Một Đời Dài Lâu

Chương 7




7

Sân nhỏ mà chúng ta đang ở là nơi mà Hồ Mặc biến ảo ra, nghe nói là bắt chước kiểu dáng kiến trúc đang được lưu hành nhất của triều đại này.

Hồ Mặc cất giấu rất nhiều đồ của nhân tộc, tất cả đều là đồ mà mấy trăm năm qua hắn vào nam ra bắc mang về, sách vở, vũ khí, châu báu, cái gì cần đều có hết.

Tống Tri Thời rất có giáo dưỡng, hắn chưa bao giờ chủ động chạm vào thứ gì trong nhà, chỉ yên lặng nán lại trên giường.

Nếu hắn là một cây nấm, chuyện này cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng hắn lại là nhân tộc, phải chăng có nên hiếu động hơn một chút?

Ta cân nhắc một hồi, hỏi hắn có muốn đi ra ngoại dạo chơi chút không.

Ta bày tỏ là mình có thể ôm hắn đi (giống như người ôm mèo hay ôm chó vậy đó).

Nhưng hắn lại chấn động cực mạnh, vạn phần từ chối, liều mạng xê dịch về đằng sau.

"Không được! Không thể! Không cần!" Vẻ mặt hắn tràn đầy kháng cự: "Cô nương sao có thể như vậy chứ?"

Để tỏ vẻ mình thật sự có thể, ta trực tiếp bứng hắn ra, tránh đi vết thương rồi ôm ngang eo hắn lên.

Ta đắc ý nhìn về phía sủng vật của mình, hắn, hắn vẻ mặt trống rỗng, dường như đã mất đi linh hồn.

Ta không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc, buông hắn xuống.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, trầm mặc một hồi, cuối cùng khó khăn lên tiếng: "Cô nương, nam nữ có khác."

Cuối cùng dưới sự chỉ đạo của hắn, ta làm một chiếc xe lăn tặng cho hắn.



Hắn cười nói đa tạ.

Lúc hắn cười rộ lên trông rất đẹp, làm ta nhớ đến ánh nắng chiều nhảy múa trên mặt nước. Nai con xuống suối uống nước, gió mát êm dịu phất qua thân thể của ta, ấm áp mà dễ chịu.

Mặc dù ta thích âm u và ẩm ướt, nhưng thỉnh thoảng ta cũng sẽ cảm thấy gió mát và nắng vàng chẳng tệ chút nào.

Khoảng thời gian gà bay chó chạy như thế kéo dài rất lâu, đợi đến khi Tống Tri Thời có thể tự mình run rẩy đi mấy bước mà không cần ta nâng nữa thì hắn đã nói lời từ biệt với ta.

Hắn chống gậy nói hắn có chuyện rất quan trọng phải làm, nhất định phải rời đi.

Ta hơi tức giận, giận dỗi tận mấy ngày trời nhưng đến cùng vẫn nghĩ thông suốt.

Dẫu cho Hồ Mặc còn chưa quay về, ta cũng còn chưa kịp khoe khoang với hắn, nhưng dấu vết từng sinh sống của một người vẫn sẽ để lại, chỉ cần ta bảo tồn cẩn thận thì đó chính là bằng chứng.

Huống chi khoảng thời gian này ta cũng chơi rất vui vẻ.

Nấm tinh khoan dung quyết định phóng sinh sủng vật của mình.

Ta tiễn hắn đến chân núi, ở nơi xa mơ hồ có thể thấy thôn xóm và khói bếp.

"Ngươi đi đi." Ta nhẹ nhàng phất tay với hắn.

Sủng vật lại hơi do dự, hắn băn khoăn hồi lâu, đi được mấy bước lại nghiêng đầu lại.

Hắn hỏi ta: "A Như, chúng ta có thể gặp lại sao?"

Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên của ta, trước đó hắn vẫn luôn khách khí gọi ta một tiếng cô nương.



Trên người hắn mặc chiếc áo lam của Hồ Mặc, y phục này Hồ Mặc mặc vào trông cứ như đi coi bói, vậy mà mặc trên người hắn lại có vẻ đoan chính như ngọc.

"Ân cứu mạng không có gì để báo đáp, lần sau đến Tống mỗ nhất định sẽ báo đáp cô nương."

"Cho nên, sau này có thế gặp lại không?" Trong giọng điệu trịnh trọng của hắn lại mang theo chút khẩn cầu.

Được rồi, tự nguyện quay về cũng được đó!

Ta suy nghĩ một lúc, hào phóng gật đầu.

Hắn lại lộ ra nụ cười mà ta thích nhất.

Ta đứng ở chân núi, đưa mắt nhìn hắn đi từng bước một về cõi trần gian.

Giống như bao lần ta tiễn biệt Hồ Mặc xa núi.

Đã rất nhiều năm rồi Hồ Mặc không trở về, mà tuổi thọ của nhân tộc so với yêu quái thì ngắn ngủi hơn quá nhiều. Hy vọng lần tới hắn đến, không cần nhăn nheo như vỏ quýt đã phơi khô queo.

Ta không về trạch viện mà đi tìm đại một hang động nào đó, chôn chính mình ở bên trong.

Lần này ngủ say, có thể đổi một cách gọi khác là chờ đợi.

Đây vẫn là lần đầu tiên, có sinh linh cùng ta ước định.

[Tiểu kịch trường]

Tác giả: Phỏng vấn một chút, Tống đại nhân làm thế nào để ôm vợ về?

Tống Tri Thời: Cảm ơn, đơn thuần dựa vào mạng cứng, sức sống khá là ngoan cường.