Chương 20 Tiêu Dao Thành
Sáng sớm cả đoàn lại tiếp tục hành trình, họ không men theo đường chính các dong binh đoàn hay đi mà chuyển men theo đường mòn lên hướng tây bắc. Con đường này tuy khó đi nhưng độ nguy hiểm cũng không cao, xung quanh khu vực rải rác trên đường đều có nhà của những người sống ở đó. Khí hậu vùng tây bắc này có chút đặc thù, càng lên cao càng lạnh giá, một đường từ chân lên tới đỉnh có đủ các kiểu thời tiết do đó thuận lợi thu hoạch nhiều linh thảo quý hiếm. Có thể nói, đây là con đường linh thảo, đối ngược với bên phía đông bắc chính là một mạch chém g·iết yêu thú.
“Chặng dừng chân tiếp theo là Tiêu Dao thành, mọi người nhanh chóng di chuyển, nội trong 3 ngày phải tới được đó, chúng ta cần thực hiện một số giao dịch” Trác Dĩnh chỉ huy mọi người tăng tốc, quá ba ngày nửa ở Tiêu Dao thành có buổi đấu giá đan dược, hắn lần này phụ trách chính mang đan dược tới đó, ở đó dĩ nhiên có phân bộ của Mộc Bang, Mộc Bang chính là muốn mở rộng địa bàn, thông qua lần này thể hiện phẩm chất đan dược bang mình ra ngoài.
“Nàng tới Tiêu Dao thành lần nào chưa? Dạ Vũ và Linh Linh đi cuối đoàn vẫn là cùng nhau sánh bước, Hoàn Xuân vô hình bị cho ra ngoài, trong lòng tủi thân không thôi, bên tiểu thư bao nhiêu năm sau cùng vẫn thua một chàng trai mới gặp vài lần.
“Huynh chưa tới đó lần nào sao?” Nàng quả thực hơi bất ngờ, với nàng ánh mắt Dạ Vũ ắt hẳn phải xông pha muôn nơi quanh khu vực lân cận, nhưng nghĩ lại cũng phải, Tiêu Dao thành là nơi buôn bán sầm uất, nghèo quá tới cũng là vô dụng, hơn nữa Dạ Vũ một đường chém g·iết nâng cao tu vi, nơi đó vẫn là không thích hợp.
Trái ngược với hắn, Linh Linh chính là tới Tiêu Dao thành điểm đến yêu thích, từ nhỏ nàng đã theo cha đi khắp nơi buôn bán. Tiêu Dao thành mấy trăm dặm xung quanh là sầm uất nhất thương phú. Cự Phong thành nổi danh Ngũ Đại bang chiến lực lớn mạnh nhưng về tài nguyên thì m·ất t·ích không thấy đâu, điều đó cũng dễ hiểu, nàng với Dạ Vũ lần đầu gặp sinh ra chán ghét, nhìn người cao sang quen mắt nhìn bần hèn có so sánh nảy sinh.
“Khi nào tới đó ta sẽ dẫn huynh đi thăm quan một vòng, đảm bảo yêu thích không thôi”
“Bất kỳ nơi nào có nàng, đều là nơi ta yêu thích”
“Huynh….đáng ghét”
Mọi người thuận lợi tới Tiêu Dao thành không trở ngại gì, Dạ Vũ chính mình tưởng tượng nó to lớn nhưng xem ra còn tưởng tượng không có tới, nó còn sầm uất hơn hắn tưởng, chắc phải gấp 3 Cự Phong thành. Có thể dễ nhận ra nhất ở đây là kiến hết sức tạp nham, lẫn lộn không đồng nhất, mỗi khu vực lại một kiểu kiến trúc khác nhau. Hơn nữa việc vào thành cũng rất quy củ, phải nộp mỗi người một nguyên thạch, cái giá đưa ra khiến tên ăn mày kiết xác như Dạ Vũ níu lưỡi, mỗi người một nguyên thạch, mà mỗi ngày có cả ngàn người ra vào, đông như trảy hội, cái thành này đúng là biết kiếm tiền mà.
“Chúng ta không khỏi nghỉ ở phía bên tay phải khu vực này đi” Dạ Vũ chắc chắn nơi ở tiếp theo của đoàn lên tiếng,
“Tiểu tử quan sát tinh tế lắm, đúng thế, ta dẫn các ngươi tới nơi Mộc Bang vị trí” Trác Dĩnh khen hắn con mắt, nhưng thực ra chẳng có gì cao siêu, nhìn tới mấy cái đầu lâu yêu thú treo lủng lẳng khắp mặt tiền mọi toà nhà, đây chỉ có cái kiểu Cự Phong thành man rợ thôi, đối lập hoàn toàn với nghệ thuật thành này, từ hoành tráng, sặc sỡ, tinh tế tới tối giản hài hoà đủ các kiểu kiến trúc, man rợ đôi khi cũng có thể tạo ra khác biệt đi.
Mọi người nhanh chóng tới toà các của Mộc Bang, đó là toà nhà bằng gỗ lớn có tới năm tầng, kiến trúc mang vẻ mộc mạc nhưng không kém cạnh nghệ thuật, tạo cho người ta cảm giác tao nhã thiên nhiên do kết hợp với loạt thảo mộc dây leo quấn quanh các
Dạ Vũ tấm tắc khen trong lòng, quả không tồi so với mấy đám đầu lâu xương chéo xung quanh đi. Tới nơi mọi người nhanh chóng được phân công việc, hoá ra là cần tạp sự ở đây, phụ trách bán đan dược hàng ngày, chỉ còn hắn với một thiếu niên được tuyển trọn lúc sau có nhiệm vụ khác nên được nghỉ ngơi đợi chỉ thị.
Sau ba ngày di chuyển liên tục tất cả đã thấm mệt nên ai lấy về phòng mình nghỉ ngơi, Linh Linh hẹn hắn ngày mai sẽ dẫn hắn đi thăm quan nơi này, lúc này hắn và thiếu niên kia trong phòng trò truyện, tên của người này là Bân Bân đã mười bảy tuổi, cha của hắn trước cũng là tạp vụ trong Mộc Bang sau này có hắn rồi mất đi, được Mộc Bang cưu mang, cũng có chút khả năng luyện đan nhưng cũng chỉ là có thế, càng lên cao càng khó, hắn dự định một thời gian xin chân tạp vụ, an ổn cuộc sống lấy một nương tử hạnh phúc nhỏ bé thôi, hi vọng ở con đường võ đạo và đan dược cũng xa vời. Dạ Vũ nghe tâm sự cũng không khỏi bản thân mình nghĩ lại, suy cho cùng hắn cũng là mồ côi, nếu không có cha nuôi chăm xóc có khi hắn đã mạng xong trong tay yêu thú cũng nên.
Buổi tối chính là lúc Tiêu Dao thành tấp nập nhất, không phải giao thương sự tình mà chính là ăn chơi, Linh Linh hẹn hắn chính là lúc này.
“Huynh đợi ta lâu chưa” Linh Linh từ sau tiến tới lên tiếng gọi, Dạ Vũ quay lại đứng hình mất một lát, nàng thân vận y phục trắng tinh như tuyết, hai mắt long lanh như vì sao trời hoà vào ắnh trăng đêm nay càng làm nàng toát lên vẻ thiên kiều bá mị ánh mắt nhưng lại tương phản mái tóc điểm xuyết vài bông hoa trên nền bạch y thanh thuần. Chính là đối lập cảm giác, thuần khiết trên nét quyến rũ c·hết người, tuy rằng nàng năm nay mới là mười ba tuổi thiếu nữ, nhan xắc cùng thân thể chưa nở rộ hết xuân thì nhưng sau này ắt hẳn đại mỹ nhân.
Dạ Vũ thấy một màn này nuốt nước bọt một cái vô thức, hắn thực sự thít thở không thông đi, hành động này của hắn rơi vào mắt nàng càng làm thêm đôi má thêm ửng hồng.
“Ta…ta là cũng tới chưa lâu… nàng…nàng là dẫn ta đi thăm quan Tiêu Dao thành thôi”
“Ân”
Dạ Vũ được nàng dẫn đi thăm thú kiến trúc đường phố một vòng, hắn quan sát là đúng, sở dĩ nơi đây nhiều kiến trúc vậy chính là nhiều thế lực các cứ các khu vực khác nhau.
“Ta có điều không hiểu, nơi đây nhiều thế lực hỗn tạp vậy mà an ninh có vẻ rất trật tự”
“Có điều huynh không biết đó thôi” Hoá ra tất cả các thế lực như vậy thống nhất một tổ chức gọi là Liên Hiệp Sâm Lâm, tổ chức này mỗi mười năm bầu thành chủ Tiêu Dao từ các thế lực, qua đó thống nhất luật lệ cũng có đội ngũ chuyên trách an ninh tuyển chọn từ thế lực thành viên. Trong phạm vi Tiêu Dao thành ba mươi dặm xung quanh nghiêm cấm chém g·iết cũng như c·ướp b·óc, nếu không toàn thể Sâm Lâm ban bố Sát Lệnh, gặp đâu g·iết đấy chính là chỉ một con đường c·hết.
“Thế bây giờ Thành Chủ Tiêu Dao thành là ai”
“Chính là Thế Dân từ Thế Gia ở Khí Gia thành”
Khí Gia thành là thành chủ đạo luyện khí sư sự tình, những v·ũ k·hí, pháp bảo chính là ở nơi đây tốt nhất chất lượng mà Thế Gia là gia tộc lớn nhất ở đó, còn nghe nói Khí Các Phân Bộ khu vực Sâm Lâm này cũng đặt ở đó đi. Ngưu Bang ở Cự Phong thành bá đạo là thế nhưng ở nơi này cũng chỉ là một trong mười thế lực cốt yếu trong Liên Hiệp Sâm Lâm thôi, cũng không biết tới bao giờ mới có cơ hội Tiêu Dao thành này nắm quyền.
“Để ta dẫn huynh đi một nơi, chắc chắn sẽ yêu thích”
“Đó là nơi nào?
“Huynh theo ta rồi sẽ biết”
Linh Linh dẫn hắn tới một toà nhà….mà thực ra cũng không thể gọi là nhà nữa, ở giữa có một sân khấu lớn hình tròn, bao quanh là các tầng nối tiếp tầng từ dưới lên cao tạo thành hình lòng chảo không có mái, nơi đây gọi “Chiến Đài”. Hoá ra tuy Tiêu Dao thành cấm chém g·iết bừa bãi nhưng cũng có nơi giải quyết mâu thuẫn, cứ tới đây ký hiệp ước sinh tử sau đó thoải mái đánh đấm, Tiêu Dao thành đảm bảo tuyệt đối bảo vệ công bằng để hai người sinh tử chiến.
Ở đây không nhưng thế còn có dịch vụ cá cược, bất cứ khi nào có ai kéo tới đây đánh nhau, quản lý Chiến Đài kiêm luôn nhận cược kết quả, lúc này hắn tới vừa vặn có hai người chuẩn bị giao chiến. Một kẻ tên Lĩnh Vân, kẻ còn lại tên Hắc Bắc, hai người theo thông tin đều là huyền khí tầng tám, vì mâu thuẫn t·ranh c·hấp mỹ tài nguyên sau khi liệt hiệp yêu thú tới đây quyết sinh tử.
“Chàng định đặt cược vào ai?” Linh Linh tất nhiên đặt cho tên Lĩnh Vân, nhìn tên này tất nhiên là có nhan sắc, Dạ Vũ thấy màn này không khỏi giật giật đôi mắt, đúng là thiếu nữ tâm tình. Còn hắn thì không chơi mấy vụ cá cược này, không biết thông tin đối thủ thì chẳng khác nào dựa vào may mắn, nhưng hắn không tin vào may mắn, có thực lực tuyệt đối mới là tất cả.
Hai kẻ này bước lên khán đài đằng đằng sát khí nhìn nhau
“Lĩnh Vân, ngươi đầu hàng đi còn kịp, đưa ra phần còn lại chiến lợi phẩm kia coi như là xong việc, sau này chúng ta lại hợp tác” Một thanh niên chỉ mới tầm hai năm tuổi, giáng người cao lớn, chiếc mũi to gãy kết hợp với lông mày rậm hếch hẳn lên không khỏi tạo ra cảm giác dữ tợn
Bên ngược lại Lĩnh Vân này thân người thắng đứng, khuôn mặt cũng là dễ nhìn, đôi mắt toát ra vẻ cơ trí cười nhếch mép đáp lại.
“Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, nên là c·hết đi”
Hắc Bắc tức đến phát điên, hắn ghét nhất bị người ta gọi là ngu si, nhưng quả thực hắn ngu thật, ngoài liều mạng thì cũng chẳng có gì. Hai người hợp tác chiến đấu, toàn bộ kế hoạch một đườn Lĩnh Vân vạch ra, trong khi đó Hắc Bắc liều mang làm theo, ăn đau khổ nhiều nhất. Một bên mình công sức suy tính, một bên công sức chiến đấu không ai chịu mình kém hơn ai.
Cả khán đài bỗng chốc như phát rồ, đám đông lúc nào cũng vậy, một khi kích động không khác gì súc vật bày đàn “Giết….g·iết hắn…đánh nhau đi”
Linh Linh cũng là suy nghĩ hắn yêu thích nơi này chém g·iết nên mới dẫn hắn tới, bản thân nàng còn chưa đặt chân tới đây lần nào, lúc này bị bầu không khí doạ cho phát hoảng, núp sát bên người hắn, bám chặt cánh tay Dạ Vũ không buông. Cảnh tượng g·iết chóc này quả thực không hợp với nàng chút nào đi.
Ở dưới sàn đấu hai bên đã va vào nhau, Hắc Bắc dậm chân một cái “uỳnh” cả sân như đ·ộng đ·ất, mặt đất vậy mà nứt ra vài đường, Lĩnh Vân lảo đảo có chút không vững, nhân cơ hội Hắc Bắc tay cầm thiết truỳ lao tới áp sát, dự định kết liễu đối thủ.
Một cú dậm chân vừa rồi vào trong mắt Dạ Vũ làm hắn không khỏi nổi lên thèm khát lực lượng, về mặt hiệu quả Hắc Bắc đúng là phí hoài nguyên khí, tuy làm đối thủ chao đảo một chút nhưng tác dụng chẳng có gì nhiều ngoài cái mẽ khoa trương, tên này đúng là não hơi gặp vấn đề, trong chém g·iết tiết kiệm nguyên lực hẳn là ưu tiên.
“Đáng tiếc tên này ắt phải c·hết, bằng không sẽ tìm hắn cách thức luyện tập trao đổi đôi chút”
Đây chính là suy nghĩ của Dạ Vũ, Lĩnh Vân đơn giản vờn Hắc Bắc tới c·hết, không ngu gì ngạch kháng lúc này. Lĩnh Vân cũng là cùng suy nghĩ như vậy, nhanh chóng đẩy người về phía sau trốn thoát, giữ khoảng cách với đối thủ.
Cảnh tương một đuổi một chạy diễn ra vòng quanh sân, mỗi lần Hắc Bắc nhấc thiết truỳ nện lần nào đối thủ là tránh né lần đấy, đều tạo vết tích trên sân, đòn nào đòn đấy chất lượng cả, Dạ Vũ tưởng tượng chính mình đối diện Hắc Bắc công kích hắn vẫn là chạy nhanh lựa chọn, ta cũng không có muốn nát người đâu. Ấy thế mà đám đông vẫn có những kẻ không được khôn lắm hét lớn”
“Tên hèn hạ kia, tiếp đòn đi”
“Chạy con mẹ nhà mày, đánh cho ông nội mày xem đi”
Hai bên cứ như vậy đuổi chạy cỡ nữa nén hương, theo tính toán của Dạ Vũ, với tu vi huyền khí tầng tám Hắc Bắc hẳn cũng đã sang giai đoạn tiêu hao hết nguyên khí với cường độ công kích ác liệt như vậy, hắn phải chậm lại không nghi ngờ.
Hắn chậm lại thật, nhưng ngặt nỗi không biết vì sao Lĩnh Vân cũng thế mà di chuyện chậm đi, mơ hồ tốc độ còn xuống dốc quá đáng hơn đối thủ, đây là vì sao? Theo lý Lĩnh Vân chỉ né tránh thì nguyên lực bảo tồn phần lớn đi.
Dạ Vũ không hiểu nổi việc gì nữa, hắn hết sức khó chịu sự vô lý này. Hắn thần thức tập trung lại quan sát Hắc Bắc, phát hiện không khỏi làm hắn kinh hãi, nguyên lực từ tám phương tứ hướng đang Hắc Bắc tụ tập đễ cho hắn hấp thu, nguyên lực từ Lĩnh Vân rò rĩ ra không ngừng, không chỉ thế, nguyên lực từ tất cả mọi người, thậm chí cả từ Linh Linh.
Quan sát một đoạn thời gian hắn mới nhận ra, mỗi cú nện thiết truỳ xuống đất tạo ra sóng xung kích toả ta tứ phía, hơn nữa tên Hắc Bắc này vậy mà dùng công kích tinh thần lực, hai thứ kết hợp với nhau xảo diệu làm sao làm mọi người nguyên lực thoát ra hướng hắn hấp thụ. Dạ Vũ sở dĩ không có bị ảnh hưởng bởi cảnh giới tinh thần của hắn cao hơn đối thủ, qua đó không bị ảnh hưởng.
“Cái này….không khỏi quá bá đạo đi…..Lĩnh Vân sợ là c·hết chắc”
Lĩnh Vân đang kêu khổ không thôi, bây giờ nghĩ lại hắn hiểu vì sao lúc ở Sâm Lâm tuy chịu thiệt thòi Hắc Bắc không một câu kêu ca, vậy mà về thành đòi hắn quyết sống c·hết.
Tên này muốn lợi dụng mọi người cung cấp nguyên lực cho hắn, Lĩnh Vân chửi thầm không ngừng, tên chó c·hết vậy mà bẫy mình, hơn nữa nguyên khí của Lĩnh Vân cơ hồ đã bị đối thủ hấp thụ hơn nửa, bây giờ liều mạng chưa biết ai sống ai c·hết.
Dạ Vũ nhìn ra vấn đề tâm tình không khỏi trùng xuống, hắn nhớ lại lúc đầu Hắc Bắc cố tình tiêu hao nguyên lực vô cớ, mục đích chính là doạ nạt đối thủ mình bung sức doạ Lĩnh Vân không giám ngạnh kháng để hắn thực hiện m·ưu đ·ồ. Vậy mà Dạ Vũ cũng bị vẻ ngoài đần độn của Hắc Bắc lừa, nếu bản thân là Lĩnh Vân khả năng Dạ Vũ cũng mắc mưu, c·hết là cái chắc. Đúng là đã đi trên con đường tu luyện này, có mấy ai là ngu dốt, hôm nay hắn lại tự nhắc mình tuyệt đối không thể chủ quan khinh địch bằng không c·ái c·hết là chờ đợi phía trước. Lĩnh Vân này nên liều thôi
Lĩnh Vân quả thực cũng đường cùng suy nghĩ như vậy
“Liều mạng”
Hắn một trường thương xông tới, t·ấn c·ông liên hoàn như vũ bão. Hắc Bắc cũng bận rộn tay chân chống đỡ không rảnh tay mà tạo ra những cú nện làm tiêu hao nguyên lực đối thủ. Lĩnh Vân thấy hiệu quả không khỏi vui mừng, nhưng tiêu hao nguyên khí của hắn đã nhiều hơn đối phương, hơn nữa tên Hắc Bắc này tốc độ hấp thụ nguyên khí vẫn không giảm. “Phải tốc chiến tốc thắng”
Hắc Bắc cũng nhận ra điều này, nhưng bây giờ quyền chủ động lại trong tay hắn.
“Ta xem ngươi kiên trì được bao lâu”
Hắc bắc mỉa mai, lựa chọn thu lại phòng thủ, chủ động chặn đòn công kích của Lĩnh Vân. Có điều mọi việc không đơn giả như hắn nghĩ, Lĩnh Vân này tốc độ thương quyền nhanh không tưởng làm hắn xước xát chút ít mấy đòn lỡ thế.
Thế trận trên sân thay đổi hoàn toàn, lúc này kẻ cuồng công lại là Lĩnh Vân, thủ thế Hắc Bắc ra sức chống đỡ.
Lĩnh Vân bạo phát lực lượng quá mạnh cơ hồ đã ngoài tầm kiểm soát của Hắc Bắc, hắn cứ thủ thua thế này không biết chừng nào bị đối thủ đ·ánh c·hết. Hắc Bắc cũng là liều mạng phản công lại.
Hắc Bắc, gồng cả người lên, vùng truỳ xoay một vòng mặc kệ đối thủ ra đòn thế nào. Lĩnh Vân nhân sự liều lĩnh này đâm được một thương vào sườn trái của Hắc Bắc xuyên cả ra đằng sau, tuy thế bản thân hắn lại vào phạm vi sát thương v·ũ k·hí của đôi thủ, ăn một chuỳ đập ngay ngực bay ngược ra sau phun ra ngụm máu tươi. Lĩnh Vẫn gồng mình nắm chặt cán thương kéo mạnh một cái, Hắc Bắc lòi cả ruột ra ngoài, máu bắn tung toé từ bụng, trên người tự dưng xuất hiện một cái lỗ lớn, tình trạng hết sức thảm hại. Lĩnh Vân vậy mà cũng không khá hơn, một nện của đối thủ không trúng thì thôi, đã trúng là trọng thương, xương sườn của hắn lúc này cảm nhận đã gẫy vài cái, nội tạng bị chấn lực gây tổn thương nặng, không chữa trị ngay cơ thể có ám tật tu vi sau này giảm một mảng lớn.
Cả khán đài thấy một màn này hú hét như phát điên
“Giết g·iết”
“Moi ruột hắn ra”
“Đập nát người tên kia đi”
Nhưng Lĩnh Vân và Hắc Bắc cơ hồ đã nhận ra đối thủ không phải cái loại dễ ăn, nếu liều mạng dù kẻ thắng sau này cũng là tổn hại căn cơ. Hai người không ai bảo ai lùi lại, không động thủ nữa.
“Hắc Bắc, chúng ta dừng tay thôi, hiếu chiến thiệt thòi cả hai người mà thôi, còn làm trò vui cho thiên hạ, ngươi thấy sao”
“Được, thế dừng lại như ngươi muốn” Hắc Bắc quả thật cũng không khá hơn là bao, v·ết t·hương ở bụng với hắn cũng không đáng ngại, mà nguy hiểm nhất là thủ đoạn điên cuồng hấp thu nguyên khí xung quanh gây tổn thương kinh mạnh của hắn căn cơ. Đây là thủ đoạn uống rượu độc giải khát với bản thân tự hại mình nhiều hơn, nếu không phải bất đắc dĩ hắn cũng không dùng, lúc này ưu tiên nhanh chóng chữa trị kinh mạch, nếu cố đoạn thời gian nữa toàn bị kinh mạch hắn không chịu được phá huỷ, cho dù có thắng tương lai phế vật chắc chắn, không dùng được nguyên khí nữa.
Hai người bọn họ nhanh chóng rời đi chữa thương trong sự nuối tiếc của mọi người, ai cũng muốn có kẻ sống n·gười c·hết. Linh Linh thấy cảnh này thở phào nhẹ nhõm, nàng cảm giác có chút hối hận về việc lấy sống c·hết ra làm thú tiêu khiển. Dạ Vũ cũng là nắm bắt tâm ý nàng
“Linh Linh, chúng ta rời khỏi đây thôi”
“Ân”
Điểm đến tiếp theo là Ẩm Vân Quán, nơi đây nổi tiếng nhất Tiêu Dao thành, ai tới Tiêu Dao thành mà chưa tới Quán vẫn chưa tính là đặt chân tới thành, đây là mọi người quan điểm như vậy. Vì thành Tiêu Dao chỉ toàn tu sĩ cho nên Ẩm Vân Quán cũng chỉ phục vụ món ăn cho tu sĩ, giá cả trả bằng linh thạch, nghe đâu món đắt nhất lên tới 100 linh thạch, Dạ Vũ nghe tin này không khỏi than thân trách phận, tài nguyên hưởng thụ của người ta còn nhiều hơn cả tài nguyên tu luyện của mình. Linh Linh chính là Âm Vân Quán điểm đến ưu thích, háo hức ra mặt,
“Nàng tới đó đặt bàn trước đi, ta xử lý chút việc sẽ tới sau” Dạ Vũ tính việc từ Hắc Bắc lấy bí quyết tu luyện công pháp tinh thần lực của hắn và kỹ năng gia tăng tốc độ hấp thụ nguyên khí đó, Dạ Vũ cảm giác rất phù hợp với bản thân mình
“Huynh có chuyện gì sao? Hai ta cũng giải quyết rồi đi ăn cũng được” Linh Linh thấy hắn gấp gáp vậy mơ hồ trở nên lo lắng, cảm giác gắn bó không muốn rời ngày càng nảy sinh trong tâm trí cô tiểu thư nhỏ
“Không có việc gì đâu, nàng tới đó đợi một chút ta xong việc qua ngay”
“Vậy huynh cẩn thận”
“Um”
Dạ Vũ nhanh chóng bám theo Hắc Bắc, suốt đường đi gấp gáp rồi dừng lại ở Tụ Khí Các. Tụ khí các là tập hợp rất nhiều động phủ được cấm trận bao bọc cơ hồ nguyện khí thiên địa tụ tập lại đây rất tốt cho tu luyện. Dạ Vũ cũng không chủ động gặp mặt Hắc Bắc ngay, lúc này hắn đang thương nặng, gặp mặt làm ăn không phải thời điểm tốt, Hăc Bắc còn chữa thương ở đây cũng phải vài ngày năm bữa, chưa vội ngay.