Cô dựa lưng lên chiếc ghế tre đặt cạnh sổ, hướng mắt nhìn vì sao lẻ loi lóe sáng trong màn đêm cô độc, mớ suy nghĩ hỗn độn quấy phá tâm trí Ngọc Thuần không lúc nào chịu yên. Cô chống cằm thở dài, trang sách lật dở bị gió thổi qua trang khác, cơn gió mang đến nhiệt độ mát lạnh, theo đó là tiếng cãi nhau văng vẳng từ xa.
"Nói mày tránh ra chỗ khác không nghe sao? Điếc hả?"
"Sao chị lại nói năng thô lỗ vậy? Ngày mai em sẽ thưa chuyện này với cha."
Nghe thoáng qua giọng nói chua ngoa đặc trưng của Quyển Như không lẫn vào đâu, kế sau đó là chất giọng mềm mại của Quyên Nhi. Xem ra hai người này là khắc tinh của nhau, gặp đâu cãi đó. Ngọc Thuần thở hắt ra, cô vươn tay đóng cửa sổ, thổi tắt đèn lên giường đắp chăn, mặc kệ thế sự ngoài kia ồn ào, Ngọc Thuần giả điếc nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Không qua bao lâu Chi Ái bước vào cẩn thận gọi Ngọc Thuần dậy, gương mặt Chi Ái tái mét, hiện lên nét lo lắng hốt hoảng.
"Chị không xong rồi..."
Ngọc Thuần ngồi dậy, cô xoa khóe mắt, mơ màng hỏi: "Không xong gì cơ?"
Chi Ái sụt sịt: "Cô tư và cô năm cãi nhau, cô tư lỡ tay đẩy cô năm té, sau đó..."
Chi Ái cúi thấp đầu, lẳng lặng quan sát sắc mặt Ngọc Thuần: "Ông đã gọi đại phu rồi, hiện giờ mọi người đang ở trước cửa phòng cô năm."
Ngọc Thuần nhạy bén nhận ra điều bất thường, cô xốc chăn đứng dậy, vội vã đến mức suýt quên mang giày.
Lúc Ngọc Thuần đến nơi mọi người đã tề tụ đông đủ, nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Đàm Hương và ánh mắt lảng tránh của Quyển Như, Ngọc Thuần nhận ra sự việc đã vượt tầm kiểm soát, cô đi từng bước nặng nề đến trước cửa phòng, nhìn một gia nhân bê chồng khăn đẫm máu bước ra.
Ngọc Thuần lui về hai bước, cô sửng sốt nhìn theo bóng lưng gia nhân, luồng khí lạnh bao quanh cơ thể, chạy dọc theo từng mạch máu. Cô bước đến gần Đàm Hương, cất tiếng thều thào.
"Dì, chuyện gì vậy?"
Đàm Hương òa lên, bà níu lấy cánh tay Ngọc Thuần dần trượt xuống.
"Nó... con bé nó ngã, khi dì chạy tới chỉ toàn là máu thôi. Tất cả tại con độc ác đó, chính nó, nó ganh tị hạnh phúc của Quyên Nhi nên mới ra tay hãm hại con bé."
Ngọc Thuần khom người vì lực kéo của Đàm Hương, cô đỡ bà đứng dậy vô thức nhìn sang phía Quyển Như, thấy cô ta chột dạ lảng tránh.
"Tại nó, chắc chắn là tại nó, Quyên Nhi ở cùng nó, không phải nó hại thì còn ai."
Đàm Hương gào lên oán giận, bà ta muốn xông đến túm tóc Quyển Như, nhưng bị Ngọc Thuần ngăn cản.
Quyển Dư nào để người ta chửi con gái mình, bà ta chỉ tay vào mặt Đàm Hương, đôi lông mày nhướng lên kéo theo nếp nhăn trên trán xô nhau nổi lên.
"Bằng chứng đâu cô nói con tôi hại con gái cô? Đêm hôm không ở trong phòng còn ra ngoài làm gì? Là nó tự té ngã, con tôi chỉ đi ngang thôi. Cô không hỏi con gái mình ra ngoài làm gì đi? Thứ con gái có chồng còn ra ngoài đêm khuya, mười phần thì chín phần không tốt."
Chính câu của Quyển Dư làm bùng lên ngọn lửa phẫn nộ trong lòng Đàm Hương, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Quyển Dư trong đó có Quân Sơn. Thấy anh lặng lẽ đứng một góc nhìn từng người thân của vợ cãi nhau, thậm chí ai đó hại vợ con mình, anh không thể nói, không thể tra. Dù sao thân phận cũng là con rể trong nhà họ Chu, anh là khách không tiện nói quá nhiều.
Quyên Nhi về phủ mấy ngày vẫn chưa quen giường thường hay mất ngủ, cô chỉ nghĩ do mang thai cơ thể khó thích nghi hoàn cảnh mới, dù là phòng của mình. Quyên Nhi lăn qua lộn lại trên giường mãi không đi vào giấc ngủ, sợ mình đánh thức Quân Sơn, cô bèn xuống giường ra ngoài dạo vài vòng.
Nào ngờ bắt gặp cảnh Quyển Như trèo tường vào.
"Chị đêm hôm khuya khoắt như vậy đi đâu về đấy? Lỡ như bị người khác biết, họ sẽ nghĩ thế nào? Chị không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho cả nhà chứ? Sao chị lại về vào lúc đêm khuya thế này?"
Phận nữ nhi chân yếu tay mềm, lỡ đâu gặp kẻ gian ác giữa đường không ai cứu giúp, người chịu thiệt chỉ có Quyển Như, Quyên Nhi nói vậy cũng vì lo lắng cho chị gái, dù trước kia hai người từng xảy ra xô xát, quan hệ chị em ruột thịt không vì vài lần cãi cọ, mà Quyên Nhi tỏ ý ghét bỏ Quyển Như. Lại nói nửa đêm cửa trước cửa sau đều đóng chặt, chỉ còn cách trèo tường vào trong, làm như vậy nguy hiểm vô cùng.
"Ý mày là gì?"
Quyển Như đến nay còn ôm hận Quyên Nhi, nhìn thấy cô lòng ghen ghét lại nổi lên. Gả vào nhà giàu thì giỏi rồi, còn dám lên mặt dạy đời cô ta.
"Đi đâu về thì liên quan gì đến mày, tránh ra chỗ khác đừng cản đường của tao."
Thời gian dài không gặp, Quyên Nhi không ngờ Quyển Như lại ăn nói thiếu lễ độ đến vậy, Quyên Nhi muốn nói lại bị Quyển Như gạt sang một bên.
"Nói mày tránh ra chỗ khác không nghe sao? Điếc hả?"
"Sao chị lại nói năng thô lỗ vậy? Ngày mai em sẽ thưa chuyện này với cha."
Quyên Nhi xoay người muốn đi lại bị Quyển Như kéo lại, cô ta vung tay tặng cho Quyên Nhi hai bạt tai, tiếng "chát" vang lên xé tan màn đêm yên tĩnh.
Quyển Như áp sát Quyên Nhi, mạnh mẽ giật ngược tóc Quyên Nhi. Cô ta bật cười chế giễu, ánh mắt ngạo mạn, hung ác như dao găm xuyên thấu cơ thể Quyên Nhi.
Quyển Như hiện tại rất khác Quyển Như lúc xưa, hiện tại cô ta như khoác lên mình chiếc áo quỷ dữ, hắc khí bao quanh người và mùi tanh hôi của cái chết, những lời thô tục xúc phạm con người tuôn ra từ miệng Quyển Như, tự nhiên hơn bao giờ hết.
"Mày nghĩ tao dễ bị ăn hiếp tới như vậy hả? Mày là cái thá gì dám lên mặt dạy đời tao hả con khốn? Mày cũng chỉ là thứ thấp hèn, cao sang hơn ai? Hay mày nghĩ gả vào nhà phú quý thì bản thân thành chim công? Cốt cách là vịt thì đời đời kiếp kiếp là vịt, dù hóa thành chim công lộng lẫy, cũng chỉ là vỏ bọc xấu xí mà thôi."
Quyển Dư vuốt ve vết thương trên mặt Quyên Nhi.
"Tao nói cho mày biết, tương lai tao nhất định sẽ lấy người giàu nhất, quyền thế nhất thiên hạ, xem mày lúc đó còn hống hách được không?"
Quyên Nhi bị bộ dáng của cô ta dọa sợ, cơn buồn nôn từ trong dạ dày cuộn trào lên. Không biết lấy sức lực từ đâu, cô đẩy Quyển Như ra, chạy đến gốc cây nôn thốc nôn tháo.
"Mày đang ám chỉ nhìn tao buồn nôn à?"
Quyên Nhi vô lực ngồi xuống sân cỏ, viền mắt đỏ hoe.
"Chị điên rồi, điên thật rồi. Em chưa từng có ý kiêu ngạo, hay dạy đời chị cả. Em chỉ muốn quan tâm chị mà thôi."
"Quan tâm? Mày nghĩ tao sẽ tin mấy lời đó hả? Đúng là tao điên rồi, là bị các người ép điên đấy, các người ai cũng giả tạo, đeo lên mình lớp mặt nạ tốt, đẩy mọi tội lỗi lên đầu tao. Đám giả nhân giả nghĩa bọn mày, sớm muộn gì cũng chết không toàn thây."
Quyển Như gầm gừ như thú hoang lạc bầy, cô ta hòa tan vào bóng đêm, giọng nói phát ra man rợ hơn cả quỷ.
Tâm lý Quyên Nhi bị đả kích nặng nề, cô hoảng hốt bò dậy từ mặt đất, bước chân loạng choạng rời đi. Quyển Như theo sau, cô ta tóm chặt cổ áo Quyên Nhi.
"Mày định đi đâu? Tao không cho mày đi."
Trong lúc hai người giằng co, Quyển Như không dằn được cơn tức giận đẩy ngã Quyên Nhi.
Nhìn Quyển Nhi ngã xuống bậc thềm, ôm bụng đau đớn, cô ta tận mắt nhìn thấy lớp váy bên ngoài thấm máu đỏ thẫm, vài hạt sỏi trắng chuyển thành màu máu.
Quyển Như chôn chân tại chỗ, toàn thân cô ta cứng đờ, không khí trong phổi bị rút cạn, khí quản nghẹn cứng như chứa hàng trăm viên sỏi, cánh tay bất giác run rẩy. Cô ta không cố ý, không muốn hại chết con của Quyên Nhi, tất cả chỉ là sự cố.
Không, do Quyên Nhi bất cẩn vấp ngã, chẳng liên quan gì đến Quyển Như.