Một Cây Hoa Đào

Chương 144




Thiên tử vì để phân quyền, sau khi thành lập nội các, thế cục trong triều lại càng trở nên không rõ ràng. May mắn, Phan Đào hiện tại bất quá cũng chỉ là một trung đẳng quan viên mà thôi, tuy rằng nhìn tựa hồ rất được thiên tử xem trọng, nhưng lại cũng không nhận được quá nhiều chú ý từ những người khác. Ngược lại Dương Tu, đoạn thời gian này, cứ như bị Ngụy quốc công phủ cùng Vương thủ phụ liên thủ chèn ép, không chỉ thường xuyên tại triều đường bị người tố cáo, minh thương ám tiễn âm thầm cũng trải qua không ít.

Bất quá ngắn ngủi hai năm mà thôi, người nguyên bản nhìn vẫn sẽ không tự chủ để lộ ra vẻ non nớt cùng lơ mơ, dần dần, ở trong thùng nhuộm lớn nơi triều đình này, từng chút từng chút một từ từ trưởng thành.

Xuân đi thu lại tới, từ lần trước sau khi Lâm viên ngoại có ấu tử, bởi vì chú ý Lâm phu nhân thể chất không tốt, vẫn là ở kinh thành làm tiệc đầy tháng xong, mới cùng trở lại trấn Thanh Viễn. Trên tiệc rượu đầy tháng, người mà ngày xưa từng cùng Lâm viên ngoại giao hảo, hoặc là người hiện nay muốn thông qua Phan Đào kết giao Dương Tu, cũng lục tục tới lộ diện, cọ xát cho quen mặt. Cho nên tiệc đầy tháng vốn nghĩ sẽ rất vắng vẻ, ngược lại ngoài ý muốn có mấy phần náo nhiệt.

Bất quá để cho người cảm thấy bất ngờ, chính là Vương thủ phụ, lại cũng ngoài ý muốn để cho người đưa một phần lễ vật tới. Thời điểm nhận được lễ vật, không chỉ Phan Đào có chút sững sờ, ngay cả Lâm viên ngoại, cũng có điểm nghĩ mãi không ra. Dẫu sao, bởi vì Dương Tu cùng Phan Đào giao hảo, Vương thủ phụ cùng Lâm viên ngoại lại giao hảo, cho nên quan hệ giữa mấy nhà, nhất thời trở nên có chút phức tạp.

Còn không chờ Phan Đào cùng Lâm viên ngoại nghĩ ra nguyên do, ở thời điểm một bên là Dương Tu đại biểu thiên tử, còn một bên là Vương thủ phụ đứng ở sau lưng Ngụy quốc công phủ, Vương thủ phụ đã tự giác không đến gần Phan Đào bọn họ. Không biết là bởi vì chuyện Vương Đình trước kia, huyên náo không vui, hay là sau đó, còn xảy ra chuyện gì Phan Đào không biết.

Nhưng mà nếu Vương thủ phụ bản thân đã làm ra lựa chọn, Phan Đào tự nhiên cũng sẽ không hấp tấp, duy trì thế cục trung lập ngắm nhìn, vừa không đứng ở Dương Tu bên này, cũng không đứng ở Vương thủ phụ bên kia. May mắn, chức vị Phan Đào không cao lắm, bất quá là cá bé tôm nhỏ trung lập mà thôi, trừ trước đó bởi vì bề ngoài khiến cho một phen chà xát cảm giác tồn tại ở trong triều, sau đó ngược lại ngoài ý muốn, không dẫn tới quá nhiều người chú ý. Dẫu sao, trung cấp quan viên như hắn, trong kinh thành không có gì hiếm lạ.

Đối với thế cục trong triều u ám như rừng rậm, Phan Đào vẫn là nên ăn thì ăn nên uống thì uống, dẫu sao, hắn đối với việc lên chức, không có quá nhiều mong mỏi. Có lẽ bởi vì Lâm Lam, có lẽ bởi vì Lâm viên ngoại đích thân dạy dỗ, Phan Đào ngược lại ngoài ý muốn cảm thấy, vị trí không trên không dưới bình thường như vậy, ngày trôi qua ngược lại dị thường thoải mái.

Trước đó còn rất lo lắng phu quân mình, có thể vì chuyện bạn thân tấn thăng quá nhanh mà bản thân vẫn còn dậm chân tại chỗ, âm thầm phiền não hay không. Nhưng mà ngoài ý muốn, sau khi biết ý tưởng của phu quân mình, Lâm Lam cũng không biết nên cảm thấy mất mát, hay là phải cảm thấy buồn cười. Tuy rằng bình thường mà nói, biết phu quân không có hùng tâm tráng chí, hẳn sẽ cảm thấy buồn bã, nhưng mà Lâm Lam lại ngoài ý muốn cảm thấy thả lỏng không ít.

Nàng không phải những kinh thành quý nữ kia, cứ muốn phu quân vượt trội mọi người mang đến vinh dự hoặc cáo mệnh cho bản thân, đổi cách nói mà nói, so sánh với những thân phận tượng trưng hư vô mờ mịt kia, Lâm Lam cảm thấy mỗi ngày có thể tế thủy trường lưu yên ổn qua ngày như bây giờ, mới thực sự là cuộc sống mà nàng trước nay muốn trải qua.

Những ngày như vậy nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm, có lẽ là sau khi đến kinh thành, bởi vì có những chuyện như này như kia, ngày tháng mới trở nên càng thêm nhanh lên.

Từ Tử An cũng tham gia thi Hội năm nay, nhưng mà so với Phan Đào hoặc Dương Tu lần trước mà nói, thành tích của hắn lại xa không bằng được hai người, nhưng lại cũng không coi là tệ, nhị giáp thứ mười. Sau khi thi Hội kết thúc, Phan Đào ngược lại cũng cùng Dương Tu cùng đến nhà tham gia tiệc ăn mừng của Từ Tử An.

Bất quá, rõ ràng là bạn thân khó tụ họp gặp mặt, rõ ràng ở trấn Thanh Viễn là bằng hữu giao tình tốt đẹp, lại trong lúc vô tình, hiển lộ ra thời gian lạnh nhạt giữa mỗi người. Bất luận là gặp mặt hàn huyên, hay là ăn uống linh đình trên tiệc rượu, cùng với cuối cùng từ giã trở về nhà, đều ở trên từng việc nhỏ vụn vặt, để lộ ra mấy người đã không còn ý vị năm đó.

Lúc sau, khi lựa chọn giữa ở bên ngoài làm quan và tham gia thêm một lần thi Thứ cát sĩ, Từ Tử An không chút do dự lựa chọn ra ngoài. Đối với việc này, Phan Đào cùng Dương Tu ban đầu cũng rất không hiểu, nhưng mà ngay sau đó lại giải thích được. Chắc hẳn bởi vì, phát hiện bạn thân ở kinh thành so với trước kia trở nên càng thêm xa lạ, hoặc bởi vì cảm thấy chênh lệch giữa mình cùng hảo hữu trở nên ngày một gia tăng, hoặc cảm thấy bầu không khí trong kinh thành ngày một gay gắt, cho nên mới không muốn ở lại kinh thành.

Bất kể như thế nào, hết thảy những thứ này, đều đã không người nào biết.

Đưa tiễn Từ Tử An, cuộc sống cùng trước kia cũng không có gì khác nhau. Trừ mỗi ngày đúng hạn lên triều, và xử lý chức vụ ra, thế cục trong triều, trải qua đại loạn tranh đấu ban đầu, từ từ, cũng trở nên càng thêm rõ ràng.

Nội các hầu như là cho chức vụ Vương thủ phụ đi tàu bay giấy, thiên tử lúc mới bắt đầu, tuy nói trên danh nghĩa là 'phụ tá' để trợ giúp Vương thủ phụ giải quyết vấn đề, nhưng mà trên thực tế chính là phân quyền. Giao cho Vương thủ phụ xử lý, phần lớn đều là một ít sự vụ khó khăn nhất hoặc là phức tạp nhất, vừa ngáng tay chân hắn, vừa lại bởi vì xử lý không quá tốt, từ từ đem quyền lực của hắn, phân hóa đến bên trong nội các. Dần dần, danh tiếng thủ phụ càng ngày càng không thực quyền, ngược lại nội các quyền lực cùng danh tiếng, ngày qua ngày bắt đầu từ từ lớn mạnh.

Có lẽ bởi vì chuyện của Vương thủ phụ, cấp thiên tử gõ tiếng chuông cảnh báo vết xe đổ để trông theo, cho nên bên trong nội các, người phụ trách tối cao, thiên tử một lèo rút ra ba người, nửa là để thăng bằng, nửa là để đối lập.

Về phần Ngụy quốc công phủ, bởi vì tây bắc chiến sự vẫn luôn không kết thúc, thiên tử dứt khoát liền minh thăng ám giáng phái Ngụy quốc công phủ canh giữ ở tây bắc, ban một cái danh thân vương, nhìn thì có vẻ là danh tiếng lớn, nhưng mà quyền lực so với trước đó lại thu nhỏ không chỉ một điểm nửa điểm. Thế lực phụ cận kinh thành, từ từ bị thiên tử từng chút một thu phục trở lại, về phần một chút còn lại kia, cũng đều bị một ít gia tộc trung tâm mới nổi hấp thu.

Thậm chí nửa đường, thiên tử lại để ý tây bắc xa xôi không dễ quản lý, lo lắng Ngụy quốc công phủ ở nơi nhìn không tới sẽ sinh ra một ít chuyện gì, vì vậy cách mấy tháng, dứt khoát lại đề bạt một cái Tổng đốc tây bắc cùng Đoàn gia đi ra.

Đến nước này, trong triều mới chậm rãi bằng phẳng lại, không còn bầu không khí hai phái đối lập, giương cung rút kiếm như ban đầu. Tính ngày một chút, khoảng cách mới vào quan trường, bất quá năm năm mà thôi, Dương Tu đã là lực lượng trung thành trong nội các, chân chính ngồi vào vị trí 'vượt trội mọi người'. So sánh lên, khởi điểm Phan Đào rõ ràng cao hơn, nhưng mà cho đến nay, cũng mới tầm tầm một tứ phẩm quan viên.

Đối với điểm này, không ít người đều âm thầm nhìn Phan Đào cười nhạo. Nguyên nhân không gì khác, tốc độ tấn thăng của Dương Tu tuy rằng so sánh phần lớn người mà nói đều xem như nhanh. Nhưng mà hết lần này tới lần khác, Phan Đào vừa vặn lại cùng Dương Tu đồng giới, lại cùng từ Hàn lâm viện đi ra, hai người trùng hợp lại là bạn thân đồng hương, lần này, trong triều không ít người, bao gồm thiên tử, đều cảm thấy trong lòng Phan Đào sẽ bất bình.

Nhưng mà ngoài ý muốn, Phan Đào rất ôn hòa, quan hệ với Dương Tu mặc dù không thân mật như trước kia, nhưng mà cũng duy trì ở quan hệ hảo hữu, đối đãi với người khác ngoài sáng trong tối thăm dò, cũng chỉ là trào phúng nói bóng nói gió, hoặc làm bộ như nghe không hiểu, hoặc là chỉ cười trừ một tiếng.

Ngày dần trôi qua, cũng không còn ai âm thầm lẩm bẩm nữa, trong lòng thầm nói, hoặc là Phan Đào quá biết cách giả vờ, hoặc chính là thật sự không thèm để ý. Nhưng bất luận là gì đi nữa, cũng đều không liên quan tới bọn họ.

Đối với chuyện như vậy, Phan Đào về nhà trước nay đều không nhắc qua, nên Lâm Lam tất cả đều không biết, cuộc sống như vậy, qua lâu rồi, về sau đều nên như vậy, an tĩnh, ấm áp.

Chỉ là, không nghĩ tới hôm nay, hai người vốn nên an ổn sinh hoạt, lại bởi vì một phát hiện, mà bất ngờ trở nên chiến tranh loạn lạc.

Nguyên nhân không gì khác.

Chỉ là bởi vì, Lâm Lam mang thai.

Nguyên bản nửa đêm đang ngủ êm đẹp, không biết vì sao, Lâm Lam lại vô cớ khó chịu, không chỉ ngực nghẹn hoảng, còn mơ hồ cảm thấy buồn nôn choáng đầu khó chịu. Phan Đào lo lắng, liền để cho người trong phủ đi mời đại phu trở về, vốn cho là bệnh dạ dày cái gì đó, nhưng lại không ngờ, đại phu râu bạc kia, lại ngoài ý muốn công bố tin vui này.

Mới vừa chẩn đoán được, Lâm Lam đã mừng không kể xiết lau lệ bên khóe mắt, bộ dáng tựa hồ đối với chuyện này, trong lòng đã sớm có suy đoán. Nhìn một đầu khác, nguyên bản vẫn luôn chắc như đinh đóng cột nói với Lâm Lam nhất định sẽ có đứa nhỏ, Phan Đào ngược lại bất ngờ bị tin tức này oanh tạc, không đứng vững một cái, liền té ngồi trên mặt đất. Dáng vẻ kia, thiếu chút nữa hù hỏng Lâm Lam cùng Tiểu Nguyệt bên cạnh đang vẻ mặt vui mừng hớn hở.

Đến khi thật vất vả phục hồi tinh thần lại, tiễn đi đại phu, mới thấy Phan Đào sắp phải lên cấp làm chuẩn ba ba này, mặt cười đần độn, nhìn chằm chằm Lâm Lam còn có bụng còn chưa lộ kia của nàng, mắt lóe sáng, giống như nhìn thấy hết thảy toàn bộ của mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngủ ngon, các thiên sứ nhỏ.

Kết thúc rải hoa.

Về sau, chính là phiên ngoại.