Một Đêm Bệnh Kiều Đột Nhiên Tới

Chương 129




Ngu Tương mấy tháng đóng cửa không ra ngoài, người ngoài đều cho rằng vì nàng mất đi thân phận đích tiểu thư Hầu phủ nên xấu hổ không dám gặp người, tuy nhiên cũng quên thân phận tiểu thư Hầu phủ tuy cao nhưng cũng không thể cao quá Hương quân.

Hoàng thượng chưa từng tước bỏ phong hào của nàng, nên nay nàng vẫn là Tư nông Hương quân. Như Trác thị và Ngu Diệu Kỳ chỉ là phu nhân bình thường không phẩm không cấp, gặp nàng cần quỳ lạy hành đại lễ, miệng hô Hương quân nương nương.

Lúc này hai người đang giãy dụa quỳ hay không quỳ, ngũ quan vì phẫn hận không cam lòng mà vặn vẹo, nhìn cực kỳ đáng sợ. Ngu Tương chậm rãi bưng trà sâm cho lão thái thái uống, một lát sau mới trầm giọng quát lớn, “Kẻ nào mà không có cấp bậc lễ nghĩa như vậy, đem các nàng ra ngoài đánh cho ta!”.

Bọn người Mã ma ma giống như tìm được chỗ dựa, cầm lấy các loại gậy, chổi, chổi lông gà hùng hổ đuổi người. Trác thị không thể lệnh cho gia đinh phản kích, nếu trong lúc hỗn loạn va chạm phải Ngu Tương, chuyện có thể trở nên ầm ĩ hơn, chỉ đành nhấc váy xám mặt chạy đi.

Ngu Tương còn không chịu bỏ qua, nhìn theo bóng lưng các nàng chạy trối chết hô to, “Trác phu nhân, ta hảo tâm khuyên ngươi một câu. Ngu Diệu Kỳ giết dưỡng mẫu, ám hại dưỡng huynh, mưu hại đích tỷ, lại cùng mẹ đẻ vu oan huynh ruột, là kẻ lương bạc ngoan độc hiếm thấy. Bây giờ trong lòng ngươi nàng còn có chỗ lợi dụng được, coi chừng đến cuối cùng bị nàng gặm đến xương cốt cũng không còn đấy”.

Bước chân Trác thị hơi ngừng lại, lúc qua cửa bị vấp mạnh một cái. Ngu Diệu Kỳ vội vàng vươn tay ra đỡ, lại bị nàng đẩy mạnh ra, có thể thấy lời kia cũng đã nói trúng lòng nàng ta. Nhưng mà Ngu Diệu Kỳ tới lúc gấp rút cần mượn quyền thế Tam phòng để leo lên phi vị, sau khi trở về không thể thiếu vắt óc tìm mưu kế nịnh nọt, nếu không làm cho phòng kia bỏ đi đề phòng với nàng, người Ngu gia chọn để đưa vào cung có thể sẽ thay đổi.

Vinh hoa phú quý có khả năng bởi vì những lời này mà bị phá vỡ, hận ý của Ngu Diệu Kỳ với Ngu Tương không thể tưởng tượng được, hạ quyết tâm đợi đến lúc mình bay cao nhất định phải sửa trị Ngu Tương muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.

Người không phận sự ra ngoài hết, lão thái thái mới lần nữa kéo cháu gái vào ngực, không ngừng gọi tâm can bảo bối, không ngừng hỏi nàng trên đường có chịu khổ hay không.

“Có Khổ Hải đại sư và Khổ Tuệ đại sư chăm sóc, cháu gái cũng không chịu khổ. Ca ca cũng rất tốt, ít ngày nữa là có thể về kinh”. Ngu Tương kể lại tất cả chuyện mình xảy ra sau khi mình đi Tây Cương cho lão thái thái nghe.

Lão thái thái nước mắt chảy không ngừng, kiên định nói, “Tốt tốt tốt, mặc kệ trên chiến trường thắng lợi như thế nào, chỉ cần các con có thể bình an về nhà là được. Sau này lão tổ tông sẽ đến Trấn Quốc tự xin một ngày tốt để con và Ngôn nhi tổ chức hôn lễ. Ta cũng đã nói với Thẩm đại nhân rồi, sính lễ và đồ cưới đều do ta bỏ ra, nhất định để con mười dặm trang sức phong quang vô hạn. Về phần cái gì huynh muội loạn luân…, thì kệ những người ngu muội kia nói thôi, chúng ta chỉ cần để ý cuộc sống yên ấm hạnh phúc là được”.

Ngu Tương mừng rõ, ôm cổ lão thái thái làm nũng nói, “Lão tổ tông, vẫn là người thương con. Sau này con nhất định sinh cho người một ổ chắt trai mập mạp, tứ hệ đồng đường nhà chúng ta sẽ vô cùng náo nhiệt đấy. Người có chịu không?”.

Trong lòng lão thái thái ngọt như rót mật, cười đến hai mắt thẳng thành một đường, vui vẻ trò chuyện.

Ngu Tư Vũ cũng cười nhưng mà nước mắt cứ rơi mãi không ngừng. Lão thái thái nhìn mà đau lòng, bận rộn ôm nàng an ủi, “Đứa bé Thiệu Huyên Trạch kia cũng là người có tình có nghĩa, ta thấy là người tốt, ta sẽ lần nữa lo liệu hôn sự cho con,… so với trước náo nhiệt hơn trăm lần. Để nhà chúng ta mượn việc vui của con mà xua cái xui xẻo đi”.

“Vâng”. Ngu Tư Vũ vội cúi đầu lau nước mắt.

Sau khi Trác thị trở về liền bỏ mặc Ngu Diệu Kỳ đi tìm Ngu Tuấn Vỹ. Hai người thấy quý nhân có chút ý tứ với Ngu Diệu Kỳ, nên mới có ý định nâng nàng từ người tầm thường lên siêu tiên. Hôm nay được Ngu Tương đề điểm cuối cùng mới ý thức được Ngu Diệu Kỳ vong ân bội nghĩa đến trình độ nào. Ngay cả dưỡng phụ dưỡng mẫu dưỡng huynh, đích huynh đích tỷ bà nội ruột còn vứt bỏ hay hãm hại mà không thèm chớp mắt, tim của nàng ta quả thật là làm bằng đá, bất kể thế nào cũng không ấm được.

Hiện giờ nàng đang lúc sa sút, đương nhiên sẽ dịu dàng thuận theo, đợi lúc nàng đắc thế, không chừng cho một đao lúc nào không biết.

“Ta sống ở đất Thục lâu rồi, cũng là bị… những công việc tay chân vất vả kia làm tổn hại đầu óc, mà định chọn nàng đưa đi”. Ngu Tuấn Vỹ nhìn bàn tay khắp vết chai thở dài. Sáu bảy năm lao dịch, ngay cả thuật nhìn người mà hắn cũng đã quên.

“Vậy chúng ta lại chọn người khác đi. Trong tộc không có người xinh đẹp giống nàng, thì chúng ta tìm bên ngoài, hoặc tìm trong chi thứ đứa bé có tư chất cho làm con thừa tự nuôi vài năm. Nếu chàng phục chức, tất nhiên quý nhân sẽ nể trọng chàng nhiều chỗ, cho dù chàng không nhắc đến, hắn cũng sẽ mở miệng thôi. Dù sao quý nhân còn trẻ, cũng không gấp lúc này”. Trác thị trên mặt ẩn ẩn vẻ kiêu căng.

Ngu Tuấn Vỹ là con vợ kế, bằng năng lực của mình tham gia khoa cử tiến vào quan trường, gần ba mươi tuổi làm đến Lại bộ Thượng thư, năng lực tất nhiên không thể nghi ngờ. Nếu không phải hắn làm người quá mức tự phụ lại lòng tham không đáy, cũng sẽ không bị người kéo xuống. Vì ngồi vững ngôi vị hoàng đế, Tân đế tất nhiên sẽ không thể thiếu việc nạp con gái tất cả thế gia quyền quý tiến cung, vị trí quan trọng như Lại bộ Thượng thư tất nhiên có thể kiếm một chén canh.

Ngu Tuấn Vỹ nghĩ rằng chờ đến khi mình làm Quốc trượng người ngoài muốn vặn ngã hắn cũng khó khăn, mà vốn có ý định lợi dụng Lâm thị nên mới muốn dắt mũi đón hai mẹ con kia vào cửa, nay đã có suy tính mới, liền cảm thấy cực kỳ chán ghét, vì vậy nói ra, “Lão bà kia hình như đã hưu Lâm thị à? Vậy Ngu gia chúng ta cũng không có nghĩa vụ nuôi nàng. Đợi quý nhân xong chuyện, nàng liền đuổi các nàng đi xa đi”.

“Ta biết mà”. Trác thị gật đầu, vội vàng đi xuống đi xem xét các cháu gái có dung mạo xinh đẹp.

Ngu Diệu Kỳ nghe nói Trác thị mời (Nguyên văn là chiêu, cho gọi) tộc nhân đến gặp, mà mỗi người lại mang theo con gái nhà mình đi, tuổi tầm mười một mười hai, cái đó không cần nghĩ cũng đã rõ nàng ta có chủ ý gì, tức giận hai mắt đỏ ngầu. Nhưng mà quý nhân dặn đi dặn lại, bảo nàng trước khi nghiệp lớn thành thì không được gặp hắn, nàng chỉ phải cắn răng nhẫn nại, trong lòng chỉ còn ý niệm duy nhất là quý nhân vẫn còn nhớ thương mình.

Lúc Ngu Phẩm Ngôn còn sống nàng cảm giác mình rất hèn mọn. Ngu Phẩm Ngôn chết rồi, nàng lại phát hiện mình quả thực hèn mọn như cát bụi.

————

Giống nàng cũng có lòng dạ không an còn có Tôn phu nhân, nghe xong bà mối bẩm báo, nàng mới nhớ trên đầu Ngu Tương còn có phong hào Tư nông Hương quân, lập tức bị hù mồ hôi lạnh đầm đìa.

“Mẫu thân gấp cái gì, Thái tử đã bị cấm túc, Hoàng hậu bị giam cầm ở Khôn Ninh cung từ chối tiếp khách. Hai người đó thân còn khó tự bảo toàn, làm sao rảnh mà đi quản việc Thẩm gia ở đâu đâu. Để cho nàng đi, xem nàng lại có thể làm ra bông hoa nào. Ta thích nữ tử can trường như vậy, chơi mới đủ vị”. Tôn Minh Kiệt liếm liếm đầu ngón tay, khuôn mặt như nữ tử lại có vài phần hung ác nham hiểm.

Tôn phu nhân nghe xong cảm thấy an tâm, cười nhạo nói, “Con ta nói rất đúng. Nàng ta đi cầu Hoàng hậu nương nương, ta cũng đi cầu em gái chồng. Tiểu cô được ân sủng, mà lại mang long tự, chẳng nhẽ còn không áp chế được Hoàng hậu sắp bị phế?”.

Thì ra Tôn đại nhân còn một em gái ruột mới mười sáu tuổi, năm trước tuyển tú mới nhập cung, vì dung mạo hơn người nên rất nhanh đã được thị tẩm, đến nay đã có thai bảy tám tháng, hoài thai lại được Thành Khang đế yêu thích, bởi vậy được sủng ái cực kỳ, tháng trước thăng cả mấy cấp, từ Ngũ phẩm Lương viện nho nhỏ đã thăng thành nhất phẩm phi. Đây cũng là lý do mà Tôn phu nhân dám càn rỡ như thế.

Mẹ con hai người gạt Tôn đại nhân chuyện ngày mai định tiến cung, có ý muốn đến chỗ Tôn phi xin một đạo ý chỉ tứ hôn. Đương nhiên bọn hắn cũng không dám to gan muốn nạp Hương quân làm thiếp, nhưng mà lại có chủ ý cưới Ngu Tương vào cửa rồi hành hạ chết đến lúc đó lại cưới quý nữ khác.

Hôm sau, Ngu Tương ở cửa cung gặp Tôn phu nhân cũng không thấy ngoài ý muốn. Hai người sau khi vào cung liền mỗi người mỗi ngả, một người đi gặp Tôn phi, một người đi gặp hoàng hậu.

“Ngươi rốt cục cũng trở về rồi, Dịch Phong có khỏe không? Bổn cung cùng hoàngthượng vẫn luôn đợi hắn hồi kinh bảo vệ”. Hoàng hậu gặp Ngu Tương thì rất vui mừng, lôi kéo tay nàng hỏi thăm. Nàng cũng không hiếu kỳ chuyện Ngu Tương trải qua khi đi đi tìm Ngu Phẩm Ngôn. Dù Khổ Hải đại sư dẫn đường nhưng nếu hoàn toàn không có việc gì thì là không thể nào.

Hai bên không có người, chỉ có Tống ma ma được hoàng hậu tín nhiệm đang đứng ở góc khuất, Ngu Tương mới mở miệng thấp giọng nói, “Ca ca rất tốt, có lẽ ngày mà là có thể vào kinh”.

“Tốt tốt tốt”. Hoàng hậu thư thái cười, nhưng lại giận tái mặt hỏi, “Nghe Tống ma ma nói Tôn gia muốn nạp ngươi làm thiếp”.

“Đúng vậy”. Ngu Tương gật đầu.

“Bổn cung nhớ đứa con kia của nàng nay nhậm chức ở Lại bộ, nhưng chẳng qua chỉ là một quan Lục phẩm vậy mà dám nạp Hương quân làm thiếp, thật đúng là thể diện lớn! Tôn phụ nay ở đâu? Gọi nàng đến cho bổn cung! Bổn cung muốn trực tiếp hỏi nàng xem nàng để Hương quân hoàng thượng thân phong ở chỗ nào”. Trong mắt hoàng hậu có lửa giận.

“Khởi bẩm hoàng hậu, nàng đi yết kiến Tôn phi rồi”. Ngu Tương nói thẳng.

Lửa giận trong mắt hoàng hậu lại lập tức dâng lên, trầm giọng nói, “Tốt, vào cung không tới bái kiến bổn cung trước, lại đi gặp Tôn phi, bọn hắn cho là Thái tử đổ, bổn cung cũng sẽ bị phế, nên không thèm để bổn cung vào mắt à”.

Mấy tháng nay quả thực hoàng hậu chịu rất nhiều giày vò. Nhi tử không hiểu ra sao lại bị cấm túc, trên triều khắp nơi lên tiếng đòi phế thái tử, ngay cả hai tiểu hoàng tôn cũng bị cưỡng ép biếm làm thứ dân, nếu không có tin tức Ngu Phẩm Ngôn đại thắng Tây Di làm Thành Khang đế quá mức vui mừng, không nhịn được tìm hoàng hậu thổ lộ tình hình thực tế, thì lúc này nàng vẫn không hay biết gì cụp đuôi lại mà làm người.

Ngày mai Ngu Phẩm Ngôn sẽ vào kinh, nàng cần gì nhẫn nại nữa, cười lạnh nói, “Sai người đi truyền ý chỉ, nói Tôn phi không hiểu quy củ, lệnh cho nàng đi phật đườngdiện bích tư quá (tự ngẫm lại), không quỳ đủ mười hai canh giờ không cho phép đứng lên”.

Tống ma ma chần chờ nói, “Nhưng mà nương nương, Tôn phi đã có thai tám tháng, người bình thường quỳ mười hai canh giờ còn không chịu được, nàng là thai phụ, kiếm chuyện cũng không hay…”.

“Ngươi chỉ cần đi truyền chỉ là được, chuyện khác không cần quản nhiều”. Hoàng hậu không kiên nhẫn phất tay. Tôn phi mang long chủng, đúng vậy, nhưng đứa nhỏ này lại không phải được Thành Khang đế mong chờ như lời đồn. Thì ra Tôn phi từ nhỏ học y, rất có bản lĩnh xem mạch. Lúc tuyển tú Thành Khang đế từng hơi chệnh choạng vịn nàng một lát, liền bị nàng dò mạch, biết được hắn mắc bệnh nặng xem chừng số thọ sắp hết.

Nàng vào cung chỉ vì tiền đồ cẩm tú, chứ không phải vì chết theo, vì vậy dùng ít thuốc trợ tình cho Thành Khang đế uống, dây dưa vài lần liền mang bầu. Nếu không có như thế, Thành Khang đế mang bệnh như vậy sao có thể hành – sự (làm việc ấy ấy =)))? Nàng vốn tính là có hài tử thì không cần chết theo, nếu như sinh hoàng tử thì sau này xuất cung cùng hắn sống qua ngày.

Nào biết trong lúc vô tình nàng vô tình đem việc này nói cho Tôn thị, Tôn thị hoảng hốt nói lại cho con trai. Tôn Minh Kiệt cũng là người có đầu óc, lập tức thấy đây là một cơ hội đầu tư chính trị thật tốt, liền thường xuyên qua lại rồi bám vào Tứ hoàng tử. Từ đó, Tôn phi vì tính mạng và tương lai của hài tử, không thể không truyền tin tức nội cung cho Tứ hoàng tử.

Thành Khang đế tra xét từ chính điện, phát hiện không có chỗ khả nghi liền đưa mắt đến hậu cung tần phi. Dưới tình hình hắn suy yếu như thế mà có khả năng mang thai thì chỉ có thể là Tôn phi, giống như đom đóm giữa đêm tối, không chỗ ẩn nấp.

Hiện nay Ngu Phẩm Ngôn về đến nơi rồi, Thành Khang đế rất nhanh sẽ thanh tẩy triều đình, hài tử trong bụng Tôn phi đương nhiên không thể giữ lại được. Dù sao nàng cũng hoài thai long tử, sinh ra rồi cũng không thể ném đi đúng không? Hoàng hậu nhẫn nại hồi lâu, đang nghĩ nên xử lý Tôn phi như thế nào, thì Ngu Tương lại đưa một thanh đao tới, thật đúng hợp ý nàng. Lần này chẳng những có thể trừ một hậu hoạn, còn có thể chấn nhiếp phi tần không an phận, thật đúng là một công đôi việc.

Những âm mưu hậu cung này, hoàng hậu đương nhiên sẽ không nói cho Ngu Tương. Ngu Tương thấy nàng thoáng cái đã tính toán đại nhân và tiểu hài tử, mà là quang minh chính đại không che giấu, hơi suy nghĩ một chút là hiểu hoàng hậu vốn trầm ổn sẽ không làm việc lỗ mãng như vậy, nhất định là Tôn phi mạo phạm nàng, thậm chí đạp trúng điểm mấu chốt của Thành Khang đế.

Hôm nay nàng tiến cung vốn vì cho Tôn gia một cái giáo huấn khó quên, tuy nhiên giáo huấn này có chút hơi quá rồi, nhưng nàng cũng sẽ không ngu ngốc mà cầu tình. Tôn gia tự tạo nghiệp, cũng không thể liên quan đến đầu nàng.

– Hết chương 129 –