Chương mở đầu 2: Tinh thần tan vỡ
Bệnh viện Grand
Một nữ bác sĩ xinh đẹp, người mà rất nhiều nam bác sĩ và bệnh nhân đều khao khát, hiện tại đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên
Mặc dù đã 45 tuổi nhưng ngoại hình của ông vẫn nhìn như 30. Ông có bộ râu ngắn, sạch sẽ và mặc một bộ trang phục gọn gang
Ánh mắt của những người đàn ông xung quanh chứa đầy sự đố kị đối với người đàn ông trung niên. Tất cả họ đều đang cố gắng nghe lén cuộc nói chuyện giữa hai người
Tên của nữ bác sĩ là Panhathai. Có thể nói cái tên này rất phù hợp với cô bởi vì cô chính là trái tim của rất nhiều người đàn ông ở đây(Panhathai nghĩa là như một trái tim trong tiếng Thái). Năm nay cô đã gần 30. Hơn nữa, thực tế là cô vẫn chưa có người yêu làm rất nhiều người đàn ông nghĩ rằng họ vẫn còn cơ hội
Mặc dù họ đều cảm thấy như vậy, không một ai dám tự gấy thương tích cho bản than mình đủ để gần với cô ấy, vì cô là bác sĩ
phẫu thuật chỉnh hình, Nhân tiện, cuộc nói chuyện giữa hai người không có chút tán tỉnh nào. Nó chỉ nói về một bệnh nhân cụ thể
“Bác sĩ, Sila đã ở trong bệnh viện được hơn một tháng rồi. Tại sao cậu ta không khá lên được chút nào ? Vết thương của cậu ấy đều đã khỏi hẳn, không phải ư. Vậy tại sao cậu ấy vẫn chưa đi lại được?” Người đàn ông lo lắng hỏi
“Thưa ông Rashane, trước tiên ông phải hiểu rằng, về quá trình vật lí trị liệu, vết thương bên ngoài không phải là thứ chúng ta phải lo lắng. Vết thương bên trong mới là …”
“Vết thương bên trong? Có nghĩa là các cơ quan bên trong cơ thể của cậu bé đã bị thương? Nếu là như vậy thì phải mất bao lâu để hồi phục?” Rashane quan tâm hỏi
“Không phải, ý tôi là về tinh thần của cậu ý. Bản thân Sila không muốn hồi phục. Cậu ấy còn chẳng tập các bài vật lí trị liệu. Nếu cậu ấy không nguyện ý, phương pháp điều trị sẽ không có hiệu quả” Khuôn mặt của bác sĩ hiện lên vẻ hối tiếc
Rashane hoàn toàn hiểu tại sao Sila lại như vậy. Bởi vì Sila chính là đại đệ tử, đồng thời cũng là con nuôi người bạn thân của ông, Mora
Mora chính là chủ của võ đường người đã nhận nuôi Sila khi cậu mới chỉ là một đứa bé. Đối với Sila, Mora là sư phụ, người cha và là người bạn duy nhất của cậu
Không lâu trước đây, Mora đã biến mất mà không để lại bất kì cách liên lạc nào. Trong khi đó Sila lại nhận được một bức thư từ đối thủ của cậu nhằm đe dọa cậu bỏ cuộc trận đấu nếu muốn gặp lại sư phụ của mình
Đối thủ của cậu trong trận đấu là Montra, nhà vô đich của rất nhiều giải đấu, và còn là con trai của môn chủ của một võ đường rất nổi tiếng
Mặc dù Sila đã không bỏ cuộc bởi lời đe dọa của bức thư, cậu vẫn không thể tập trung trong trận đấu, kết quả dẫn đến thất bại. Đồng thời cậu cũng bị chấn thương và phải nhập viện
Và điều tồi tệ nhất trong những việc này, mặc dù Sila đã thua, sư phụ của cậu vẫn không trở lại
Với việc môn chủ biến mất và đại sư huynh bị đánh bại một cách hoàn toàn, những môn sinh khác phải chọn cách rời bỏ võ đường. Do đó, việc kinh doanh của võ đường bị phá hủy hoàn toàn
Rashane thực ra không liên quan đến việc này, nhưng vì quen biết với Sila từ lúc cậu còn nhỏ, cùng với việc nhận thức rằng con trai của người bạn thân của mình cũng như con của chính mình; ông đã trả tiền chữa thương và chăm sóc cho Sila từ biến cố đó
“Vậy nên ít nhất, cậu bé nên thực hành các bài tập vật lí trị liệu?” Rashane lẩm bẩm và cho ra một tiếng thở dài
“Thực tế, cậu ý không cần phải thực hành vật lí trị liệu. Bởi vì các vết thương trên cơ thể Sila không được tính là trí mạng”
“Cậu ấy không phải thực hành vật lí trị liệu? Có nghĩa là sao?”
“Trước hết, ông đã bao giờ nghe qua máy quét não bộ chưa?” Cô bác sĩ mỉm cười
“Vâng, thậm chí tôi còn có một chiếc để ở nhà. Nó là thiết bị giúp chúng ta truy cập vào hệ thông ảo thông qua song não trong khi ngủ. Thời gian trong hệ thống ảo gấp năm lần thời gian so với thế giới thực. Nó rất tiện lợi khi làm việc. Mặc dù gần đây con gái tôi thường xuyên sử dụng nó vào việc chơi game”
“Chính nó. Bệnh viện chúng tôi hiên đang có chính sách sử dụng nó để chữa trị cho các bệnh nhân gặp vấn đề về tâm lí. Bệnh nhân sẽ được tiến vào những khung cảnh đẹp và thư giãn như những ngọn núi, dòng sông, thác nước hay biển cả để họ có thể tĩnh tâm lại”
“Có vẻ hay đấy, thế nhưng tại sao bệnh viện vẫn chưa sử dụng phương pháp này đối với Sila? Là bởi vì tôi phải tự mua một chiếc ư? Nếu thế, xin hãy gửi cho tôi các hóa đơn. Tôi sẽ thanh toán chúng” Rashane đề nghị
Panhathai nhanh chóng xua tay. “Không phải như vậy, tôi đã trao đổi với Sila về chuyện này nhưng cậu ấy đã từ chối”
“Vậy ư?” Rashane cảm thấy rất vô vọng
‘Đợi đã, con gái mình đã nhắc mình cái gì lúc trước ý nhỉ?’
Ông nghĩ đến điều gì đó rồi đột nhiên ông mỉm cười. Ông chợt có một ý tưởng để tạo động lực cho Sila sử dụng máy quét não bộ
“Bác sĩ, tôi có một kế hoạch. Thứ lỗi cho tôi, tôi phải đi ngay bây giờ nhưng tôi sẽ trở lại sớm thôi”
Rashane nói với giọng sốt sắng
“V-Vâng”
Panhathai có một chút bối rối
Rashane nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, vậy nên ông ta không nghe được câu tiếp theo từ nữ bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình
“Hahh… Ông ấy đã rời đi rồi. Thật hối tiếc khi phải nói về bệnh nhân. Một người đàn ông đẹp trai với độ tuổi chững chạc. Ông ý đúng chuẩn gu của mình”
Lời than phiền từ nữ bác làm những kẻ nghe lén xung quanh không cạo râu của họ trong tương lai với hi vọng có thể lọt vào trái tim cô một ngày nào đó (Trans:Có vẻ giống câu truyện về cuộc đời mị LLL)
Ba tiếng sau, cửa phòng 303 được mở ra
Một cậu bé trong bộ đồ bệnh nhân đang nằm nghỉ trên giường. Mái tóc nâu tối lộn xộn của cậu bay phấp phới bởi cơn gió từ cửa sổ. Cơ thể của cậu có chút gầy yếu vì không ăn uống tử tế nhưng vẫn có dáng dấp cơ bắp. Đôi mắt nâu sâu thẳm của cậu nhìn ra ngoài cửa sổ một cách trống rỗng cho đến khi âm thanh của cánh cửa làm cậu quay đầu lại và nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc
“Xin chào, chú Rashane”
Chàng trai chắp hai tay lại chào mừng (Có vẻ đây là cách chào bên Thái)
“Xin chào, Sila. Cháu thế nào rồi? Có khá hơn tí nào không?” Rashane nói trong khi đặt cái hộp ông ấy mang đến xuống sàn nhà
“Vâng thưa chú”
Rashane gật đầu nhẹ nhàng ”Hôm này chú mua cho cháu một món quà này” Ông bắt đâu mở chiếc hộp ngay sau đó
“Chú thực sự không cần phải làm như vậy đâu. Cháu đã cảm thấy không biết phải trả ơn thế nào khi chú trả tiền viện phí cho cháu rồi”
“Nếu cháu thực sự muốn trả ơn cho chú vậy thì hãy khỏe lên đi. Tuy nhiên, cháu không phải bận tâm đâu. Chú nghĩ về cháu như là con của chính mình vậy”
“Cảm ơn chú”
Chiếc hộp cuối cùng cũng mở ra. Bên trong đó chính là máy quét não được phát hành gần đây. Đây là kết quả mà Rashane thảo luận cùng với bác sĩ ;cô ấy nói rằng máy quét não của bệnh viện có ít chức năng và phải dung chung với các bệnh nhân khác. Khi nghe kế hoach của Rashane, cô gợi ý nên mua một chiếc máy khác
“Cái gì vậy?” Sila tò mò hỏi
Một máy quét bảo gồm hai phần. Phần đầu tiên là một thiết bị trông giống một cái băng buộc đầu với một cái màn hình điện tử trước nó. Người dung bắt buộc phải đeo phần này để sử dụng máy quét não. Phần còn lại là bộ xử lí trung tâm được gọi là máy kiểm soát sóng não. Nó trông có vẻ giống như một cái laptop nhưng chức năng của nó phức tạp và đa dạng hơn rất nhiều
Mặc dù cả hai thiết bị đều sử dụng kết nối không dây, chúng vấn không nên cách nhau quá 10m để phát huy hiệu quả tối đa
“Một chiếc máy quét não” Rashane nói, “và nó cũng là đời mới nhất đấy”
Sila cũng bắt đầu hiểu được ý định của Rashane và cậu thở dài
“Cảm ơn chú Rashane nhưng cháu đã bảo với bác sĩ …”
“Cứ nghe chú trước đã, Sila. Ta có một việc phải nói với cháu. Nếu cháu nghe hết mà vẫn không muốn dung nó. Chú sẽ chấp nhận quyết định của cháu và sẽ không nhắc lại chủ đề này nữa”
Sila đáp lại bằng cách yên lặng sau khi nghe điều này. Nên Rashane nghĩ đó là một dấu hiệu tốt để tiếp tục
“Chiếc máy quét não này đã được cài đặt để truy cập vào một trò chơi gọi là Monster Soul Online hiện tại khá là nổi tiếng. Con gái chú cũng đang chơi trò này. Trong trò chơi này, người dùng sẽ trải nhiệm một thế giới thực tế ảo. Đau đớn, cơn đói, mùi vị, cảm xúc tất cả đều có cảm giác chân thật
Rashane dừng lại một chút, chần chừ nói ra câu tiếp theo
“Sila, cháu nghĩ gì về … ermm … Montra?”
Đột nhiên, Rashane thay đổi chủ đề
Gần như cùng lúc sau khi Rashane nói hết câu. Ánh mắt của Sila tràn ngập sự hận thù, tay của cậu siết chặt vào thành giường
Sila nói với giọng lạnh lẽo “… Cháu muốn xé hắn ta thành từng mảnh !!!”
Nghe điều này, Rashane cảm thấy rất hối hận vì phải dùng phương pháp này. Nhưng nếu đây là cách duy nhất để Sila muốn dùng máy quét, vậy ông phải làm nó
“Nhân tiện, tại sao chú lại đột nhiên nhắc đến Montra?”
“Chú muốn nói rang; Montra cũng chơi trò chơi này”
“Cái gì?”
Sila sốc đến mức cậu đột nhiên hét lên vô thức
“Chú nghe từ con gái chú nên đã làm vài cuộc điều tra. Nhân vật của cậu ta được rất nhiều người biết đến trong trò chơi. Cậu ta nằm trong top những người chơi đứng đầu được mệnh danh là tứ hoàng, và kể trong bốn người này, cậu ta được biết đến như kẻ mạnh nhất. Cậu ta cũng sử dụng tên và khuôn mặt thật cho nhân vật này. Thậm chí cậu ta còn có rất nhiều người hâm mộ. Hiện tại cậu ta đang là hội trưởng Thiên Long guild, đó là hội lớn nhất và có nhiều ảnh hưởng nhất trong trò chơi… Điều chú muốn nói là: trò chơi này rất thực tế. Nếu cháu muốn gặp lại Montra, nó không quan trọng cho dù nó là cuộc sống thực hay trò chơi
Căn phòng rơi vào yên lặng. Rồi Sila lên tiếng đáp lại
“Thiết bị này có thể chạy nhanh đến mức nào?”
Câu trả lời khiến Rashane và bác sĩ vui vẻ đồng thời với lo lắng. Hai người bọn họ vui vì Sila muốn sử dụng chiếc máy. Trong đó, họ cũng nhận ra rang lí do cậu sử dụng chiếc máy với mục đích không tốt- để tìm kiếm sự trả thù
‘Sẽ là tốt nhất nếu không có chuyện gì xấu xảy ra’ Rashane thầm nghĩ