn, nhà cửa của Phúc Xá gia ở các tỉnh thành trên cả nước, thần nguyện quyên góp toàn bộ cho đủ quân! Tin chắc rằng các vị đại nhân có mặt ở đây đều là những người trung quân ái quốc, quyên góp, chiêu mộ binh lính là nghĩa vụ, trách nhiệm khó chối từ – Chu đại nhân.” Chàng đứng dậy, từng bước tiến về phía Chu Quế – kẻ rõ ràng đang lùi về sau né tránh, “Ngài là thầy dạy của Hoàng thượng, là tấm gương sáng cho sĩ lâm thiên hạ, càng nên hào phóng giải nang, có đúng hay không?”
Chu Quế mặt mày tái mét, nhìn Hoàng đế đang sa sầm mặt mày, lại nhìn Phúc Khang An đang bức ép mình, chỉ đành bất lực gật đầu: “… Đúng.”
“Nương nương… Đã đến giờ Mậu rồi, thiếp xin phép lui.” Quý phi Nữu Hỗ Lộc thị đứng dậy, mím môi cười với Hỉ Tháp Lạp thị – người đã trở thành Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ – hành lễ.
“Muội muội đừng vội đi như vậy, chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà.” Khánh Lan thở dài, sai người rót thêm một chén trà, “Dù sao thì Hoàng thượng cũng sẽ không đến cung của ta, muội có ở lại muộn hơn nữa cũng không sao…”
Nữu Hỗ Lộc thị tháp tùng, thở dài một lúc rồi cười khổ nói: “Ít ra nương nương đã có Nhị a ca là con trai ruột, tương lai có thể kế vị, nào giống như những kẻ thất sủng như chúng ta, không có con cái bên cạnh, cũng chẳng biết khi nào Hoàng thượng mới có thể liếc nhìn thêm một lần… Haiz… Hoàng thượng cũng chẳng biết nghe ai xúi giục, thế mà lại thích nam sắc, mười lần thì đến bảy lần đều triệu tên tiểu thái giám Trương Mẫn Đức vào Tây Noãn các ‘phục vụ’ – cho dù có hứng thú với nữ nhân, thì cũng lật ‘lục đầu bài’ của nữ nhân người Hán kia, những kẻ mệnh khổ như chúng ta, chỉ e là muốn gặp lại long nhan một lần cũng khó.”
Khánh Lan nhíu mày, nắm lấy tay Nữu Hỗ Lộc thị, nhưng lại không biết nói gì để an ủi người phụ nữ cùng cảnh ngộ “lạc lõng nơi đất khách quê người” này. Bà ta đối với Nữu Hỗ Lộc thị – người cũng giống như bà ta, xuất thân cao quý nhưng không được sủng ái – lại có chút thân thiết, nhưng lại càng ngày càng chán ghét Tô Khanh Liên, trước mặt, sau lưng đều trực tiếp gọi là “hồ ly tinh” – cũng lạ, những năm gần đây, mặc dù Vĩnh Diễm thỉnh thoảng vẫn sủng hạnh Tô Khanh Liên, nhưng chưa từng nghĩ đến việc nâng vị cho ả ta, vẫn chỉ là một “Thường tại” không được ghi tên vào gia phả hoàng tộc, cho nên Khánh Lan mới có thể dung túng cho ả ta. Nhưng từ sau lần Nữu Hỗ Lộc thị nghe ngóng được từ Kính sự phòng, biết được kinh nguyệt của Tô thị đã hai tháng chưa có, trong lòng bà ta như bị đè nặng bởi tảng đá ngàn cân. Nhĩ a ca Miên Ninh từ nhỏ đã văn võ song toàn, gần như ai ai cũng biết, sau khi Vĩnh Diễm đăng cơ, mọi người đều coi cậu bé như Thái tử đương triều, nhưng nếu Tô thị sinh con trai, thì chuyện cũ sẽ khó mà đoán trước được. Bao nhiêu năm trôi qua, cho dù tình cảm của bà ta dành cho Vĩnh Diễm không còn thuần khiết, mãnh liệt như lúc ban đầu, nhưng sự ghen ghét, oán hận đó, và nỗi uất ức vì tuổi xuân trôi qua lãng phí, chưa bao giờ phai nhạt trong lòng! Hơn nữa, bà ta – Hoàng hậu này, còn phải dọn sạch mọi chông gai cho con trai của mình!
“Nương nương vẫn còn đang bận tâm đến Tô Khanh Liên sao?” Nữu Hỗ Lộc thị nghiêng người về phía trước, nói nhỏ, “Chi bằng ra tay trước, còn hơn là ngồi im chờ chết…” Khánh Lan sốt ruột phẩy tay, “Nói thì dễ lắm! Hoàng thượng không có nhiều con cái, bất cứ phi tần nào có thai, trong cung đều vô cùng cẩn thận, hơn nữa việc an thai, dưỡng thai đều do Thái y viện phụ trách, mà Thái y viện hiện giờ vẫn do Hòa Thân quản lý, hắn ta là người cẩn thận nhất thiên hạ, muốn qua mặt hắn ta, nói dễ hơn làm!”
“Nương nương, Tô Khanh Liên còn chưa đến thỉnh an báo hỉ, bây giờ cũng chưa có nhiều người biết chuyện ả ta mang thai, lúc này đuổi ả ta ra khỏi cung, chẳng lẽ sau này không còn cơ hội để ra tay với mẹ con ả ta nữa sao?” Nữu Hỗ Lộc thị vốn là cô nương mặt tròn phúc hậu, gặp ai cũng mỉm cười ba phần, nhưng lúc này, dưới ánh nến bập bùng, lại có chút dữ tợn, “Hơn nữa, chuyện này… cũng không cần nương nương phải ra tay – Nương nương quên rồi sao? Hoàng thượng rất coi trọng một điều, đó chính là hậu cung không được can dự chính sự, trừ khi lật bài tử thị tẩm, nếu không thì bất cứ nữ nhân nào cũng không được phép đến gần điện Dưỡng Tâm…”
“Đó là đương nhiên, tính tình của Hoàng thượng, ai mà dám chọc giận? Tô Khanh Liên cũng đâu phải kẻ ngốc, dám tự mình mò đến điện Dưỡng Tâm?!”
“Nương nương, tổng quản Kính sự phòng là nô tài trong nhà của thiếp, chỉ cần bảo bọn họ giả truyền thánh chỉ, nói rằng tối nay Hoàng thượng lật bài tử của Tô Khanh Liên, chẳng lẽ ả tiện nhân kia lại không tự mình chạy đến điện Dưỡng Tâm sao?”
“Làm vậy thì sao được!” Khánh Lan giật mình kinh hãi, nhưng không phải là thương xót cho Tô Khanh Liên, mà là sợ hãi Vĩnh Diễm nổi giận, “Nếu Hoàng thượng truy cứu, ta phải gánh trách nhiệm lớn đến mức nào?!”
“Nương nương! Người đừng quên, người là chủ nhân của lục cung, phụ trách toàn bộ việc thưởng phạt trong hậu cung, chỉ cần Tô Khanh Liên vừa phạm tội tự ý xông vào cung cấm, người lập tức ra mặt, đưa ả ta về cung Khôn Ninh, đến lúc đó muốn thẩm vấn thế nào, chẳng phải là do một câu nói của nương nương sao? Giả mạo một bản cung từ nhận tội, cho dù là Hoàng thượng cũng không thể ngăn cản nương nương đuổi ả ta ra khỏi cung – đừng nói là đứa con trong bụng ả tiện nhân đó, cho dù là mạng sống của ả ta, chẳng phải cũng nằm trong tay nương nương sao?”
Khánh Lan siết chặt chiếc khăn tay trong tay, do dự một lúc rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “… Cứ làm như vậy! Tối nay, Hoàng thượng cũng nghỉ ngơi ở điện Dưỡng Tâm, vẫn là tên tiểu thái giám kia hầu hạ, chỉ cần Tô Khanh Liên đến điện Dưỡng Tâm, chọc giận long nhan, ta sẽ cho ả ta “có đi mà không có về”!”
Nữu Cổ Lộc thị đứng dậy hành lễ: “Hoàng hậu nương nương sáng suốt! Thần thiếp lập tức sắp xếp.” Nàng nhìn thoáng qua vẻ vui mừng không kiềm chế được của Khánh Lan, nụ cười khiêm nhường trên môi thoáng chốc lóe lên tia độc địa – kẻ nào chọc giận long nhan ắt sẽ phải chết không toàn thây, đó là lẽ tự nhiên. Chỉ tiếc rằng, người phụ nữ đáng thương kia, kẻ phải chết trước tiên, lại chính là ngươi.
Tính tình đa nghi của Hoàng thượng, ngươi nghĩ ngươi có thể qua mặt được sao? Hôm nay sau khi bãi triều, cả hậu cung ai ai cũng biết tâm trạng Hoàng thượng không tốt, ai dám cả gan động vào râu hùm vào lúc này?
Chức vị Hoàng hậu từ xưa đến nay đều là của người có năng lực. Loại nữ nhân như ngươi, ngay cả nam nhân cũng giữ không nổi, lại dễ dàng bị người ta khiêu khích đến mức ngu ngốc đáng sợ như vậy, thì có tư cách gì mà ngồi lên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ chứ!
Còn về nữ nhân hèn mọn kia, ngay cả một danh phận phi tần cũng không có, cho dù có may mắn sinh được hoàng tử thì đã sao chứ?
Dù sao, ngày còn dài, chúng ta cứ chờ xem.
Từng tấc đất trong Tử Cấm Thành này, đều không thoát khỏi những âm mưu toan tính, những màn đấu đá lẫn nhau. Kẻ nào không hiểu được quy tắc sinh tồn này, chi bằng sớm biến mất cho xong chuyện.
Những ngọn nến to bằng bắp tay trong Dưỡng Tâm Điện đã cháy suốt đêm, đọng lại lớp sáp dày đặc, ánh lửa bập bùng hắt lên tấm rèm hai bóng hình đang quấn lấy nhau.
“Hoàng thượng… đừng…” Thiếu niên đang nằm dưới thân hắn đã đau đớn đến mức ngũ quan méo mó, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả tấm nệm gấm. Vĩnh Diễm vừa ra sức ra vào, vừa ghì chặt đầu chàng, ép sát vào giường. Tốt lắm, góc độ này khiến cho dáng người thanh mảnh của chàng trông càng giống hắn ta hơn, ý nghĩ đó khiến Vĩnh Diễm càng thêm hưng phấn, ra sức thúc mạnh hơn, như muốn giết chết người thiếu niên đang run rẩy dưới thân. Hắn nghiến răng nghiến lợi: “… Ngươi khóc cái gì? Đau lắm sao? Tự ngươi chuốc lấy đấy thôi! Chẳng phải ngươi chưa từng khóc vì trẫm sao? Trẫm muốn xem thử… ngươi có thể cứng rắn đến mức nào!”
Âm thanh cuối cùng phát ra từ trong phòng là một tiếng thét thảm thiết như tiếng kêu của cú vọ, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ điềm tĩnh của Mục Thường A cũng phải động dung – hắn hiểu rõ cơn thịnh nộ của Vĩnh Diễm đêm nay lớn đến mức nào. Chờ đợi gần một canh giờ, Mục Thường A mới dám lên tiếng hỏi han từ bên ngoài. Vừa bước vào trong, hắn đã thấy Vĩnh Diễm đang ngồi thẫn thờ bên giường, mái tóc đen dài xõa tung.
Không để ý đến thiếu niên đang nằm bất động trên giường như một tấm giẻ rách, Mục Thường A lặng lẽ bước đến bên cạnh Vĩnh Diễm, quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn: “… Hoàng thượng?”
Vĩnh Diễm quay đầu lại, nhưng ánh mắt vẫn vô hồn như trước – có lẽ chỉ người đàn ông đang quỳ gối trước mặt hắn lúc này, mới là thuộc hạ duy nhất mà hắn có thể tin tưởng, là người sẽ không bao giờ đâm sau lưng hắn.
“Hoàng thượng, nhẫn nhất thời gió yên biển lặng, lùi một bước biển rộng trời cao!”
Ánh mắt Vĩnh Diễm dần lấy lại vẻ kiên định và lạnh lùng thường thấy trên triều đình: “Trẫm vẫn luôn cho rằng, hiện giờ trẫm đã là hoàng đế, cuối cùng cũng có thể làm những điều mình muốn, không ngờ rằng, một tên hoang tử, một tên nô tài, cũng dám ở trên điện Kim Loan trước mặt bá quan văn võ cãi lời, phá hỏng chuyện tốt của trẫm!”
Mục Thường A khựng lại, hắn nhìn thấy rõ ràng hai bàn tay đang siết chặt của vị hoàng đế trẻ tuổi vì phẫn nộ mà run lên nhè nhẹ, ông ta ngẩng đầu nhìn Vĩnh Diễm, gọi hắn như cái cách mà ông ta vẫn thường gọi khi còn ở phủ Dực Quận vương: “Thập ngũ gia… Năm đó, khi Tiên hoàng còn tại vị, Lệnh quý phi từng khẳng định Phúc Khang An là kẻ kiêu ngạo bất tuân, nhất định có ý đồ mưu phản, một khi Tiên hoàng thoái vị, hắn ta chưa chắc đã chịu thần phục tân quân. Cho dù không có chuyện hôm nay, binh quyền cũng không nên đặt trong tay loại người như vậy! Mấy năm nay Hoàng thượng không ngừng chỉnh đốn quân đội, Phúc gia quân đã bị giải tán từ lâu, chỉ còn cái danh hão, lần này Hoàng thượng có thể lấy cớ quân đội Vân Nam đại bại, yêu cầu hắn ta một mình từ kinh thành đến nhậm chức, đến thống lĩnh đám quân ô hợp đó. Vân Nam núi cao rừng rậm, khí hậu độc địa, đó vốn là nơi chín phần mười là chết, nô tài không tin hắn ta là thần binh giáng thế, bách chiến bách thắng! Chỉ cần hắn ta thất bại, uy danh nhất định sẽ bị hủy hoại, đến lúc đó muốn phế chức tước hay bắt hắn ta vào ngục, đều do Hoàng thượng định đoạt.”
Nghe vậy, Vĩnh Diễm liếc mắt nhìn Mục Thường A, lắc đầu: “Làm như vậy tuy tốt, nhưng không thể loại trừ hậu hoạn về sau.” Hắn nheo mắt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ vào bóng đêm tối đen như mực, “Mục Thường A, trẫm muốn hắn chết.”
Mục Thường A giật mình, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc của Vĩnh Diễm.
Hắn chậm rãi đứng dậy, thờ hững nói: “Truyền lệnh cho Tổng đốc Vân Quý Ngạch Sâm Đặc, một khi quân triều đình giao chiến với quân phiến loạn ở Quý Châu, các châu huyện lân cận không được phép tiếp viện, nếu không – dù thắng cũng coi như bại, kết tội mưu phản!”
Điều này đồng nghĩa với việc lấy sự an vị của giang sơn Đại Thanh ở vùng biên thùy tây nam để đổi lấy mạng của một người – nỗi hận thù ngút trời như vậy, lại chỉ vì – một Hòa Thân? Mục Thường A không khỏi rùng mình: “Hoàng thượng, ván cược này, có phải là quá…”
“Chẳng lẽ thiên hạ này không có Phúc Khang An thì trẫm không giữ nổi sao?! “Thập phương thế giới, duy ngã độc tôn” – không, như vậy vẫn chưa đủ – truyền lệnh cho Ẩn vệ sĩ chuẩn bị…” Vĩnh Diễm đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn bóng người vừa lướt qua ngoài cửa sổ, “Ai ở ngoài đó?!” Mục Thường A lập tức lao ra ngoài, nhưng chỉ kịp nhìn thấy một bóng áo xanh biến mất trong bóng đêm. Mục Thường A quay lại nhìn Vĩnh Diễm: “Chuyện này… đây không phải là, Tô…”
Vĩnh Diễm đứng ngược gió đêm, nhíu mày: “Bắt ả ta lại cho trẫm – chuyện này không được để lọt ra ngoài nửa lời!”
Mối tình tay ba giữa ba người họ, kéo dài suốt hai mươi năm, cuối cùng cũng sắp phải đối mặt với một cái kết bi thảm..
Tác giả có lời muốn nói:
Tại sao mọi người đều nghi ngờ = =
Chẳng lẽ tôi không có RP sao ~
[1] Chính sách “cải thổ quy lưu” vốn dĩ đã có từ thời Nguyên – Minh, nhưng vào thời Thanh nó được áp dụng triệt để và quy mô nhất cũng như trực tiếp ảnh hưởng tới nhà Nguyễn.
Đối tượng hướng tới của chính sách là chế độ thổ ty tại các tỉnh Tây Nam Trung Quốc, mà trọng điểm là hai tỉnh Vân Nam – Quý Châu, vốn là địa bàn sinh sống của người H’mong – xin phép từ đây được gọi bằng cái tên mà tư liệu Trung Quốc gọi – người Miêu.
Nội dung của chính sách này có thể khái quát như sau(2) (4):
– Phế bỏ quyền tự trị ở các lãnh địa của các thổ ty, các lãnh địa này không còn là các lãnh thổ độc lập chịu nội phụ và triều cống nữa, mà sẽ được sát nhập thành một đơn vị hành chính (phủ, huyện, châu) thuộc đế quốc.
– Phế bỏ quyền lực chính trị, quyền truyền thừa vĩnh viễn của các thổ ty và gia tộc thổ ty.
– Thực hiện cơ chế cai trị mới, theo đó triều đình sẽ bổ nhiệm các lưu quan để thực hiện việc quản lý.
– Phế bỏ đặc quyền kinh tế của tầng lớp thổ ty, thuế khóa, sưu dịch của Miêu dân trước kia đều thuộc về thổ ty, thì nay chuyển vào tay triều đình.
– Bãi bỏ quyền tổ chức lực lượng vũ trang của thổ ty, tất cả các Miêu binh, thổ binh ở lãnh địa của thổ ty sẽ bị giải giáp hoặc được biên chế trở thành một phần của lực lượng quân sự quốc gia.
Nguyên nhân chính sách này được nhà Thanh thực hiện triệt để (2) (4):
– Trước hết là do Vân Nam – Quý Châu cùng các tỉnh miền Tây Nam vốn có địa hình phức tạp, bị cắt xẻ mạnh bởi đồi núi, giao thông khó khăn, từ lâu khả năng kiểm soát của các chính quyền trung ương nằm tại Trung Nguyên lên khu vực này bị hạn chế và do vậy nguy cơ các phong trào cát cứ tự trị nổ ra ở đây luôn rất cao.
– Riêng với nhà Thanh, thời sơ kỳ, nhà Nam Minh đã lấy Vân – Quý làm căn cứ địa chống Thanh, đến đầu thời Khang Hy (1662 – 1722), Vân – Quý lại nằm trong phong địa của Vân Nam Vương Ngô Tam Quế, họ Ngô đã lôi kéo rất nhiều thế lực thổ ty Miêu đi theo mình, tạo được một lực lượng Miêu binh dưới trướng, trong loạn Tam phiên (1673-1681) lực lượng Miêu binh và các thổ ty này tiếp tục cộng tác với họ Ngô ([1]tr 139). Và sau khi thất bại, thì tàn dư của nhà Nam Minh lẫn Ngô Tam Quế đều tiếp tục dựa vào các thổ ty Vân – Quý để tồn tại, khiến nhà Thanh rất vất vả để diệt trừ