Một Đời Dài Lâu

Chương 3




3

Ngày đầu tiên bị nhốt trong phòng tối, ăn cơm, đi ngủ.

Ngày thứ hai bị nhốt trong phòng tối, ăn cơm, ngủ, ngủ.

Ngày thứ ba bị nhốt trong phòng tối, ăn cơm, ngủ, ngủ.

....

Ngày thứ n bị nhốt trong phòng tối, ngủ - ngủ. Đúng vậy, chỉ có ngủ.

Tống Tri Thời sợ ta sẽ c h ế t đói, mỗi ngày đều cưỡng ép đút cho ta ăn mấy thứ đồ ăn dễ tiêu hóa và dễ nuốt.

Ta ngày càng sảng khoái tinh thần, Tống Tri Thời lại ngày càng tiều tụy.

Rất nhiều lần hắn cứ muốn nói lại thôi.

Ta không hiểu, nhưng cũng lười chẳng muốn hỏi.

Hắn cũng đâu phải không có miệng, muốn nói cái gì không biết tự mở miệng ra mà nói hay sao.

Làm một cây nấm trưởng thành, ta chưa bao giờ dung túng cho thú hai chân mà mình nuôi (chính là Tống Tri Thời).

Rốt cuộc vào một ngày nọ, hắn ôm lấy eo ta rồi khẽ nói: "A Như, ngày mai nàng vẫn nên thức dậy và đi dạo một chút đi, nằm lâu như vậy rồi, nàng cũng...." Hắn sờ vòng eo của ta, khựng lại trong một chốc, cuối cùng vẫn nói trái lương tâm: "Cũng gầy nhiều rồi."

"Mấy ngày nay nàng chẳng ăn uống gì cả." Mặt mày của hắn tràn đầy đau lòng và âm u.



Gầy? Mắng ai đó? Sao ta có thể gầy được cơ chứ!

Ta rõ ràng là một cây nấm đầy đặn! Chứ đừng nói đến cơ thể phàm thai ta biến hóa thành, ta khổ tâm luyện tập rất lâu, đảm bảo một sợi tóc cũng sẽ không thay đổi, nói ta gầy quả thực là đang sỉ nhục ta!

Nhưng nói thật thì dạo gần đây thú hai chân của ta sinh trưởng thế nào hình như ta không quá để bụng.

Sau khi xem xét kỹ càng ta mới phát hiện ra mình quá thất trách, trông bầu vẽ gáo mà ôm lấy eo của hắn.

Gầy ghê ta, hình như còn gầy hơn cả trước.

"Ngươi gầy quá à, ngày mai phải tự mình đi ra ngoài phơi nắng một chút nghe chưa." Ta giải quyết dứt khoát.

Tống Tri Thời bật cười: "Được."

Vừa nói dứt lời, hắn không tình nguyện mà đứng dậy khỏi vòng tay của ta, mặc quan bào và phụ kiện vào. Trên chiếc áo bào đỏ thẫm có thêu mấy con tiên hạc, càng nổi bật lên khuôn mặt thanh quý như ngọc của hắn.

Lúc không nổi điên, Tống Tri Thời trông giống như một vị công tử thế gia đoan chính tự giữ, hắn điềm đạm mà kiên nhẫn, chậm rãi sửa sang lại y phục của mình. Hắn cầm một chiếc thắt lưng ngọc đi tới trước giường, cúi người xuống nói với ta: "A Như buộc giúp ta được không? Không cần đứng lên cũng được, nhanh thôi."

Ta thích hắn mặc y phục màu đỏ. Làm một cây nấm tuyệt mỹ có mũ đỏ thân trắng, ta cực kỳ yêu thích hai màu sắc này.

Ta quyết định sẽ thỏa mãn hắn.

Đây không phải là hoạt động "chủ sủng" mà ta sẽ thường đồng ý, Tống Tri Thời lập tức thụ sủng nhược kinh*.

[*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.]



Hắn cúi người nhìn ta, trong mắt ẩn chứa những vì sao và cảm xúc mà ta không hiểu được. Buộc thắt lưng xong hắn còn không chịu đi, thân mật dán mặt lên gò má ta: "A Như, nàng thật tốt."

Chậc, sao còn làm nũng nữa.

"Ta đi xử lý công sự nên sẽ về trễ một chút, A Như không cần chờ ta đâu." Hắn sờ soạng mặt của ta rồi nói.

Những lời này là thói quen của hắn.

Tống Tri Thời nói trước kia mỗi lần phụ thân hắn đi ra ngoài cũng sẽ giao phó vài câu như vậy với mẫu thân.

Lúc đó ta vẫn còn là một cây nấm tinh mới bước chân vào xã hội của nhân tộc, còn chưa biết được lòng dạ hiểm ác của Tống Tri Thời, cho nên ta đã trả lời rất ngay thẳng: "Vậy người không cần nói như thế với ta."

Trong mắt của ta thì Tống Tri Thời đối với ta cũng giống như Tiểu Hoàng đối với Vương thúc --- Tiểu Hoàng là con mèo mà Vương thúc nuôi.

Vẻ dịu dàng trên mặt Tống Tri Thời biến mất không còn sót lại chút gì, sắc mặt của hắn còn đen hơn cả cây nấm mỡ bị thối, hắn cười lạnh lùng một tiếng: "Ta cứ muốn nói đấy."

Nửa tháng sau đó, trước mỗi lần vào triều hắn đều phải đi tới lắc tỉnh ta dậy: "A Như, ta đi vào triều đây."

Nhưng bây giờ mới chỉ là canh tư* mà thôi!

[*Canh Tư: từ 01 giờ sáng đến 03 giờ sáng (giờ Sửu)]

Hắn lắc đến nỗi ta nhất hồn xuất khiếu nhị hồn thăng thiên.

Mãi cho đến khi ta thỏa hiệp với hắn thì cuối cùng hắn mới chịu đình chỉ hành động đến ông trời cũng không thể chấp nhận này lại.

Bởi vậy mặc dù Tống Tri Thời là "sủng vật" của ta nhưng ta không muốn trêu chọc hắn tí nào