Một Đêm Bệnh Kiều Đột Nhiên Tới

Chương 128




Ngu Tương ngồi xuống bên cạnh huynh trưởng nói chuyện, thế mới biết Lâm thị giúp Tam phòng làm chứng bôi đen chuyện của Ngu Phẩm Ngôn, tức giận thiếu chút nữa muốn cắn chết người.

“Hiện nay một nhà Tam phòng đã ở kinh thành đợi một tháng rồi, ở sân đối diện phủ Vĩnh Lạc hầu, mỗi ngày đều vì sửa lại án mà bôn ba. Vì vặn ngã Tướng quốc, triệt để quét sạch thế lực của Thái tử trong triều, Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đều cực kỳ ra sức ủng hộ thúc đẩy việc này. Rất nhiều người đều đồn rằng Ngu Tuấn Vỹ chẳng những có thể phục nguyên chức, mà còn có thể kế thừa tước vị Vĩnh Lạc hầu, công danh của trưởng tử kia cũng có thể khôi phục. Tương lai Tam phòng chính là nhất mạch hiển hách nhất của Ngu phủ, tộc nhân lúc trước bị Ngu Phẩm Ngôn sửa trị nay đều đứng bên Ngu Tuấn Vỹ, rất có khả năng nâng hắn lên làm tộc trưởng. Hắn hoàn toàn không giống Ngu Phẩm Ngôn dùng thủ đoạn tàn nhẫn quyết tuyệt, sau khi trở về liền đưa Lâm thị và Ngu Diệu Kỳ về phủ chăm sóc, mỗi ngày còn đến thăm lão thái thái, nói là muốn phụng dưỡng ngài”. Thẩm Nguyên Kỳ chậm rãi nói tình hình ngu gia gần đây cho Ngu Tương.

Ngu Tương nghe xong đến đầu ngón tay cũng run lên, ác thanh ác khí nói, “Tốt cho một nhà Tam phòng, đây là cố ý chọc giận lão tổ tông mà. Còn chưa đắc thế mà đã ngông cuồng như thế, sau này sẽ có lúc bọn hắn phải khóc. Muội vẫn cho rằng tốt xấu gì thì Lâm thị cũng có chút tình cảm với ca ca, không ngờ dù nàng biết ca ca không còn mà vẫn vu oan danh dự của hắn, đây là xem ca ca là con hay là kẻ thù? Hổ dữ còn không ăn thịt con, nàng ngay cả cầm thú cũng không bằng!”.

Thẩm Nguyên Kỳ cực kỳ khinh thường sở tác sở vi (hành động đã thực hiện rồi) của Lâm thị, nhưng mà trong lòng lại cực kỳ bất mãn muội muội bên nặng bên nhẹ, trêu chọc nói “Ngu Phẩm Ngôn có một người mẹ cầm thú cũng không bằng, bạc tình bạc nghĩa muội muội, lão thiên thấy hắn đáng thương nên bù cho hắn, cho hắn một cô con dâu nuôi từ bé trọng tình trọng nghĩa. Chỉ có Thẩm Nguyên Kỳ ta đáng thương nhất, chỉ còn một người thân luôn hướng cùi trỏ ra ngoài, một lời cũng không nói đã cao chạy xa bay, làm ta ngày ngày lo lắng khó ngủ”.

Ngu Tương bị hắn nói rất áy náy, vội vàng ôm hắn làm nũng trêu chọc. Huynh muội hai người ở chung lâu ngày, càng ngày càng thấy hợp tính nhau, câu nệ xa cách lúc trước nay đã bị thân mật khăng khít thay thế.

Ngu Tương dỗ dành huynh trưởng xong lập tức chuẩn bị lễ vật đến ngoại ô thăm lão thái thái.

Bên kia, Ngu Diệu Kỳ đang ở trong phòng trang điểm ăn diện. Phía sau nàng là hai nha đầu dung mạo xinh đẹp, đều do Trác thị – thê tử của Ngu Tuấn Vỹ mua cho nàng.

“Tiểu thư, trong mấy bộ này người chọn cái nào?”. Hai nha đầu bưng hai hộp, bên trong là đồ trang sức xa hoa làm từ bảo thạch và trân châu.

Tam phòng mặc dù mới hồi kinh, nhưng vì Ngu Tuấn Vỹ có hi vọng phục chức cũng đoạt lại tước vị, hơn nữa hai vị hoàng tử ra sức lôi kéo, trước đó quan lại quyền quý cũng đến bái phỏng không dứt, còn đưa tặng nhiều tài vật quý trọng. Bọn hắn ở đất Thục vài năm chịu rất nhiều đau khổ, khi trở về chỉ mang theo vài tay nải, dáng vẻ cực kỳ chán nản. Nhưng mà qua một tháng nữa thì phong cảnh lại khác rồi, chỉ chờ chiếu thư sửa lại án oan của hoàng thượng, bọn hắn có thể mở Vĩnh Lạc Hầu phủ đang bị niêm phong ở đối diện, nở mày nở mặt vào ở.

Cho nên mấy bộ trang sức này tuy quý trọng, nhưng đối với một nhà Tam phòng mà nói còn không bằng cái cửa nhà xí ở thế giới bên kia. (ý là thế giới sau khi được sửa án).

Ngu Diệu Kỳ chỉ món đồ Loan Phượng phỉ thúy được chế tác cực kỳ tinh xảo, ngân nga nói, “Đeo bộ này ah, xứng với váy của ta”.

Nha đầu bận rộn lấy đồ trang sức ra giúp nàng đeo kín lên. Đúng lúc, Lâm thị vén rèm tiến vào, đi đến bàn trang điểm dáng vẻ muốn nói lại thôi. Ngắn ngủi mấy tháng nàng đã gầy không ra hình dáng nữa, làn da vốn trắng nõn nay khô héo vàng như nến, trên trán còn có những nếp nhăn nhỏ, nhìn có vẻ già hơn mười tuổi.

Ngu kỳ nhìn thấy nàng hào hứng phai nhạt bớt đi, khoát tay cho mấy nha đầu lui ra, không kiên nhẫn nói, “Người lại thế nào?”.

“Không sao cả, chỉ là lấy cảm giác của một người ngốc thì cảm thấy không an ổn, nên đến thăm con một chút”. Lâm thị ngồi lên đệm thêu thở dài, vẻ mặt mê mang cùng bất lực.

“Vậy người nhìn kỹ xem, con gái người nhất định sẽ bay thành phượng hoàng rồi”. Ngu Diệu Kỳ nâng tay chạm vào trâm cài Loan phượng dùng phỉ thúy và tơ vàng chế tạo, giọng điệu mười phần tự ngạo, “Đợi tất cả kết thúc, người nọ sẽ đón con vào cung, với công lao của con ít nhất cũng có thể phong phi. Chờ con lên như diều gặp gió thì sẽ để bà già kia nghênh người nở mày nở mặt trở về, thư hưu thê kia người cứ giữ lấy, đến lúc đó con để cho bà ta nuốt xuống!”.

“Đừng, con ngàn vạn đừng chọc vào lão tổ tông, tốt xấu gì nàng cũng là mẹ chồng của ta, là bà nội của con”. Lâm thị liên tục khoát tay, sầu lo nói, “Thi cốt Ngôn nhi còn chưa lạnh ta đã giúp đỡ Tam phòng vu oan danh dự của hắn, phụ thân con dưới suối vàng nếu biết có trách ta hay không?”.

“Không phải như mẹ nói đấy ư, hiện tại thân phận của ta quá thấp, chỉ có kết minh cùng Tam thúc mới có thể phân cao thấp với các quý nữ khác. Mẹ hỗ trợ Tam thúc đoạt lại tước vị, hắn đưa ta vào cung, chúng ta chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Sau này ta sinh hoàng tử leo lên Hậu vị, tất nhiên sẽ thay đại ca rửa lại oan khuất. Chuyện năm đó Tam thúc hại đại ca ta nhớ, nhất định không tha cho hắn, đến lúc đó chỉ cần thoái thác Tam thúc dùng tính mạng của ta bức bách người vu cáo con trai là bên ngoài người ta đều hiểu. Đại ca không có hậu nhân, tất nhiên ta sẽ chọn trong tộc nhân một đứa trẻ có tư chất làm con thừa tự giao cho người nuôi dưỡng, kế thừa tước vị của đại ca. Người ngoài phỉ báng mẹ không cần để ý, một nhà Tam thúc người lại càng không cần để ý, con gái đều giải quyết được”. Ngu Diệu Kỳ nhẫn nại giải thích.

Lâm thị nghe xong yên lặng không nói, chỉ cầm khăn tay lau nước mắt.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói bén nhọn của Trác thị, Ngu Diệu Kỳ vội vàng ngồi thẳng, nhìn gương sửa sang tóc mai.

“Kỳ nhi, sửa soạn xong chưa? Xong rồi thì chúng ta đi thôi”. Trác thị vén rèm bước vào, vòng quanh Ngu Diệu Kỳ hai vòng, tán thưởng, “Dung mạo Kỳ nhi quả là tốt, khó trách quý nhân ưa thích, ngàn vạn dặn dò ta phải chiếu cố con. Vừa đưa tới bốn bộ trang sức, con có thích không? Nếu không thích thì bảo chưởng quầy Cẩm Tú các đến một chuyến nữa, chọn đến khi nào ưng ý mới thôi”.

“Tạ thẩm thẩm, Diệu Kỳ rất thích. Tiện thể quý nhân có nhắn gì cho ta không?”. Hai má Ngu Diệu Kỳ hơi hồng, trong mắt có vẻ xấu hổ.

“Dẫn theo, bảo con an tâm chờ, chỉ cần mọi chuyện xong, hắn nhất định mang kiệu tám người khiêng nghênh con vào cung”. Trác thị cười đến chân thành, nhưng ở sâu trong mắt lại giấu diếm trào phúng vô tận. Người nọ kết giao với Ngu Diệu Kỳ chẳng qua là vì đối phó Ngu Phẩm Ngôn, nay Ngu Phẩm Ngôn đã chết, Ngu Diệu Kỳ có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Đừng nói kiệu tám người khiêng, chỉ có thể nhớ tới nàng đã là không tệ rồi.

Nếu không phải lão gia có chủ ý dựa vào tân đế đưa một nữ tử Ngu gia vào cung, nếu không phải nữ nhi của mình ở đất Thục đã lập gia đình, nếu không phải Ngu Diệu Kỳ quả thật có sắc đẹp nổi trội, phong độ tư thái thanh dật, nàng tuyệt đối không thu nhận hai mẹ con này.

Ngu Diệu Kỳ dường như bị xúc động, rủ hai mắt xuống cười yếu ớt.

Hai người lần nữa sửa sang lại, cũng không đểy ý tới Lâm thị đang ở trong góc liền ngồi lên xe ngựa đi đến ngoại ô. Tam phòng cuối cùng cũng đã hết khổ, tự nhiên muốn xả ác khí trước mặt lão thái thái. Trác thị ngoài sáng khích lệ lão thái thái ở cùng bọn hắn, kỳ thực từng câu lại nhắm thẳng vào chuyện Ngu Phẩm Ngôn đã chết, chỉ hận lão thái thái không lập tức quy thiên mới tốt.

Các nàng mang theo rất nhiều gia đinh, dễ dàng phá cửa lớn đi tới nội đường. Lão thái thái đang uống thuốc, thấy người tới liền ném thẳng chén thuốc đến, mắng, “Tiện nhân, các ngươi còn dám tới!”.

“Mẫu thân bớt giận, đừng có nhưng lần trước thổ huyết mới tốt. Người nhìn xem người ngồi ở chỗ nào thế này, vách tường cũng mốc meo rồi, không bằng theo con về nha ah. Lão gia có tin tức rồi, ba ngày nữa ý chỉ phục chức cùng kế thừa tước vị là có rồi, giấy niêm phong Vĩnh Lạc Hầu phủ có thể xé đi rồi. Lão nhân gia ngài cả đời ở đó, cũng nên trở về đi”. Trác thị né tránh chén thuốc, ngồi trên ghế thái sư tự quyết định.

“Bà nội, vô luận Hầu phủ ai đương gia, ngài đều là trưởng bối của chúng con, chúng con nhất định hiếu kính ngài. Tuy đại ca đi rồi, nhưng còn Hồng ca ca mà, hai vị ca ca đều là cháu trai ruột của ngài mà”. Ngu Diệu Kỳ ngồi xuống bên cạnh Trác thị, mỉm cười. Hồng ca ca trong miệng nàng ta chính là con trai trưởng của Ngu Tuấn Vỹ Ngu Phẩm Hồng, nay đang ở trong nhà ôn bài, chuẩn bị tiến lên con đường làm quan.

Lão thái thái bị hai người này chọc giận trái tim đau đớn co rút, giận dữ hét lên, “Có ai không, đem hai cái đồ đáng chết này ra ngoài!”. Nhưng mà hạ nhân Hầu phủ đi thì đi, tán thì tán (phân tán), còn lại đều là phụ nữ trẻ em và người già yếu, chống lại gia đinh trẻ tuổi Tam phòng mang đến quả thực lực bất tòng tâm.

Bọn hạ nhân xô xô đẩy đẩy, Ngu Diệu Kỳ cùng Trác thị có tâm tư ngồi uống trà xem cuộc vui, tư thái rất nhàn nhã. Ngu Tư Vũ được tin vội vàng chạy đến, vừa đến chỗ ngã ba thì thấy cửa lớn lần nữa mở ra, Ngu Tương một thân váy dài hồng sa tơ thêu hoa xinh đẹp rực rỡ đi đến.

Một làn gió nghịch ngợm thổi qua, thổi làn hương hoa ngọt ngào đến mặt Ngu Tư Vũ. Nàng không tự chủ được hít sâu, kinh hỉ vạn phần hô lên, “Tương nhi? Ngươi trở về rồi hả?”.

“Ta đã trở về”. Ngu Tương đang muốn cong môi, nghe thấy tiếng ồn ào ở nội đường sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Ai mà to gan như vậy, dám động thủ với lão tổ tông của ta?”. Nàng cởi chiếc roi bên hông xuống, hung hăng quất một gã gia đinh gần đấy.

Người nọ lập tức bụm mặt hét thảm, máu tươi giữa kẽ ngón tay ào ạt chảy ra. Tất cả mọi người yên tĩnh lại, không tự chủ tách ra thành một lối đi, để một đường cho nàng thản nhiên bước đến.

“Tương nhi? Là con sao Tương nhi?”. Lão thái thái không dám tin nhìn chằm chằm nàng.

“Là con. Lão tổ tông, con tới thăm người đây”. Nàng bước nhanh đến ôm lão thái thái, nằm sấp xuống nói nhỏ bên tai nàng, “Ca ca cũng không có việc gì, hiện nay đã đánh bại Tây Di khải hoàn về triều, đã đến ngoài kinh thành rồi. Hoàng thượng đều đã sắp xếp, bây giờ ngài đừng để lộ ra!”.

Lão thái thái toàn thân chấn động, ôm lấy nàng nghẹn ngào khóc rống, vừa khóc vừa hối hận, “Tương nhi, con có thể đến thăm ta là tốt rồi. Ta già nên hồ đồ rồi, lúc này mới biết đã làm sai, ngàn vạn con đừng ghi hận ta nha!”.

“Sao lại thế chứ, con hận ai cũng không thể ghi hận lão tổ tông của ta ah. Chúng ta mãi mãi là người một nhà”. Ngu Tương cũng bị xúc động, hai nhắm đỏ hồng lên.

Ngu Tư Vũ đẩy hạ nhân ra đi qua, ba bà cháu ôm nhau khóc rống.

“Ngu Tương, cuối cùng ngươi cũng tới. Ta còn tưởng rằng đời này ngươi không có ý định nhân bà nội nữa”. Ngu Diệu Kỳ phá vỡ tình cảnh ba người gặp lại.

“Ngày trước chân bị tổn thương cần phải chữa trị gấp, cho nên chậm trễ mất mấy tháng. Ta không giống ngươi, là bạch nhãn lang bạc tình bạc nghĩa không có tình cảm”. Ngu Tương đỡ lão thái thái ngồi thẳng, rót cho nàng một chén trà sâm, lúc này mới từ từ mở miệng.

Ngu Diệu Kỳ trừng mắt, đang muốn phản bác, lại nghe Trác thị cười lạnh nói, “Ngu Tương, à không, xem trí nhớ ta này, hiện nay nên gọi là Thẩm Tương. Ngươi họ Thẩm, chúng ta họ Ngu, chuyện Ngu gia ngươi dựa cái vào cái gì mà nhúng tay? Còn đánh hạ nhân nhà chúng ta bị thương, mặt mũi ngươi thật lớn, thật coi mình vẫn là Tam tiểu thư Vĩnh Lạc Hầu phủ hay sao?”

Ta không coi mình là Tam tiểu thư Hầu phủ, ta chính là Hầu phủ kiệu tám người khiêng Hầu phu nhân. Đương nhiên, những lời này Ngu Tương vẫn không nói ra miệng, chỉ phải che miệng cười nói, “Măt mũi ta quả thực rất lớn. Trác phu nhân hẳn đã quên, ta tuy không phải tiểu thư Hầu phủ, nhưng trên đầu vẫn còn phong hào Tư nông Hương quân nếu bàn về phẩm cấp, các ngươi gặp ta phải quỳ lạy hành lễ đấy”.

………..

Trác thị và Ngu Diệu Kỳ lập tức ngậm miệng, vẻ mặt như nuốt mấy trăm con ruồi.

– Hết chương 128 –