Chương Mở Đầu 1: Bức tường
Đau đớn, cô đơn và tuyệt vọng
Chỉ một trong chúng đã gần như không thể chịu nổi, nhưng bây giờ cậu ta phải đối mặt với chúng vào cùng một lúc
Trong võ đài thuộc chi nhánh của môn phái Long Thiên, nhiều người ngồi xung quanh quan sát nhưng không ai dám tạo ra một tiếng động. Thanh âm to nhất chính là tiếng thở của của cậu ấy. Dương như xương sườn của cậu đã bị nứt ra vì nó rất đau mỗi lần cậu hít thở
Trận đấu không có trọng tài. Người thắng cuộc sẽ được quyết định bằng việc trụ lại đến cuối cùng của trận đấu. Sila nhìn lên cái bóng đèn trên trần nhà. Hương vị của máu đánh thức cậu khỏi ý thức mơ màng
Sila chậm rãi đứng dậy mà không có ai ngăn cản. Đối thủ của cậu mặc một bộ đồ trắng mà hiện tại đã bị vấy bẩn bởi máu, không khác biệt lắm với bộ đồ nâu của cậu. Tuy nhiên, tất cả máu đều là của cậu và chỉ mình cậu
Montra vẫn chưa nhận phải bất kì sát thương nào
Montra. Đây là một cái tên không phổ biến. Nhưng Sila nghĩ nó rất hợp với người đàn ông này. Có thể là do trí tuệ, sự cuốn hút, khả năng chiến đấu hay kĩ năng tổng thể. Montra được ban phước tất cả chúng như thể anh ta sở hữu một vài phép thuật
Dưới những tình huống bình thường. Sila sẽ bỏ cuộc. Tuy nhiên, vào ngày này, thứ bị đe dọa không phải là niềm kiêu hãnh của chính cậu. Đó chính là quan trọng đối với cậu. Nó là thông tin về ví trí và sự an toàn của sư phụ của cậu
“ Sư phụ của ta đâu? ” Sila đau đớn đưa ra câu hỏi
Montra không trả lời. “ Nghiêm túc đi, nếu không đừng hòng ta trả lời bất kì câu hỏi gì”
Sila nhanh chóng tiến thêm ba bước về phía Montra. Nó đã nằm trong tầm tấn công của cậu. Cậu vặn người, tập trung tất cả sức mạnh vào trong nắm đấm
Montra vẫn bình tĩnh. Hắn ta tiến lên nửa bước. Tay phải nâng lên theo chiều dọc, trong khi tay còn lại gạt đòn tấn công của Sila sang một bên
Âm thanh của đòn tấn công vang vọng khắp đấu trường. Cơ thể của Sila bị ném bay đi. Da của cậu thâm tím lại bởi vì đòn đánh
Montra bước lại gần. “Tại sao ngươi vẫn không sử dụng võ thuật môn phái ngươi?”
Sila cố giảm bớt cơn đau bằng cách thả lỏng các cơ bắp. Không phải là cậu không muốn sử dụng chúng. Mà là cậu không thể. Mặc dù là đại đệ tử, nhưng sư phụ của cậu chưa từng dạy cậu bất kì võ thuật gì. Cậu chỉ có thể sử dụng những môn võ mà cậu bắt trước những người cậu đã từng đấu một cách vụng về.
“Hahh!” Sila cố gắng đá vào mắt cá chân của Motra bằng chân của cậu. Tuy nhiên, Montra dễ dàng nhấc chân lên. Sau đó, Sila tập trung hết sức mạnh vào chân để làm một cú quét chân làm Montra không còn cách nào khác phải nhảy lên
Rồi Sila sử dụng tay của cậu như một cái lò xo, đẩy cậu lên cao và đá Montra người vẫn đang ở trên không làm hắn ta phải bay ra xa
Montra khéo léo tiếp đất. Mắt hắn ta thoáng hiện sự tò mò “Đây là võ thuật của môn phái ngươi?”
”Đó là chiêu của tao, thằng khốn!”
”Thế ư? Nếu mày không định sử dụng nó thì hãy sắn sàng không bao giờ có thể dung nó lần nữa”
Kết thúc cuộc đối thoại, Montra nhảy về phía Sila. Hắn ta xuật hiện ngay trước Sila với chỉ một bước. Chân hắn dẫm lên võ đài, xé rách nó
Sila nhanh chóng đấm về phía vùng bụng Montra. Tuy nhiên, Montra di chuyễn khửu tay xuống để chặn lại. Tiếng nứt vỡ của xương có thể nghe thấy từ nắm đấm phải của Sila
Hơn nữa, vì Sila đấm vào vùng bụng. Sila cảm thấy như cậu đánh phải một tấm sắt. Nó đau đớn khắp người, làm cơ thể cậu cảm thấy tê dại
Cậu gần như đã bất tỉnh. Tuy nhiên, sự đau đớn giữ lại ý thức của cậu. Cậu đang trải qua mỗi khoảnh khắc của sự tàn bạo. Mắt cậu lướt qua xung quanh. Cậu chỉ có một mình. Không ai đứng về phía cậu. Hi vọng của cậu bị mài mòn dần dần bởi số đòn tấn công vẫn đang tiếp tục đến. Khi điều này kéo dài, sự mệt mỏi và đau đớn tăng lên theo caaps số nhân. Vị máu và mùi máu của chính cậu làm Sila nôn mửa
Sila đứng loạng choạng. Trước mặt cậu là một bức tường mà cậu không thể nào nhìn thấy phía trước
Những người bình thường sẽ bỏ cuộc tại đây
Nhưng Sila thì không. Dù bức tường cao như thế nào, việc cậu phải làm vẫn không thay đổi. Cậu chỉ cần vượt qua nó
Sila dung sức lực cuối cung của mình để nắm lấy cổ áo Montra một cách yếu ớt
Lòng bàn tay của Montra lật ngược lại như một chiếc roi. Hắn nắm lấy tay Sila và vặn gãy cổ tay cậu. Hắn ta đang mong Sila gục ngã trong đau đớn
Nhưng mọi thứ không theo như hắn mong muốn. Thay vào đó, Sila mặc kệ tay trái và dung tay phải đã gãy để đấm vào mặt Montra với tất cả sức mạnh. Cơn chấn động làm Montra lùi ra xa 2 mét
‘Bắt đầu với một cú đấm’ Sila nghĩ thế trong khi chuẩn bị cho một đòn tấn công khác. Ngay sau đó, Montra lao đến cậu như thể một con rồng tàn bạo
Vào khoảnh khắc đó, Sila vẫn chưa nhận thức được cuộc chiến này sẽ thay đổi cuộc đời cậu mãi mãi