Chương 9: Vòng 2
Sau khi Ngưu Thiết bốc thăm phân lượt, trận đầu tiên huynh đệ nhà Doanh Bang thế nào lại đụng nhau, và không ngoại dự đoán cô nàng Yến Yến bị loại, thực lực của nàng ta tuy không tồi nhưng so với sư huynh Doanh Nhất của mình vẫn còn kém đôi chút, các cặp tiếp theo lần lượt là Ngưu Dũng đấu với Triệu Tuấn thành một cặp, Triệu Liệt của Triệu Bang với một thiếu niên ở thế lực ngoài ngũ bang. Tuy cũng gây chút khó khăn cho Ngưu Dũng nhưng chung cuộc Triệu Tuấn của Triệu Bang cũng thất bại, thực lực của Ngưu Dũng này còn cao hơn Ngưu Phong, Dạ Vũ thầm tính toán nếu gặp phải tên này là mình thắng hay bại. trận tiếp theo thì không ngoài dự đoán Triệu Liệt cũng thuận lợi dành chiến thắng.
Trận đấu thứ tư có lẽ là trận đấu tẻ nhạt nhất vòng này, giống như vòng đầu, là huynh đệ tương tàn của Lưu Bang, mọi người hồ hởi phấn khích xem cái gọi là người trong nhà đánh nhau là như thế nào, chỉ không ngờ một người trực tiếp đầu hàng để người kia tiến vào, mọi người tất nhiên có dị nghị, rõ ràng là không chiến tự nhiên thắng, sức lực sẽ được bảo toàn dẫn đến có lợi trong vòng đấu tiếp, có điều quy định trận đấu không cấm, thành ra thiếu niên tên Lưu Võng của Lưu Bang hiển nhiên hợp lệ thuận lợi vào vòng sau.
Sau khi bốn cặp đấu xong, cặp còn lại hiển nhiên là trận đấu giữa Dạ Vũ và thiếu niên Linh Linh của Mộc Bang.
“Không phải chứ, tên vô liêm sỉ kia lại gặp Linh tiểu thư, hắn lẽ ra phải gặp Doanh Nhất mới phải”
“Con mẹ nó, người xấu sao lúc nào cũng thuận lợi hết vậy, như thế khác nào để hắn vào luôn vòng trong cho rồi”
“May mắn cũng là một loại thực lực đó, có người ước như hắn cũng không được”
Dạ Vũ im lặng, hắn bây giờ cũng lười quan tâm người khác nói gì về mình, hôm nay hắn hiểu ra một điều, nếu không thể lôi kéo người khác về phe mình như Ngưu Bản thì tốt nhất đừng để người ta muốn chém mình. Cô nàng Linh Linh này bước lên chiến đài với ánh mắt đầy khó chịu nhìn hắn. Có lẽ Dạ Vũ biết nguyên nhân, nhìn vẻ trang phục và vẻ ngoài của hắn có vẻ hơi rách nát, thêm với hành động không quân tử vừa nãy đã làm mất điểm trong mắt nàng. Nhưng hắn cũng chẳng bận tâm, những kẻ đã nếm mùi chém g·iết như hắn tiểu cô nương vắt mũi chưa sạch tất nhiên không thể hiểu được, vẫn bị cái mác quân tử, chính nghĩa đánh lừa, nhưng sự thực là những kẻ quân tử đ·ã c·hết hết cả rồi.
“Đấu với ngươi thật ô bẩn cho ta”
“Ồ,Không biết ta đã làm gì đắc tội với nàng”
“Nàng? Người cũng có tư cách gọi ta như thế sao, nhìn ngươi bên ngoài rác rưởi không ngờ bên trong cũng thối tha như vậy”
“Nếu đấu với ta làm vấy bẩn Nhi tiểu thư vậy không bằng tiểu thư trực tiếp đầu hàng, vừa giúp tiểu tránh tiếp xúc với loại như ta đây, thêm nữa được vào vòng trong ta cũng có chút tài nguyên tu luyện”
“Tài nguyên tu luyện? Hư..đúng là nghèo đến phát rồ rồi, đây là cuộc tranh tài giữa những thiếu niên anh hùng, tranh đấu với nhau giúp nhau cải thiện bản thân hơn,được chiến đấu với những đối thủ xứng tầm là niềm khao khát của họ, trong khi đó ngươi thì chỉ biết nghĩ đến tài nguyên tu luyện, đúng hèn từ trong ra ngoài, ta thật không có hứng thú với đấu với loại người như ngươi, Linh Linh ta xin rút khỏi trận chiến”
Nhất thời cô nàng quay mặt về phía Ngưu Thiết tuyên bố rút lui, đám đông bên dưới thấy vậy càng chửi thâm tệ Dạ Vũ, thầm ghen tị tên này vận khí cứt chó hay sao mà may mắn qua vòng vậy. Dạ Vũ nghe nàng ta nói vậy chỉ biết nhíu mày, lý lẽ của nàng ta nghe qua thì có vẻ rất thuyết phục, cao quý, nhưng nếu như cô tiểu thư nhỏ này mà như hắn đến cái mạng ngày mai cũng không biết giữ được hay không, phải lo tích cóp từng chút một từ da lông của yêu thú, đến tận xương cốt của nó cũng không bỏ để đổi lấy nguyên thạch như hắn, thì đã không mạnh miệng được như vậy, thiếu niên anh hùng tranh tài? Nhưng nếu không có thế lực gia tộc đằng sau bồi dưỡng liệu có thể trở thành anh hùng để mà tranh tài được không?
Đám đông tất nhiên không nghe được cuộc hội thoại giữa hắn và Linh Linh nhưng lại không thể lọt qua thính lực của bang chủ Ngũ Bang, bốn người còn lại không biết phản ứng gì nhưng Mộc Bang Chủ Mộc Tề lại thất vọng trong lòng, bản thân hắn lúc gây dựng cơ đồ ở đây hết sức khó khăn, thực lực hắn không mạnh nhưng nhờ vào tài luyện đan và bào chế thuốc cộng với tài quan hệ khôn khéo, sau bao khó khăn mới có chỗ đứng ở Cự Phong thành này, tuy nói Mộc Bang của hắn được bốn bang coi trọng nhưng vẫn gọi là gió bắc thì mặc áo lông mà gió nam thì căng buồm ra hứng, dựa vào sự tranh đấu kìm kẹp của bốn bang kia qua đó mà bảo vệ an toàn cho Mộc Bang. “Nhi nữ của mình sống trong nhung lụa từ nhỏ thành ra kiêu ngạo, không hiểu thế sự, từ nay ta phải dạy bảo lại nó nhiều rồi”
Sau vòng vừa rồi đám tiểu bối được cho nghỉ một canh giờ để phục hồi nguyên lực, đây cũng là lúc cuộc tranh tài đi vào hồi kết và cũng chỉ đợi có vậy, các nhân vật tai to mặt lớn lại có cơ hội thỏa mãn máu đỏ đen của mình.
“Bốn vị, ta thiết nghĩ còn vài vòng nữa đã biết ai là kẻ đừng đầu, thời gian chờ đợi đám tiểu bối hồi phục cũng lâu, không bằng chúng ta cá cược với nhau xem kẻ nào sẽ vào vòng cuối, kẻ nào sẽ dành quán quân” – Mộc Tề không giấu nổi hào hứng
“Vẫn nguyên tắc cũ, không biết Mộc Bang Chủ có kỳ vọng vào ai” – Ngưu Bản trả lời
“Ta đặt cược vào Doanh Nhất”
“hahha, Mộc Tề ngươi cũng có lòng tin vào nhi tử của ta sao….thế thì người làm cha như tao sao lại không tin tưởng vào nhi tử của mình được, ta cũng cược vào nó…….Mà Ngưu Bang Chủ, không biết Ngưu Bản ngươi có lòng tin vào nhi tử mình không vậy?”- Doanh Tà quay sang đá đểu Ngưu Bản
Ngưu Bản thầm chửi trong lòng, tên Doanh Tà này rõ ràng là đang ép mình vào thế, nhưng hắn biết thực lực của nhi tử mình, đang phân vân khó xử thì Lưu Tô lên tiếng.
“Ta cũng đặt cược vào nhi tử của mình, Lưu Võng”
“Ngưu Bản, đến Lưu Bang Chủ cũng có lòng tin vào nhi tử mình, ngươi lại không tin ư?
Ngưu Bản tối xầm mặt mũi, thua thiệt chút nguyên thạch với hắn không phải là vấn đế, nhưng việc để người khác điều khiến thì là vẩy ngược của hắn, bây giờ đặt cược vào Doanh Nhất khác nào làm cho Doanh Tà đắc ý, mà đặt cược vào Ngưu Dũng là lại cũng đúng ý của Doanh Tà
“Ta đặt cược Lưu Võng tiểu bối” – Ngưu Bản nói cho xong
“Triệu Quốc ta cũng đặt cược Lưu Võng tiểu bối”
Ngưu Bản tỏ ra khá bất ngờ, hắn không nghĩ bản thân đặt cược vào Lưu Võng chỉ vì không muốn Doanh Ta đắc ý mà Triệu Quốc này cũng đặt cược như hắn.
“Không biết Lưu Võng này có gì đặc biệt mà Triệu Bang Chủ cũng có niềm tin vào hắn”
“Ta đã thấy qua Lưu Võng này thực lực chân chính, chỉ là cảm thấy có khả năng chiến bại được Doanh Nhất, muốn thử chút vận may thôi”
Ngưu Bản nghe vậy thay đổi sắc mặt hẳn quay sang cười nhạt vợi Doanh Tà
“Doanh Tà, có vẻ như nhi tử của ngươi cũng không phải cái loại vô địch thiên hạ như lời đồn”
Tuy Ngưu Bản nói thế nhưng Doanh Tà cũng chẳng để vào tai, hắn tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của nhi tử mình, thậm chí còn có ý định tăng khoản tiền cá cược, muốn chơi một vố lớn nhưng không ngờ sứ giả của Vân Tông cũng muốn tham gia.
“Không biết Ngũ vị bang chủ có thể cho Liễu mỗ tham gia cá cược không?”
“Liễu đại nhân cũng có hứng thú sao, tất nhiên là được rồi, không biết Liễu đại nhân cảm thấy tiểu bối nào có khả năng dành chiến thắng, Lưu Võng của Lưu Bang hay Doanh Nhất tệ nhi ”
“Hahah, làm Doanh Bang Chủ với Lưu Bang Chủ thất vọng rồi, ta đặt cược vào thiếu niên Dạ Vũ kia”
Năm người nghe vậy trở nên hết sức tò mò, Liễu gia này thực lực đã đạt tới Huyền Đan, đây không phải chuyện để đùa, một người có thực lực như hắn khả năng nhìn người cũng khác, lần trước rõ ràng hắn cũng nói tên thiếu niên Dạ Vũ kia sẽ thắng và quả nhiên như vậy. Năm vị bang chủ lúc này lại cẩn thận đánh giá Dạ Vũ lại một lần nữa, không chừng hôm nay hắn sẽ tạo nên bất ngờ.
Sau thời gian một nén hương lấy lại thể lực, Ngưu Thiết lại lên bốc thăm phân cặp
“Lưu Võng đấu với Doanh Nhất”
“Ngưu Dũng đấu với Triệu Liệt”
“Vì vòng này chỉ có năm người nên ai may mắn không được bốc trúng sẽ trực tiếp vào vòng sau”
“Cái gì, nói như thế chẳng phải tên tiểu tử kia không phải đánh cũng thắng sao”
“Con mẹ nó, đúng là vận khí cứt chó mà”
“Tên này kiếp trước chắc phải tích nhiều công đức lắm đây
”
“Phúc bất trùng lai họa vô đơn chí, nhưng đây là tận hai lần may mắn, sao không trao giải cho hắn luôn đi, cứ tình hình này vòng sau có ba người hắn cũng được vào trực tiếp luôn rồi”
Mọi người nghe Ngưu Thiết phân cặp xong không khỏi mắng chửi Dạ Vũ thực lực không có mà thuận lợi tiến sâu. Nhưng hắn lại không nghĩ thế, may mắn cũng là một loại thực lực, có giỏi các người may mắn được như ta đi,”Tự nhiên nguyên thạch lại đổ xuống đầu”.Nhưng qua sự việc hôm nay Dạ Vũ cũng nhận ra một điều, nhóm người Ngũ Bang dù mình thế nào cũng không có mảy may ý kiến, chỉ những kẻ thuộc thế lực phụ thuộc mới có lời ra tiếng vào.
Rõ ràng Dạ Vũ thân thế cũng như họ mà lại có cơ hội thể hiện hơn, ngay lập tức những kẻ này nảy sinh đố kỵ, trong khi đó những thiếu niên thuộc ngũ bang như Lưu Võng đối thủ cũng đầu hàng mà những kẻ này lại coi đó là điều hiển nhiên. Nếu bản thân chỉ vợt trội hơn kẻ khác chút ít, kẻ đó sẽ tìm cách hạ bệ ngươi xuống để hắn không cảm thấy mặc cảm tự ti, để những kẻ đó không chấp nhận thực tại là xuất phát như nhau nhưng người ta lại vượt lên, không chấp nhận rằng bản thân mình kém cỏi. Nhưng nếu ngươi vượt trội hơn kẻ đó quá nhiều, ngay lập tức kẻ kia lại quay ra tôn sùng ngươi, để kẻ đó thỏa mãn bản ngã rằng mình tôn sùng một người mạnh như thế, mình noi gương một kẻ giỏi như thế, mình cũng phải như thế nào đấy không tầm thường, mình cũng có tiềm năng mạnh mẽ như vậy. Nhận ra sự thật này, Dạ Vũ chỉ cười nhạt trong lòng, đúng là lòng người.
Trận tiếp theo Ngưu Dũng chiến Triệu Liệt, Triệu Liệt cầm thương, lạnh lùng bước lên nhìn Ngưu Dũng một cách khinh thường.
“Ngưu Dũng, ta sẽ đánh bại ngươi để trả món nợ ngươi loại huynh đệ ta”
Triệu Liệt này có tư cách nói thế, Dạ Vũ tính toán trong lòng, hắn đã thấy Triệu Tuấn ra tay với Quá Trư, đó rõ ràng là phá, Triệu Liệt này nghe nói thực lực còn cao hơn đệ đệ của mình, ván này có vẻ Ngưu Dũng lành ít dữ nhiều.
“Bớt nói lời thừa thãi”
Ngưu Dũng cũng chẳng nhiều lời, hắn đã biết rõ thực lực của đối phương, vừa ra ta đã dùng toàn lực” Bạo Đao”
“Vong Thương” Triệu Liệt cũng hét lớn
“Vong Thương chiến Bạo Đao, hôm nay ta được mở rộng tầm mắt rồi”
“Đánh hay lắm, càng vào những vào đấu cuối càng gay cấn”
“Đánh như thế mới gọi là đánh, ai như tên cứt cho kia “
“Theo huynh ai sẽ thắng?
“Trận đấu của hai thiên tài thật khó mà nói”
Đám đông không ngừng hò hét, bàn tán đưa ra dự đoán của mình, Long Nhất cũng nằm trong số đó, hắn quay lại hỏi hai tiểu đệ của mình.
“Theo hai đệ ai sẽ dành chiến thắng trận này?”
“Trận này khó mà nói trước được, nhưng theo đệ nghĩ Ngưu Dũng sẽ dành thắng lợi”
“Thế còn Vũ đệ,đệ cho ai sẽ dành chiến thắng?”
“Đệ nghĩ sẽ là Triệu Liệt, Bạo Đao là công pháp mạnh nhưng chỉ mạnh ở những tầng cuối, tức Ngưu Bản cấp độ đánh nhau Bạo Đao sẽ phát huy hết tác dụng, còn Vong Thương thì ngược lại, ở những tu vi đầu Vong Thương thi triển tiêu hao ít nguyên lực mà lực sát thương lại quá mạnh so với lực phong thủ của Huyền Khí, ở tu vi Huyền Khí Triệu Bang vô địch trong ngũ bang nhưng lên Huyền Cơ, mọi sự thay đổi hoàn toàn. Đó cũng là nguyên nhân Triệu Bang lại xếp hạng cuối trong ngũ bang.”
Long Nhất cũng có cùng suy nghĩ với Dạ Vũ, hắn đã từng giao thủ với người của Triệu Bang, mức độ khó khăn hơn rất nhiều so với người của Ngưu Bang theo lý thì Triệu Bang phải mạnh hơn nhưng thực tế thì ngược lại. Xếp hạng chiến lực tổng thể của bang lại ảnh hưởng bởi những người như Ngưu Bản, hắn vẫn là vô địch ở Cự Phong thành này.
Không ngoài dự đoán của Dạ Vũ và Long Nhất, Ngưu Dũng nhanh chóng bị đả bại. Bạo Đao xuất ngay từ đầu đã không chiếm thế thượng phong so với Vong Thương, càng đánh thế hạ phong càng thuộc về Ngưu Dũng, động tác rõ ràng càng ngày càng chậm chạp vì tiêu hao quá nhiều nguyên lực, ngược lại Triệu Liệt càng đánh càng hăng, liên tiếp dồn ép khiến đối đầu hàng trong vòng nữa nén nhang. Trận đấu này đã tạo nên một không khí kích động thực sự, người xem càng háo hức trận đấu kế tiếp.
Lưu Võng và Doanh Nhất bước lên chiến đài, hai mắt nhìn nhau tóe lửa tình, hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương.
“Doanh Nhất, ta nghe ngươi là đệ nhất thiên tài trong đám tuổi, hôm nay mới được thử sức, không biết có được như lời đồn hay lại là cái loại :
“Ăn như rồng cuốn,
nói như rồng leo,
làm như mèo mửa”
“Lưu Võng, Lưu Bang, hừ…..chỉ là một cái tên dưới chân ta thôi”
Doanh Nhất vốn tính tình cao ngạo, cộng thêm với thực lực của hắn, tầm tuổi Doanh Nhất này đúng không để ai vào mắt, chỉ trả lời qua loa vài câu, nhấc kiếm chém tới Lưu Võng.
Lưu Bang này vốn xuất thân từ đám ăn mày, tụ tập lại với nhau thành hội, lập ra lưu bang, v·ũ k·hí của bang là cây trượng bằng hắc thiết, lực sát thương của v·ũ k·hí tùy vào khá nhiều vào nhục thân của người dùng nó. Qua đó cũng có thể thấy được Lưu Võng này tu luyện lực lượng thân thể không phải hạng vừa.
Đoản kiếm và thiết trượng va vào nhau, cả hai người cánh tay đều rung lên bần bật, lực phản lại làm cả Doanh Nhất và Lưu Võng cánh tay đau đến nhíu mày. Doanh Nhất có lẽ là người ngạc nhiên nhất, tu vi hắn đã đạt tới huyền khí ngũ giai đỉnh rồi, một chút nữa hắn sẽ tới lục giai. Phương pháp chiến đấu của Doanh Nhất từ trước tới nay rất đơn giản, nếu gặp đối thủ yếu, hắn sẽ dồn sức chém c·hết ngay những chiêu thức đầu. Nếu đối thủ khó chơi, Doanh Nhất sẽ dùng Phá Kiếm của mình, mỗi lần ra chiêu bắt đối thủ phải dùng sức nhiều hơn chịu đòn, lấy vốn tu vi cao đè ép đối phương đến kiệt sức. Lần này hắn tính toán, định giải quyết sớm Lưu Võng, không ngờ đối thủ cũng khó chơi vậy.
Lưu Võng cũng thầm nhíu mày, hắn đã nghe qua thực lực của Doanh Nhất này, không ngờ mình dùng hết sức của nhục thân và tu vi cũng chỉ ngang cơ với đối thủ, đây quả thực là một trận chiến gian nan.
Cả 2 người sau vài đòn thế giao thủ đã biết sức mạnh thật sự của đối thủ. Doanh Nhất cậy tu vi và khả năng điều khiển Nguyên Lực cho Phá của mình, Lưu Võng cậy mạnh nhục thân, hai bên cứ thế giằng co một phần ba nén nhang cũng chưa ai tạo ra lợi thế, đang đợi xem ai sẽ là người kiệt sức trước.
Dạ Vũ đúng là không muốn xem chiến đấu kiểu này, hắn muốn đối thủ lộ hết bài vở, ở dưới nói vọng lên “Các người đánh nhau như vậy đối thủ vòng sau như ta sẽ rất hưởng lợi, tốt nhất là nên quyết đấu nhanh thôi”
Cả Doanh Nhất và Lưu Võng quả thực cũng có suy nghĩ như thế, quyết định bung sức.
“Ngũ Căn Phá Kiếm” Doanh Nhất hô lên, lùi lại đoạn sau một trượng lấy thế và tụ nguyên lực, Đoạn Kiếm của Doanh Nhất lúc này như bốc hỏa, từng luồng nguyên lực bao lấy thân kiếm bất ngờ biến mất, thì đúng lúc này Lưu Võng cũng lùi lại, rõ ràng đang chuẩn bị thế thủ “Áp Thiên Cẩu Bối”.Áp Thiên Cẩu Bối là công pháp hoàn thủ của Lưu Bang, tùy vào từng tư thế đỡ đòn mà qua đó làm giảm lực sát thương của đối thủ đi, khá giống với Bạo Đao của Ngưu Bang nhưng lại mang hướng phòng thủ.
Doanh Nhất bất ngờ xông tới t·ấn c·ông như vũ bão, đòn nào đòn ấy khiến Lưu Võng xây xẩm mặt mày, cổ tay trẹo đi vì phản lực. Nếu nhìn qua kiếm pháp này hết sức bình thường, nhưng với Huyễn Pháp thì không qua nổi mắt của Dạ Vũ. Mỗi đòn chém ra của Doanh Nhất nếu nhìn bề ngoài không có chút nguyên lực nào truyền vào trong kiếm, nhưng bằng tinh thần lực quan sát thì khác, khi kiếm chém xuống vào lúc v·a c·hạm với v·ũ k·hí đối thủ, bằng cách nào đó nguyên lực bất ngờ tạo thành Phá tại điểm v·a c·hạm của hai v·ũ k·hí, hay nói cách khác, chém đòn nào dùng Phá đòn đó. Khống chế nguyên lực như vậy giảm tối đa tiêu hao không cần thiết, hơn nữa chỉ tập trung nguyên lực vào một điểm khiến Phá của Doanh Nhất gây lực sát thương cực lớn.
Phát hiện ra điểm này không khỏi khiến Dạ Vũ kinh dị, đánh giá Doanh Nhất ở cấp độ hoàn toàn khác, trình độ khống chế nguyên lực đã tới bước này. Không hổ danh là đệ nhất thiên tài trong cùng trang lứa.
Lưu Võng tuy vào thế hạ phong nhưng vẫn gắng gượng, chân tay nổi từng gân xanh, mạch đỏ, cơ thế nhìn như phát phì chống đỡ, liên lục b·ị đ·ánh lui về phía sau chịu trận, thậm chí không có lấy một cơ hội phản công.
“Nếu không phản công Lưu Võng tất bại”
Đó là nhận định của hầu hết mọi người, Lưu Võng cũng thừa biết việc này, hắn định liều “Lục Phản Cẩu Điện”. Lưu Võng như chó cùng dứt dậu vùng lên phản kháng, dùng hết sức bình sinh cắt đứt được liền hoàn kiếm của Doanh Nhất, vung ra được một đập khiến đối thủ cũng phải lùi lại vài bước, có điều Lưu Võng lúc này đã thở hổn hển, tay muốn rã rời. Doanh Nhất tất nhiên cũng nhận ra điều đó, không để đối thủ có cơ hội nghỉ ngơi chém tới
“Ta nhận thua” Lưu Võng hét lớn, ngồi quỵ xuống vì kiệt sức, lưỡi kiếm vừa lúc đến cổ hắn thì dừng lại, Doanh Nhất hiên ngang bước về chỗ ngồi.
“Hahaha, Ngưu Bang Chủ, Triệu Bang Chủ, Lưu Bang Chủ….thất lễ, thất lễ” Doanh Tà cười như được mùa, quay sang khách sáo với ba người đặt cược vào Lưu Võng, vẻ mặt đắc ý trên mặt hiện rõ, mặt của hắn chắc sắp song song với mặt trời rồi.
“Không ngờ Doanh Nhất hắn đã đạt tới mức độ thuần thục khống chế nguyên lực như vậy, Lưu Võng nhà ta thua là phải đạo, ta khâm phục”Lưu Tô thở dài, chấp nhận kết quả.
“Hahah, là do nhi tử nhà ta chăm chỉ hơn chút thôi, không có gì, bây giờ chỉ đợi xem tiểu tử Dạ Vũ lọt vào mắt xanh của Liễu Đại Nhân thôi”