Một Cây Hoa Đào

Chương 143




Ban đầu Phan Đào cảm thấy, quan hệ giữa mình và Dương Tu coi như không tệ, cũng có thể xem như là một đôi bạn tâm ý tương thông. Nhưng mà, bạn thân mấy đi nữa, cũng không chống nổi chênh lệch do càng ngày càng nhiều chức vụ cùng ân huệ qua lại mang đến, từng chút từng chút từ từ, giữa hai người đã bắt đầu lạnh nhạt không ít. Ngoài lần trước thăng chức ra, Dương Tu còn dựa theo chỉ ý của thiên tử, cưới con gái Binh bộ Thượng thư.

Trong lúc nhất thời, danh tiếng lớn hơn, thành công trở thành một người tân quý trong kinh thành. Trong chúng đại thần ở Hàn lâm viện qua các triều đại, tốc độ tấn thăng của Dương Tu, đã có thể tính là nhanh nhất, tuy rằng danh tiếng lớn, nhưng mà cũng không tránh khỏi trở thành cái đinh trong mắt cái dằm trong thịt của không ít người.

Đối với điểm này, Phan Đào tin tưởng, Dương Tu hắn không phải không biết, nhưng mà đối hắn mà nói, có lẽ vượt trội mọi người so với bị người căm ghét quan trọng hơn một chút. Đối mặt cục diện như vậy, tuy rằng nhìn ổn thỏa, nhưng mà trên thực tế xem ra, bởi vì Dương Tu không có chút căn cơ nào, toàn bộ dựa vào đều là thiên tử sủng ái, cho dù có Binh bộ Thượng thư xem như nhà bố mẹ vợ, lại quả thật vẫn giống như đi trên cầu khỉ, có lẽ một khắc sau, sẽ liền rơi xuống cũng không biết chừng.

Điểm này, Phan Đào nhìn ra, Vương thủ phụ cùng Ngụy quốc công phủ, tự nhiên cũng nhìn ra.

Trước kia mặc dù bởi vì Tào Vĩ sai lầm, ngoài ý muốn bị giáng chức phóng ra ngoài, nhưng mà đám hỏi giữa Vương thủ phụ cùng Ngụy quốc công phủ, lại vẫn không vì vậy mà hủy ước. Trước đây không lâu sau khi đại hôn, Vương thủ phụ coi như chính thức cùng Ngụy quốc công phủ liên hệ chặt chẽ với nhau, đối với việc này, thiên tử lại cũng là ý nghĩ kỳ lạ, muốn ở trên chức vụ thủ phụ, một lần nữa làm ra một cái nội các, mỹ danh viết niệm tình Vương thủ phụ lớn tuổi, cần phải có một phụ tá giúp duy trì.

Tuy rằng đánh cờ hiệu 'phụ tá', nhưng mà mọi sự việc mà nội các xử lý, cùng những chức trách mà Vương thủ phụ đảm nhiệm trước đó chênh lệch không bao nhiêu, thậm chí thiên tử vì không muốn kinh động Vương thủ phụ, còn nghĩ cất nhắc những người mới đến nay vẫn duy trì trung lập, cho nên người trong nội các, phần lớn đều là quan viên mới nhậm chức, trong đó liền bao gồm Dương Tu, cùng với Phan Đào ngoài ý muốn bị điểm danh.

Phan Đào có thể tiến vào nội các, cũng thực là một chuyện kỳ quái, mặc dù bây giờ đã ở nội các nhậm chức gần một tháng, nhưng mà hồi tưởng lại lúc đó, vẫn còn đầu óc mơ hồ. Rõ ràng tới kinh thành bất quá gần nửa năm thời gian, lại cảm thấy giống như đã trôi qua thật lâu vậy.

Ngày đó, đúng lúc Lâm phu nhân phát động sinh sản.

Dương Tu được thiên tử chọn làm thành viên nội các, thậm chí vì vậy coi như lại tấn thăng một cấp, Phan Đào đối việc này cũng không cảm thấy kỳ quái.

Ngược lại ngoài ý muốn, thời điểm bổ túc nhân tuyển nội các, giữa bản thân cùng Chu Minh Quang, thiên tử bất ngờ lựa chọn mình. Tuy rằng chức vị không thể so với Dương Tu cao hơn, thậm chí nói cách khác, Phan Đào hiện tại coi như làm việc dưới tay Dương Tu, nhưng mà hắn cũng đúng là ở trong thời gian ngắn ngủi, lên tới ngũ phẩm quan viên có thể tham dự lên triều, trừ Dương Tu ra, tốc độ tấn thăng của Phan Đào cũng đã không tính là chậm, chỉ bất quá so sánh Dương Tu mà nói, còn hơi kém một bậc mà thôi.

Trước kia thật ra khi trực ban ở Hàn lâm viện, Phan Đào trong lòng đã mơ hồ cảm thấy có mấy phần kỳ quái, mặc dù trong khi làm việc được thiên tử truyền đòi, nhưng hình như trừ mình ra, mọi người đều bị phái đảm nhiệm nhiệm vụ mới. Ngược lại bản thân, mỗi lần đi, không phải cùng thiên tử yên lặng vô sự mỗi người tự làm việc mình, thì chính là thỉnh thoảng cùng thiên tử cùng nhau đánh cờ cái gì đó.

Hơn nữa, cũng không biết là vô tình hay cố ý, Phan Đào luôn cảm thấy, thiên tử tựa hồ thường xuyên làm bộ như vô tình, nhưng thực ra âm thầm nhìn mình ngẩn người, tựa hồ, giống như xuyên thấu qua bản thân, nhớ lại dĩ vãng người nào đó.

Nhưng mà, đây cũng chỉ là suy đoán riêng trong lòng Phan Đào mà thôi, thiên tử không đề cập tới, hắn liền giả bộ không biết.

Vừa vặn ngày hôm đó Phan Đào từ Hàn lâm viện trở về sớm, nghe được người hầu dịch quán vội vàng tới bẩm báo, liền mang theo Lâm Lam không ngừng chạy tới. Tuy rằng trong viện Lâm viên ngoại bên kia, gần như ngày từ khi vừa bắt đầu, trừ để lại người canh chừng ở nơi đó ra, cũng đã chia người hai đường vừa chạy tới chỗ phụ khoa thánh thủ, vừa chạy tới Phan trạch bên này. Dọc đường đi, Phan Đào đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, nhưng khi đến, cũng chỉ có thể nghe trong phòng truyền tới tiếng kêu thảm thiết không biết từ lúc nào, cùng với Lâm viên ngoại chính đang ở cửa viện bất an đi qua đi lại.

Lâm viên ngoại sáng sớm đang cùng Lâm phu nhân ăn cơm, bởi vì cách ngày sinh dự trù còn một đoạn thời gian, cho nên cũng không ngờ, đang ăn, Lâm phu nhân liền bắt đầu ôm bụng đau hô lên. Trước kia mặc dù cũng từng trải qua đau bụng khó nhịn, nhưng mà đã sinh hai đứa bé, Lâm phu nhân tự nhiên biết bản thân đây là sắp sinh. Lập tức, biết một hồi phải đánh một trận ác liệt, Lâm phu nhân thừa dịp bây giờ còn chưa có đau đến hoàn toàn mất đi ý thức, không lãng phí khí lực trên việc kêu đau.

Vừa nỗ lực cường chống ăn nhiều chút gì, đỡ cho một hồi thời điểm sinh sản không có khí lực; vừa vội vàng phái người ra ngoài gọi người, bà đỡ trong sân từ sớm đã chuẩn bị, tuy nói hai bà đỡ cũng là thân kinh bách chiến, nhưng mà không có phụ khoa thánh thủ ở, trong lòng Lâm phu nhân vẫn không có an tâm đến cùng.

Làm xong hết thảy những thứ này, lại cho người lấy ra dã sơn sâm trước đó đã chuẩn bị tốt, lúc này mới mặt ngưng trọng ở trong sân đi qua đi lại mấy vòng, đến khi bụng mình đau càng ngày càng mãnh liệt, mới để cho thị nữ bên người, đỡ mình vào phòng sinh sớm cũng đã chuẩn bị sẵn.

Mà Lâm viên ngoại, nếu không phải bởi vì bị bà đỡ ở cửa ngăn lại, chỉ sợ thật sớm đã muốn vọt vào phụng bồi Lâm phu nhân cùng nhau chờ sinh. Rõ ràng tuổi đã hơn năm mươi, rõ ràng đây cũng không phải đứa bé đầu tiên, nhưng mà Lâm viên ngoại nghe phu nhân nhà mình bên trong phòng một tiếng tiếp một tiếng thống khổ gào thét, lại vẫn giống như tiểu tử chưa ráo máu đầu đứng ngồi không yên, một khắc đều không thể ngừng, hy vọng bản thân có thể cách phòng sinh gần thêm một chút lại một chút nữa.

Đến khi Phan Đào cùng Lâm Lam đến, Lâm viên ngoại tuy rằng đã có thể an tĩnh ngồi trên ghế ở cửa phòng sinh, bưng trà, nhưng mà sắc mặt trắng bệch một chút cũng không giống Lâm viên ngoại trung khí mười phần thường ngày. Lúc thấy Phan Đào cùng Lâm Lam đến, cũng không có giống như dĩ vãng tiến lên nghênh đón, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không dời đi khỏi phòng sinh, chỉ thoáng gật đầu một cái, liền xem như chào hỏi Phan Đào bọn họ.

Biết Lâm viên ngoại cùng Lâm phu nhân đối với giờ khắc này, đã là đợi rất lâu, Phan Đào cùng Lâm Lam cũng không trách gì. Phụ khoa thánh thủ đã tiến vào, nhưng mà bên trong phòng sinh tiếng hô vẫn thay nhau vang lên không ngừng, thống khổ như vậy, chỉ riêng nghe được như vậy thôi, Phan Đào đã cảm thấy toàn thân không nhịn được nổi da gà. Lại nghĩ đến, sau này, Lâm Lam cũng sẽ giống như vậy nằm ở bên trong phòng sinh kêu đau, trong nháy mắt, sắc mặt Phan Đào cũng không nhịn được hiện lên trắng bệch.

Lâm Lam không phải lần thứ nhất chính mắt thấy nữ nhân sinh đẻ, mẫu thân nàng, chính là ở thời điểm sinh ấu đệ, một xác hai mệnh, qua đời. Thực vậy, sinh con đối với Lâm Lam mà nói, chẳng những là một ám ảnh tuổi thơ, mà những năm gần đây vẫn luôn chưa từng tiêu tán qua, nhưng mà... Lâm Lam nhìn nhìn bên cạnh phu quân mặt đã không còn chút máu, đeo tay ở sau lưng, không khỏi xiết chặt, nếu là vì phu quân, vậy dĩ nhiên là cam tâm tình nguyện.

Con út của Lâm viên ngoại, giằng co xấp xỉ suốt ba canh giờ, mới được Lâm phu nhân sinh hạ. Từ trời sáng đến khi trời tối, người ở cửa vẫn luôn đang chờ, vốn cho là thời gian dài như vậy, Lâm phu nhân tuổi đã không nhỏ, thân thể cũng luôn không tính là rất tốt, có thể lần này thật sự là chống đỡ không nổi.

Nhưng mà, có lẽ bởi vì có mặt phụ khoa thánh thủ, hoặc bởi vì toa thuốc trước kia, thật sự đem thân thể Lâm phu nhân điều dưỡng không tệ. Kết quả sau cùng, vẫn là mẹ con bình an, đối với việc này, người tại chỗ đều không khỏi thở phào một hơi lớn.

Lâm viên ngoại tuổi đã hơn năm mươi, sau khi nhận lấy con trai không biết đã chờ mong bao lâu của mình, trong lúc nhất thời, cũng không để ý việc con gái con rể còn ở tại chỗ, rõ ràng đã là người râu tóc đều mơ hồ hiện lên hoa râm, nhưng vẫn giống như đứa bé, khóc không thở được.

Bộ dáng gào khóc sướt mướt như vậy, để cho Lâm phu nhân bên cạnh thật vất vả chầm chậm tỉnh lại, ngoài ý muốn nhìn thấy một màn này, cũng không khỏi bị cuốn theo cùng nhau lệ rơi đầy mặt. Lâm viên ngoại vừa khóc vừa cười, nhìn rất có mấy phần dọa người, một tay ôm đứa nhỏ, một tay sít sao siết tay Lâm phu nhân, không biết nên nói cái gì. . Chuyên trang đọc truyện # TRUMTRUYE N. co m #

Nguyên bản đều đã đón nhận số mạng là mệnh trung vô tử, không nghĩ tới, bản thân có một ngày, vẫn có thể có con lúc về già, vào giờ khắc này, Lâm viên ngoại tức thì cảm thấy cuộc đời mình, rốt cục viên mãn.

Nhìn một màn này, Lâm Lam cùng Phan Đào đều ở trong lòng thổn thức không thôi, mắt thấy nhạc phụ bọn họ trong lúc nhất thời, tựa hồ đã không nói chuyện nổi với hai người. Nhìn sắc trời một chút, Phan Đào kéo kéo ống tay áo Lâm Lam, tỏ ý hai người không nên ở lại chỗ này quấy rầy hai người trước mặt nữa.

Đến lúc trở về, Lâm Lam tựa vào trên bả vai Phan Đào, nửa cao hứng nửa hâm mộ cọ cọ một cái, mặc dù không có mở miệng, Phan Đào cũng đã theo bản năng an ủi sờ sờ đầu Lâm Lam, một đường không nói.