Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mộng Ngã

Chương 6 : Chiến Ngưu Phong




Chương 6 : Chiến Ngưu Phong

Trên một ngọn đồi bằng phằng nhìn bao quát cả Nha Sình gần đây xuất hiện đám người mới dựng trại, còn không phải là đám người Ngưu Bang?. Vị trí này đúng là đắc địa cho việc đi săn, cũng tạo ra khí thế bá vương cho quân đoàn. Từ xa xa có bốn người đi tới, người thanh niên niên lớn tuổi nhất khi đến gần lính canh đưa ra tín vật rồi cùng ba thiếu niên phía sau đi vào doanh trại.

“Chỉ đơn giản thế thôi sao sư huynh”

“Đúng thế, lần này Ngưu Bang Chủ Mạch Huyết Thú cho Ngưu Thiết, muốn là ầm ĩ chút để thể hiện nhỉ tử mình là thiên tài, cho nên mời rất nhiều thế lực râu ria như chúng ta, đây là khu vực dành cho các thế lực khách mời, doanh trại thực của Ngưu Bang ở chỗ khác, bao giờ liệt hiệp họ sẽ thông báo cho chúng ta vị trí hành động”

Ba thiếu niên cũng không hỏi gì thêm, quay về lều của mình nghỉ ngơi, còn Long Nhất có công chuyện phải đi.

“Ta nghe nói lần này những ai được mời sẽ được Ngưu Bang phát thưởng để chúc mừng, còn chiến lợi phẩm thì mạnh ai người đó được, họ không tham dự”

“Thế thì tốt quá,bằng không ta chỉ sợ đám tiểu bối mình đến cái lông cũng không chiếm được”

“Hâhah, đệ nói phải, nhưng lần này cũng là có công của đệ chúng ta mới được mời tới đây”

Vũ quay sang nhìn Long Nhất đầy khó hiểu

“Thực ra thiệp mời gửi đến cho cha của đệ, sư bá không đi nên nhường lại danh ngạch cho sư huynh ta, thôi, ta đi chào hỏi tiện thể làm quen với mọi người, đệ nghỉ ngơi trước”

Long Nhất này đúng là hiểu tính của hắn, Dạ Vũ quả thực không có ham muốn giao du kết bạn, ngay lập tức hắn lấy cuốn Xuất Phá ra nghiên cứu.

Xuất Pháp thực ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một chút thủ đoạn khi truyền nguyên lực vào binh khí có thể bất ngờ trong thời gian ngắn tăng lượng lớn tiêu hao nguyên lực dẫn nguyên lực thoát ra khỏi binh khí gây lực lượng p·há h·oại, cùng với đó là một vài chỉ dẫn cũng như kinh nghiệm của người sáng tạo ra nó. Nói là thế nhưng chút thủ đoạn này cũng tạo ra khác biệt sinh tử.

Trên cơ thể mỗi người có 72 huyệt mạch, bước đầu tiên là đả thông chúng hoàn toàn, việc này Vũ đã thành thục. Đến bước thứ hai không ngờ lại là làm tắc nghẽn chúng một cách có ý đồ, không ngừng gia tăng lưu lượng nguyên khí trong thân thể, cộng với làm tắc nghẽn nguyên khí có chủ đích làm tăng ấp lực nguyên khí lên gấp nhiều lần để xuất ra Phá.



Vũ ngay lập tức cầm đao chạy ra ngoài thảo nguyên luyện tập, rời khỏi doanh trại thật xa, hắn bắt đầu đả thông 72 huyệt vị, vận chuyển một cách điên cuồng, từng luồng nguyên khí luân chuyển trong thân thể sau đó kết hợp với binh khí. Lúc này đao của hắn giống như kinh mạch thứ 73 tạo thành một vòng tuần hoàn của nguyên khí cuồn cuộn chảy, sau đó hắn vận dụng Xuất Phá cố tình tạo ra tắc nghẽn nguyên khí làm tăng áp lực nguyên lực, tình huống thật không ngờ xảy ra, vì vận dụng không thành thạo gây áp lực lớn quá mức suýt dẫn đến chấn vỡ kinh mạch, hắn phun ra ngụm máu tươi trực tiếp ngất đi nằm bất động dưới đất.

Bất tỉnh không biết mấy canh giờ mới mở mắt, trên mặt hắn vẫn tái xanh, ánh mắt còn mang chút kinh hãi, giờ thì hắn đã hiểu vì sao phải cần có người hướng dẫn luyện tập, tự tìm hiểu luyện tập đúng là tìm c·hết. Bình tĩnh lại một chút, sau phút giây kinh hoàng Vũ chợt nảy ra ý định kết hợp Xuất Phá với Huyễn Pháp hắn bắt đầu vận chuyển nguyên khí trở lại, đả thông 72 huyệt vị, sau đó dùng tinh thần lực của Huyễn Pháp điều khiển việc làm nghẽn từng huyệt vị một thay vì làm một vòng như trước luôn, tốc độ tuy chậm chạm nhưng rõ ràng hắn cảm nhận được áp lực nguyên khí ngàng càng tăng lên, sau mỗi lần một huyệt mạch nghẽn lại rồi đả thông, tạo thành lực quán lực đẩy nguyên khí luân chuyển nhanh hơn,.

“Một…….hai…..ba…bốn….Phá” Vũ hô thật to, một dòng nguyên lực từ đao xuất ra, nhiệt lượng làm cháy đoạn Vô Ưu Thảo cách đao của hắn chừng một gang tay.

Dạ Vũ vui mừng khôn xiết, chỉ mới đóng mở vài huyệt vị mà đã tạo ra lực p·há h·oại này, nếu mình thành thục hết 72 huyệt vị thì…..mà đó mới chỉ là một vòng tuần hoàn, nếu nhiều vòng thì…..hắn thực không giám tưởng, một cảm giác hạnh phúc ảo tưởng về sức mạnh tương lai của mình dâng lên, “Có lẽ một chém có thể g·iết c·hết một Ngưu Mãng chăng?hahaha”. Suy nghĩ thật kỹ Vũ cảm thấy mình đúng là có chút may mắn, kinh mạch của hắn khá dẻo dai nhờ luyện tập Huyền Pháp bằng không hôm nay mình đã bỏ cái mạng nhỏ này ở đây rồi, cộng thêm với Huyễn Pháp tu tinh thần lực làm hắn dễ dàng điều khiển huyệt vị.

“Mình có chút ưu thế hơn so với đám người cùng trang lứa”

Tự thì thầm về bản thân mình một chút, sau đó hắn quay trở về doanh trại, việc luyện tập này cần thành thục chứ không phải gượng ép là được, dục tốc bất đạt, bây giờ phải trở về phục hồi ở trạng thái tốt nhất chứ không biết lúc nào liệt hiệp bắt đầu.

Trở về doanh trại đã là xế chiều, ánh trăng có chút mờ dần, lính canh đã biết hắn lên cũng không cản trở hắn đi vào, về tới lều Dạ Vũ cũng không thấy huynh đệ Song Long đâu, có lẽ đang say sưa ở đâu đó.

“Bây giờ cũng không có việc gì để làm, có lẽ mình nên đi tìm hiểu tình hình đôi chút”

Đang không biết phải làm gì thì hắn thấy một đám đông phía xa đang tụ tập hò hét, hắn liền tiến tới.

“Là nàng” Dạ Vũ hơi bất ngờ, thiếu nữ đang đứng giữa đám đông vận trang phục của nam nhi, trên tay cần đoản kiếm chỉ vào tất cả mọi người xung quanh và vênh cái mặt lên không ai khác là Yến Yến, nàng là nhi nữ của Danh Bang Chủ, Danh Bang thực lực rất mạnh đứng thứ hai trong ngũ Bang, bang này chủ đạo dùng kiếm nên cô nàng này cũng dùng kiếm giống cha. Nàng là con thứ hai nhưng là nhi nữ duy nhất của Danh Bang Chủ trong năm người con nên rất được nuông chiều, từ nhỏ đã sinh tính hống hách. Có điều tính tình hống hách này cũng khá quân tử, nàng ta rất thích đi một mình, rất ghét cái mác là nhi nữ của Bang Chủ ngũ bang và luôn muốn thể hiện rằng mình là thiên tài mà không cần đến gia thế. Có lần hồi nhỏ Dạ Vũ vào sâm lâm luyện Huyền Pháp thì bắt gặp nàng ta lang thang đang đánh nhau với đám quái kê vì bị người khác kích động là đến cái ăn cũng không kiếm được phải nhờ cha mẹ, kết quả b·ị đ·ánh cho tơi bời, cũng may hắn đến trợ giúp, từ đó nàng rất có hảo cảm với hắn, có điều mỗi lần gặp nhau là không nói lời nào vác kiếm xông vào đòi hơn thua với hắn vì nói lúc trước cần trợ giúp từ hắn là t·ai n·ạn, bây giờ nàng đã mạnh mẽ và trở thành thiên tài. Bởi thế rất là phiền toái, thật không ngờ hắn lại gặp tiểu cô cô này ở đây.

“Tất cả các ngươi đều là đám phế vật, trong đám người cùng trang lứa không ai là địch thủ của Yến Yến ta…uhmm..có lẽ còn có một tên đáng để ta dùng chút sức lực..đáng tiếc hắn không có ở đây để chịu đòn, hừ”

“Sao, không ai giám đứng lên nữa sao”

Đám thiếu niên ở xung quanh ai cũng mặt hằm hằm tức giận nhưng cũng không giám động đậy, mấy tên trước đã nếm mùi, mặt mũi tìm bầm, nằm la liệt trên đất vẫn còn ở kia là ví dụ. Cảm đám rơi vào im lặng không biết phải làm sao thì bất ngờ có thiêu niên thân mang hắc ý, khuôn mặt toát lên vẻ thanh tú nhưng lại đeo trên mình hắc đao to bản phía sau lưng tạo nên nét tương phản, vừa thanh đạm nhã nhặn lại vừa dũng mãnh, có điều việc này lại làm cho hắn toát ra vẽ phong trần, kết hợp với thần thái như nam thần bước lên ung dung nói.



“Yên tiểu thư quả thật là kỳ tài, nhan sắc không chỉ đẹp mà thiên tư hơn người, tính tính phóng khoáng, đúng là đám yểu điệu thục nữ không thể so sánh nổi.”

“Hừ, tên Ngưu Phong ngươi không phải vuốt mông ngựa ta, ngươi là huynh đệ ruột thịt với Ngưu Thiết không ở chỗ Ngưu Bang chúc mừng sư huynh mình còn chạy đến đây làm gì, định tán tính mấy thiếu nữ ngây thơ sao, muốn chinh phục ta thì trước tiên đánh bại ta trước, tiểu thư đây không có hứng thú với mấy con vẹt”

Không khí nhất thời lâm vào khó xử, Ngưu Phong này nghe nói Yến Yến khí khái ăn nói sỗ sáng nhưng cũng không ngờ lại quá đáng như vậy, rõ ràng là mình lịch sự với nàng trước mà lại không nể mặt mình, đúng là con nít có điều hắn cũng không muốn động thủ với nàng bởi hắn hiểu thực lực mình và đối thủ, hắn cũng không nắm chắc. Nàng thua cũng chẳng sao, vì là nữ nhi, còn hắn mà thua thì đúng là không có chỗ chui.

Đám đông thấy thế càng kích động hơn, có một vài tiếng nói vang lên “Đánh đi” “nam tử mà sợ nữ nhân sao”….Nhưng tên này đúng là mồm mép tìm cách thoái thác ngay.

“Có lẽ Yến tiểu thư đã nghĩ nhầm Ngưu Phong ta, gia phụ phân ta tới đấy tiếp chuyện với mọi người thể hiện sự trân trọng của Ngưu Bang, còn việc tỷ thí với Yến tiểu thư tất nhiên là Ngưu Phong này cầu còn không được, có điều ngày mai ta là ngày trọng đại của Sư huynh ta….hay là thế này, ngày mai chúng ta tỉ thí xem ai liệt hiệp được nhiều Ngưu Mãng hơn, vừa giúp mọi người tăng khí thế, vứa không làm mất hòa khí của mọi người, Yến tiểu thư thấy thế nào?”

Đám đông nghe xong im lặng nhưng bắt đầu thấy có lý, vừa hóa giải không khí căng thẳng này, vừa tạo khí thế cho chuyến liệt hiệp ngày mai, một vài tiếng vỗ tay nhỏ lẻ bắt đầu vang lên.Nhưng Dạ Vũ hôm nay lại nổi hứng kiếm chuyện, hắn đúng là không thể bỏ qua cơ hội này.

“Ngưu Phong, ngươi sợ thua thì nói ra, kiếm lời quanh co làm gì, được mời tới đây bọn ta cũng cảm thấy biết ơn Ngưu Bang rồi, không cần ngươi xuất hiện, cái chính mọi người ở đây là muốn xem ai mới là thiên tài thực sự trong thế hệ đồng trang lứa thôi, còn cái gì là khí thế chứ, đám tiểu bối chúng ta đi thăm quan thưởng ngoạn là chính chứ Liệt Hiệp cái gì, Ngưu Phong, người nhận thua Yến tiểu thư đi rồi giải tán mọi người là xong”

Ngưu Phong sa sẩm mặt mày, con mẹ nó, mọi chuyện tốt đẹp thế rồi mà không biết thằng ngu nào chõ mõm vào, ta nhớ mặt hắn. Hắn quay sang cùng mọi người nhìn Dạ Vũ mỉm cười nhưng trong lòng đã động sát cơ. Mọi người thấy thế xung quang nhao nhao kích động, “Đúng” “nói hay lắm …..đánh đi….sợ thua nữ nhân sao” Thật ra mọi người đều suy nghĩ như thế nhưng không ai giám nói ra, nay có kẻ đứng mũi chịu sao ngại gì mà không hùa theo.

“Là ngươi,hahaa” Yến Yến thấy hắn lại bất ngờ bỏ đi cái bẳn mặt vênh váo, tươi cười chạy lại khoác vai bá cổ cứ như thân thiết lắm.

Đám đông xung quanh bắt đầu tò mò.

”Kẻ này là ai mà được Yến Yến này để ý thế”



“Có vẻ chiến lực không tầm thường”

“Có trò hay để xem rồi”

“Ngươi nói đúng lắm, hôm nay phải cho cái tên Ngưu Phong này bỏ đi cái mặt nạ ngụy công tử, mà ngươi dạo này mất mặt ở đâu mà tới bây giờ mới xuất hiện vậy”- Yến Yến hớn hở

“Không biết vị huynh đệ này là….” Ngưu Phong vẫn tỏ vẻ lịch sự hỏi

“Hừ đây là ai không cần ngươi phải biết, ngươi chỉ biết ta cũng không đánh lại hắn, muốn đánh hắn trước đánh bại ta trước đi”- Yến Yến quay sang vênh mặt nói

Ngưu Phong trong lòng trầm xuống, không biết lời của nàng có thật hay không nhưng bây giờ có lẽ đã vào thế, không đánh không được, nhưng đánh nhau với Yến Yến thua quả thực không có lỗ chui, có lẽ mình nên đánh tên này, nếu hắn thực sự mạnh như vậy thì đã nổi danh từ lâu có gì ta lại không biết, bằng không sao nàng phải bảo vệ hắn trước thế, hừ.

“Vị huynh đệ, ta không có hứng thú ra tay với nữ nhân, huynh đệ chiến lực như vậy không biết có thể cùng ta giao thủ để Ngưu Phong ta đây được lĩnh giáo”

“Ngươi đánh bại Yến tiểu thư đi, loại như ngươi chưa đủ để ta ra tay”- Dạ Vũ lười biếng trả lời

“Ngươi”

Ngưu Phong xanh tím mặt mày không nói một lời nào nữa rút đao chém về phía hắn. Dạ Vũ trong lòng cười lạnh, hôm nay khi mới học dù được chút da lông của phá nhưng hắn đã chiến khí bừng bừng muốn tìm người giao thủ, gặp Ngưu Phong đã là muốn xem cái gọi là thiên tài thế gia này thế nào. Có điều trước tiên hắn muốn làm Ngưu Phong mất kiểm soát, trong chiến đấu nếu tâm lý không vững rất dễ mắc sai lầm, một bước sai, sai cả cái mạng.

Yến Yến thấy thế cũng ngay lập tức lùi lại phía sau đồng thời hất đao sau lưng Dạ Vũ về phía trước hắn. Dạ Vũ bắt lấy đao tiến thẳng về phía Ngưu Phong tạo lên một cảnh tượng tâm đầu ý hợp, cứ giường như đôi uyên ương đã hiểu nhau từ lâu lắm, đám đông thấy vậy càng hò reo kích động.

Ngưu Phong vung đao lên đầu chém thẳng từ trên xuống, Dạ Vũ nhanh tay bắt lấy đao xoay ngang bản đao kề lên trên vai đỡ đòn. Lực từ đao của Ngưu Phong khá mạnh làm hắn phải khuỵu gối xuống mới đỡ nổi. Ngưu Phong thấy vậy xoay ngang đao định chém đứt cổ hắn, nhưng Dạ Vũ đã tính trước bước này, ngã người ra sau ngay lập tức cùng với đó đạp thẳng hai chân hắn vào cẳng Ngưu Phong. Ngưu Phong bị đạp mạnh vào cẳng chân ngã đổ người về phía Dạ Vũ, Dạ Vũ nhanh tay quay lưỡi đao lên phái trên đón cả người Ngưu Phong đổ xuống, Ngưu Phong toát mồ hôi lạnh nhưng cũng khá bình tĩnh, dùng tay phải chống xuống đất làm người chỉ cách lưỡi đao có một gang tay. Dạ Vũ ngay lập tức hất dao lên tính chém vào người hắn nhưng Ngưu Phong đã kịp xoay người né đi, chỉ để lại một vết xước cạnh má trái.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Ngưu Phong, lúc này mới làm hắn tỉnh táo trở lại. Người ngoài nhìn qua có vẻ chỉ là vài chiêu thức bình thường nhưng trong lòng hắn lúc này nổi sóng gió, quả thực mới qua vài chiêu giao thủ hắn đã cảm nhận độ hung hiểm của Dạ Vũ. Tên này vẻ ngoài ngu ngơ nhưng ngay từ đầu đã kích động tâm lý mình, ý định sát cơ ngay mấy chiêu đầu tiên, cũng may hắn phản xạ kịp bằng không đã bị trọng thương. Kinh nghiệm chiến đấu của đối thủ rất phong phú, rõ ràng là đã trong chiến đấu sinh tử nhiều lần. Dạ Vũ vẫn sắc mặt bình thản, nhìn Ngưu Phong như cười cợt tâm lý hắn, một cảm giác mình sẽ bại nếu tiếp tục chiến đấu nổi lên trong đầu Ngưu Phong

Dạ Vũ tất nhiên không để đối phương suy nghĩ nhiều như vậy, hắn nhanh chống vận chuyển Phá pháp. “một…hai…ba..bốn…chém”. Dạ Vũ t·ấn c·ông quá dồn dập, Ngưu Phong chỉ kịp nâng đao che trước ngực ”keng” bai bản đảo va vào nhau tạo ra âm thanh chói tai, Ngưu Phong bị đẩy lủi về phía sau mấy bước nhưng vẫn đứng vững.

Sau đó bất ngờ là cả hai dừng lại không giao chiến nữa, Dạ Vũ chỉ mỉm cười nói “Ngưu sư huynh chiến lực kinh người, đúng là đối thủ xứng tầm ta, hôm nay được giao thủ cũng là thỏa mãn, hẹn ngày sau chúng ta cùng tranh tài đọ sức ở chuyến liệt hiệp, Dạ Vũ, cáo từ”.

Đám đông nhất thời bỡ ngỡ, chỉ động chạm vài chiêu đã dừng lại, có chút không thỏa mãn. Nhưng ngược lại lúc này trong lòng Ngưu Phong không ngừng kinh hãi, “là phá”.Hắn không thể tin nổi, tên này mới nhiêu tuổi, nghe cách nói chuyện với Yến Yến thì có lẽ còn ít tuổi hơn mình mà đã luyện phá đến bước này, v·a c·hạm vừa rồi đã truyền thẳng lực vào ngực hắn, thậm chí hắn còn cảm nhận được nhiệt lượng của nguyên lực của đối phương, có chút làm hắn suýt phun ra ngụm máu tươi, cũng may kìm lại được. Hắn sở dĩ không đánh nữa là vì đã bị chấn lực làm cho lục phủ ngũ tạng chấn động. Cũng may tên Dạ Vũ kia dừng lại, có lẽ đối thủ giữ thể diện cho mình, Ngưu Phong nhanh chóng về lều phun ra ngụm máu trong miệng.