Gần đây thời tiết luôn không tốt, cả ngày âm u không chút nắng.
Tiếng nổ vang xé tan trời bình yên, ai cũng hối hả thu dọn trở về, cô ngửa cổ nhìn tia sấm kéo dài như cắt bầu trời thành hai mảnh, thiện ác sống chết phân chia rõ ràng.
Tầm mắt bị ô che đi, Thiên Tâm mỉm cười tiến sát gần Ngọc Thuần.
Giọng của Thiên Tâm rất nhỏ, như chuồn chuồn lướt nước kề sát tai cô.
"Đứng gần tôi một chút, vai cô bị nước mưa thấm ướt rồi kìa."
Thiên Tâm muốn lau nước trên bả vai Ngọc Thuần, lại bị cô ngăn cản.
"Không cần dù sao cũng đã ướt rồi, anh lau cũng không gì thay đổi, hơn nữa vai áo anh cũng đâu tốt hơn tôi là bao."
Thiên Tâm nhìn vai áo mình xác thực đã bị nước mưa thấm ướt, anh cười cười bâng quơ nói:
"Vậy thì cứ để nó ướt đi, ướt mưa cùng cô tôi thấy việc này cũng không tệ."
Ngọc Thuần bất chợt rùng mình, thật không hiểu đầu óc của anh ta nghĩ gì.
"Ướt mưa cùng ai cũng được ngoại trừ anh ra, tôi không muốn cùng anh dầm mưa đâu."
"Cô tránh tôi như vậy là thích tôi rồi sao?"
"Thích anh?" Ngọc Thuần sặc nước bọt, nói không nên lời.
"Tôi tránh anh đơn giản vì không muốn tiếp xúc với anh, đừng nghĩ mình có khuôn mặt đẹp thì ai cũng sẽ thích."
Ý cười trên mặt Thiên Tâm biến mất, anh siết chặt cán ô, hàn băng phóng ra tứ phía.
"Chị có não không vậy ra ngoài không thèm mang theo ô, muốn ướt như chuột lột à?"
Tiếng hét của Trọng Yến kéo Ngọc Thuần về thực tại, Thiên Tâm thu lại cảm xúc trong mắt, đánh giá cậu nhóc vừa đến.
Đôi con ngươi đen nhánh của Trọng Yến nhìn Thiên Tâm không rời, Ngọc Thuần khó khăn hô hấp, quẩn bạc tìm đường trốn.
"Đi về đứng ở đây làm gì, định dầm mưa thật sao?"
Trọng Yến xách cô như xách con gà, một đường không quay đầu lại, cậu hỏi:
"Người đó là bạn chị sao?"
"Không, chị cũng không muốn làm bạn với tên đó."
"Vậy thì tốt."
"Tốt cái gì?" Ngọc Thuần nép vào người Trọng Yến, né tránh nước mưa tạt vào mình.
"Chị hỏi làm gì? Lắm chuyện..."
Trọng Yến gấp ô, không thèm để ý đến cô đi vào trong, để lại cho Ngọc Thuần nỗi hoang mang, nghi hoặc khổng lồ.
Buổi sáng có mưa lất phất, nhiệt độ xuống thấp, cô chậm rãi xuống giường mặc thêm áo định ra cửa tiệm thì được mẹ gọi.
Ngọc Thuần ngồi trên ghế, im lìm nhìn vào chén trà bốc khói trắng trên bàn.
"Hôm nay không cần đến cửa tiệm đâu, mẹ con chúng ta trò chuyện nhé."
Nghe giọng bà khá buồn, Ngọc Thuần nghĩ mẹ vừa cãi nhau với cha, nên tìm cô giải sầu.
"Mẹ và cha vừa cãi nhau sao?"
Bà Tú Huệ cười khổ lắc đầu: "Ai thèm suốt ngày cãi nhau với ông già đó, chỉ là dạo gần đây nghe được một số chuyện vặt, nên muốn hỏi con."
Sống lưng Ngọc Thuần căng cứng, cô ngồi thẳng như học sinh bị giáo viên trách phạt, sẵn sàng nghe dạy dỗ.
"Ngày thường con quậy phá, tùy hứng thế nào mẹ không trách, thậm chí sau lưng con âm thầm đấu đá với Quyển Dư, mẹ cũng không màng, nhưng có vài chuyện mẹ nhất định phải nhắc nhở."
Ngọc Thuần cắn môi, tâm trạng nặng nề nghe bà nói chuyện.
"Con ở ngoài có quan hệ nào khác phải không?"
Ngọc Thuần lập tức phủ nhân: "Không có, mẹ đừng nghe người khác nói linh tinh."
"Thật hay không mẹ con nhìn một cái là biết, con gạt ai thì được cũng đừng hòng gạt được mẹ."
"Vậy tức là mẹ biết hết rồi sao?"
Ngón trỏ Ngọc Thuần xoay vòng trên miệng ly, như tên trộm lén quan sát biểu cảm trên mặt mẹ.
"Thứ mẹ quan tâm là suy nghĩ của con, nói đi con nghĩ thế nào?"
"Con không biết." Ngọc Thuần lắc đầu.
"Con là con của ai mà ngốc như vậy? Không giống mẹ con lúc trẻ gì cả, còn thua cả anh con."
Cô cúi đầu, mạch suy nghĩ rối như tơ vò, nghĩ ngợi linh tinh.
"Vậy có nghĩa là mẹ đã biết chuyện của anh con rồi sao?"
Bà chỉ cười mà không nói gì, Ngọc Thuần thầm vui mừng trong lòng, cô hỏi:
"Vậy mẹ nghĩ thế nào?"
Cô cắn miệng ly, mong chờ mẹ cho lời khuyên.
"Hỏi mẹ con làm gì, con tự hỏi mình đi, nghĩ kỹ lại xem, hôm nay không nghĩ ra thì ngày mai nghĩ tiếp...!đến khi nào nghĩ ra thì thôi."
Bà nắm chặt tay cô như một lời động viên.
"Cho đến ngày hôm nay mẹ chỉ có hai tâm nguyện, một là hai con sống bình an, hai là trước khi chết có thể gặp lại chị con."
Nhắc đến cô con gái lớn, bà Tú Huệ nghẹn ngào ứa nước mắt.
Riêng Ngọc Thuần, cô chết lặng khi biết việc mẹ còn có một cô con gái nữa.
"Mẹ đang nhắc đến ai vậy?"
Biết cô không nhớ, bà bèn nhắc lại chuyện năm xưa.
Cũng vào dịp trung thu cho mười năm trước, hai chị em Ngọc Thuần cùng vú nuôi về thăm quê ngoại, trên đường quay về kinh thành một cuộc cướp bóc tại quán trọ đã khiến gia nhân lạc mất cô con gái lớn.
Khi vừa biết tin bà đã ngất xỉu vì sốc, trong suốt mười năm qua Tú Huệ chưa ngày nào là thôi mong nhớ con gái.
Mỗi khi nhìn Ngọc Thuần bà luôn hỏi, con gái kia lớn lên cũng y hệt cô.
Ngọc Thuần ngẩn ngơ, vì xúc động mà tim đập thình thịch.
"Vậy chị con lớn hơn con bao nhiêu tuổi?"
Bà Tú Huệ lau nước: "Nó là chị sinh đôi của con mà.
Con nhớ không, tên của chị mình?"
Ngọc Thuần đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, cô lắc đầu áy náy.
"Con không nhớ tên của chị ấy."
"Tên của con là do cha đặt, tên của chị con là do mẹ đặt.
Chị con là Tú Thanh, nó không nghịch như con, nếu nó vẫn còn sống có lẽ là cô gái đoan trang, nhu mì."
Ngọc Thuần biết bà nhớ con gái, biết mình không thể lấp đầy nỗi nhớ trong tim bà, cô nhỏ giọng an ủi.
"Mẹ đừng lo, chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy chị mà."
"Mẹ mong là thế.
Ngày mai cha mẹ và các dì phải đến Tú Khê, thông gia bên nhà em gái con đã gửi lời mời, chúng ta không đi cũng khó lòng.
Trong nhà chỉ còn mấy anh em, phải cẩn thận chút, đừng đi về khuya."
Mẹ dặn rất nhiều, bộ nhớ trong đầu Ngọc Thuần cũng hết dung lượng để lưu trữ.
Cô chỉ biết gật đầu ậm ừ cho qua chuyện, chứ chẳng thể nào nhớ hết..