Chương 17 :Lâm Lão
Kiến Phong dẫn Dạ Vũ đi về phía cực đông của thung lũng, từ đây tới đó mất khoảng 20 dặm, sẽ mất khoảng một ngày cho nên sẽ xuất phát ngay.
“Dạ Vũ, ta sẽ nói qua cho đệ nhiệm vụ sắp tới, đệ sẽ phải tới chỗ Lâm Lão”
Lâm Lão là người chăm sóc dược thảo lâu lăm ở đây, lão đã tới chức Quản Viên, Mộc Bang có rất nhiều Quản Viên, mỗi người sẽ phụ trách một khu vực, mỗi khu vực sẽ trồng một số loại thảo dược nhất định, dưới mỗi Quản Viên đều là các môn đồ phụ trách việc chăm xóc thảo dược. Nói thẳng ra những môn đồ chính là nông dân trồng thảo dược thay cho Mộc Bang, đổi lại sẽ được họ bồi dưỡng, những số người có năng khiếu sẽ được cất nhắc bồi dưỡng làm Dược Sư.
Bọn họ di chuyển rất nhanh, ở giữa Dược Viên này vậy mà có những còn đường đá chạy xuyên từ đầu này tới đầu kia rất thuận tiện cho việc vận chuyển thảo dược, nói là một ngày nhưng với tốc độ của tu sĩ như Dạ Vũ chỉ mất mấy canh giờ đã tới nơi.
Hai người bọn họ tới một khu vực đồi thấp, được chia thành rất nhiều tầng, mỗi tầng lại trồng một loại thảo dược khác nhau xếp tầng đủ màu sắc ở đỉnh là một dãy nhà lớn trên đất bằng, bố trí khá giống với nơi ở trước của Dạ Vũ với nhóm môn đồ, những nơi như vậy gọi lạ Trại, có rất nhiều Trại phân bổ rộng khắp trong thung lũng này.
Dọc theo con đường bậc thang l·ên đ·ỉnh tới trước dãy nhà, một lão già nằm dài người thư dãn trên một chiếc ghế gỗ có thể ngả người ra sau, bên cạnh là bộ bàn ghế hết sức tinh xảo trên đó tách trà nóng vẫn tỏa hương thơm, từng làn gió thoảng qua làm khí nóng và bộ râu dài của lão phất phơ, một khung cảnh hết sức nên thơ
Dạ Vũ thấy cảnh này không khỏi chửi thầm, mấy lão già ở Mộc Bang này đúng là rất biết hưởng thủ, kẻ này kẻ ấy như đạo sĩ ẩn giật, tận hưởng cái an an bình bình, hòa mình và thiên nhiên nhìn quả thực hết sức viên mãn.
“Lâm Lão vẫn phong thái như xưa” Kiến Phong chắp tay, miệng mỉm cười mở miếng
Lão Già nghe vậy không trả lời ngay mà cầm tách trà thưởng thức, nhâm nhi một hồi, cứ dường như nhân sinh một đời trải qua trong chớp mắt vậy
“Cũng nhờ ngươi mang tới mấy tay c·hạy v·iệc tốt, tiểu tử sau hẳn cũng không tệ?”
“Vãn bối Dạ Vũ ra mắt Lâm Lão” Dạ Vũ mở miệng giới thiệu, với những người lớn tuổi, họ rất không muốn trực tiếp thể hiện sự quan tâm tới tiểu bối, chỉ gợi ý, ngay lập tức phải bắt lấy cơ hội mà thể hiện sự lễ phép.
“Um…biết hành sự,…ngươi có nhìn thấy thửa vườn màu tím bé nhất phía xa kia không, tới đó làm việc, có gì không biết tới hỏi ta”
Dạ Vũ như hiểu ý ngay lập tức rời đi, nhưng hắn không khỏi chửi thầm trong lòng, đây là đuổi đám trẻ con cho người lớn nói chuyện mà, hắn rời đi một lát Lâm Lão mới nhìn lại cười nói
“Tiểu tử này dễ dạy, rất hiểu ý….mà cũng lâu Kiến Phong ngươi không tới đây, nào ngồi xuống tâm sự với lão già này cho ta bớt cô đơn ….”
Hắn chạy một mạch tới khu vực được phân, nhìn từ xa thì có vẻ bé nhưng lại gần thì cũng làm hắn phát mệt,”Không ngờ lại rộng như vậy, đoán chứng tầm hai mươi trượng vuông “1”. Nhưng hắn ngay lập tức vui mừng trở lại, đây là Tử Chi, một loại cây cùng tính chất dược tính như Tử Xuyên nhưng dược lực cao hơn nhiều lắm, có điều thời gian thành thục lại lâu hơn, đoán trừng khoảng một năm, mỗi công đoạn chăm sóc sẽ cách nhau thời gian lớn, thành ra thời gian chăm sóc sẽ không nhiều, hắn lại có nhiều thời gian luyện công hơn. “Lâm Lão này quả thực cũng không tệ”
Dạ Vũ sau khi sắp xếp lại nơi ở, hắn ngay lập tức bắt tay vào chăm xóc Tử Chỉ, nhìn chiều cao và màu lá đoán chừng khoảng ba tháng tuổi, như vậy là đang bước vào giải đoạn trưởng thành rồi, cỏ dại xung quanh cần ưu tiên làm sạch, giai đoạn sau khi cây bắt đầu hấp thụ thiên địa nguyên khí, biến đổi dược tính, hắn chính thức nhàn hạ.
Việc làm sạch cỏ dại cũng không phải đơn giản, dưới gốc cây Tử Chi có rất nhiều loại cỏ, nhưng một số là cố ý trồng, những loại này giúp ích rất nhiều nếu được trồng cùng với nhau, cho nên cần phải có hiểu biết thì mới loại bỏ những cây không cần thiết, học thuộc Bách Vạn Dược chính là vì mục đích này.
Dạ Vũ mất hơn một ngày mới dọn hết đám cỏ không cần thiết, theo hiểu biết của hắn, sẽ mất khoảng một tuần để chăm sóc lần tiếp theo, thời gian rãnh rỗi đó hắn sẽ tu luyện.
Sáng sớm hôm sau hắn đã tập trung luyện Phá, tập luyện như vậy quả thực có chút buồn chán, nếu thông thường hiển nhiên sẽ là đi tìm đám yêu thú chém g·iết, đành chịu khó vậy, hắn đang than thở thì một người hầu tới chuyển cho hắn một chiếc hộp gỗ được chạm khắc rất tinh xảo, bên ngoài một số đường vân có dát vàng, ở chính giữa khắc dòng chữ to “Khí Các”
“Sát Đao…. Khí Các này làm buôn bán quả thực uy tín” Hắn háo hức mở hộp gỗ ra, một thanh đao màu hắc tử, dài tầm thân người hắn, chỉ đơn giản một bản một cán, không chút hoa văn nhưng khí tức thoát ra không khỏi làm hắn lạnh sống lưng, Dạ Vũ cảm nhận Sát Đao này vậy mà đang hấp thụ khí tức hàn sương nơi đây, nó như con lang đói sẵn sang ngấu nghiến bất kỳ thứ gì.
“Người ta bảo Sát Đao này mạng đầu tiên nên đoạt là mạng người” Một ý nghĩ nảy sinh trong đầu Dạ Vũ, hắn tự nhiên muốn g·iết người, Dạ Vũ rùng mình một cái, thanh tỉnh trở lại, nghĩ đến đây hắn không khỏi rùng mình, vậy mà thanh đao này lại điều khiển ý nghĩ của mình, sát tâm nổi lên lúc nào không hay.
Ngoài thời gian chăm sóc dược viên, thời gian còn lại hắn toàn tâm cho tu luyện, nhờ vào số nguyên thạch đã dành được trong cuộc tỷ thí và Liễu Lục để lại cho hắn nên tài nguyên tu luyện trong mấy năm tới Dạ Vũ không cần quá lo nghĩ. Thời gian đã như vậy đã trôi qua được chín tháng, Phá của hắn đã có thể luân chuyển được hơn năm mươi huyệt vị, qua mấy tháng nữa sẽ được một vòng kinh mạch, Dạ Vũ hết sức chờ đợi thời điểm đó, tu vi bởi vì có thể thoải mái dùng yêu đan ngũ hành nên chỉ trong vòng chín tháng hắn đã đột phá huyền khí ngũ giai, thêm vào đó tinh thần lực đã có bước tiến lớn, lúc này thần thức của hắn đã có thể bao trùm một vùng ba mươi trượng, tu vi tăng tiến khiến hắn hưng phấn không thôi.
“Đúng là đại gia làm việc gì cũng thuận lợi, trời độ người có nhiều nguyên thạch” Dạ Vũ chắp tay sau lưng, buông lời than thở nhìn về phương xa phong thái như ông cụ non.
“Tiểu tử ngươi tới giờ mới nhận ra chân lý đó hả” Lâm Lão không biết từ lúc nào xuất hiện phía sau hắn nhận xét, Dạ Vũ nghe vậy giật nảy cả mình quay lại, bỏ cái điệu bộ ông cụ non đi tỏ ra khúm núm hẳm
“Lâm Lão, sao lão rảnh tới thăm vãn bối vậy”
“Mấy hôm nữa là thu hoạch Tử Chi, ta tới đây xem xét qua, mà ngươi cũng không cần tỏ thái độ lấy lòng ta, nghe đâu ngươi sắp được chuyển tới Quán Phòng, đến lúc đó sợ tiểu tử ngươi không có thời gian mà suốt ngày đấm đá đâu”
“Đan Phòng là ta sẽ được học luyện dược sao sao?”
“Thiết nghĩ tiểu tử ngươi được Phúc Lão nhìn trúng, nên bỏ vụ đấm đá tập trung học nghệ cho thông đi..hahaha”
Lâm Lão cười khoái chí rời đi, còn hắn phân vân không thôi, Dược Sư là công việc tiêu tốn rất nhiều thời gian, có khi cả đời không thoát ra được, tu vi sẽ vì thế mà đình trệ, bảo sao mấy Dược Sư kẻ nào kẻ ấy tu vi thấp như vậy, tình hình này không ổn rồi, nếu không còn cách nào khác hắn sẽ từ bỏ trở thành Dược Sư, nhưng lại nghĩ đến ân tình của Liễu Lục hắn lại do dự.
Lại qua mấy hôm, việc thu hoạch Tử Chỉ đã hoàn tất, hắn tưởng sẽ được nghỉ ngơi mấy ngày thì Phúc Lão đã chạy tới xách hắn về Đan Phòng. Đây là nơi chế tạo đan dược của Mộc Bang, gọi là Đan Phòng nhưng thực ra là một loạt động phủ được khoét vào núi san sát nhau, có khi tới cả trăm động, mỗi động đều có một chiếc lư, hay đúng hơn đan đỉnh. Ở giữa trung tâm là cái động to nhất, bên trên có ghi “Nhất Lô” Dạ Vũ chính là bị ném tới chỗ này.
“Tiểu tử, đây là đan phòng tốt nhất của Mộc Bang, từ nay ta dạy dỗ ngươi ở nơi đây, chừng nào học nghệ chưa thông đừng hòng bước ra khỏi cửa, nói cho ta xem ngươi học được gì mấy tháng qua”
“Việc chăm sóc linh thảo không gì ngoài nắm bắt thời điểm thành thục của cây, việc nắm bắt thành thục của thảo dược không gì ngoài nắm bắt mức độ nồng đậm linh dược trong thảo dược, việc nắm bắt nồng độ linh dược không ngoài việc chọn số lượng, chất lượng thảo dược sao cho phù hợp với đan dược cần luyện” Dạ Vũ điềm nhiên trả lời
Tốt, không làm ta thất vọng….việc trước tiên học cách khống chế hỏa diễm đi”.
Lão Phúc nói xong từ hai bàn tay xuất ra ngọn lửa, ngọn lửa của lão màu trắng ngà, nhìn hết sức quỷ dị, lão biến hóa đủ mọi hình dạng, to nhỏ nhiệt độ khác nhau. Làm xong lão đắc ý nhìn Dạ Vũ, cảm giác thể hiện trước mặt đám tiểu bối quả thực rất là tốt.
“Tiểu tử tự luyện tập cho thông. khi nào……..”
Phúc Lão chưa kịp dứt lời thì Dạ Vũ từ bàn tay vậy mà cũng xuất ra hỏa diễm có điều hỏa diễm của hắn lại màu đỏ máu pha chút tím đen, cảm giác rất hung sát. Phúc Lão nhìn cảnh tượng này không khỏi nhíu mày,”Mới chút tuổi ta đã nhuốm máu nhiều như vậy”. Hỏa diễm xuất ra màu sắc, tính chất phụ thuộc khá nhiều vào phẩm chất cơ thể cũng như tâm tính, kẻ hiếu sát thường có đỏ sậm của máu, tâm ý tham vọng và suy nghĩ cẩn mật sẽ pha chút màu đen và tím. Có thể nói hỏa diễm như vân tay vậy, qua đó có thể đoán chút về con người sở hữu nó.
Lão còn đang suy nghĩ thì hắn đã không chế hỏa diễm của mình biến hóa, bắt trước lại hoàn hảo hình dạng, nhiệt lượng, nồng độ y như lão lúc trước, việc không chế hỏa diễm này không khác gì không chế nguyên lực, qua nguyên lực chuyển hóa nó thành ngọn lửa, việc này với Khống Linh pháp Dạ Vũ đã tập luyện từ nhỏ tới bây giờ,thực sự là quá mức dễ dàng với hắn, hắn đắc ý nhìn Phúc Lão nói “Luyện Dược hóa ra dễ dàng như vậy”
Phúc Lão tối xầm mặt mũi, định ra vẻ với tiểu tử này ấy vậy mà mất mặt “Được, được được…được lắm. cho ngươi biết thế nào là dễ dàng…”
Dứt lời lão không biết từ đâu ném ra một đống thảo dược bay vào trong đan đỉnh, hay tay bắt đầu không chế hỏa diễm. Động tác hết sức thuần thục, tự chủ, ung dung, thư thái, dường như việc này lão đã làm nó nhiều lần lắm vậy. Từng luồng hỏa diễm bao phủ lấy đan dỉnh như sóng vỗ về bờ cát, như lòng mẹ đưa con,lúc ghì chặt, lúc nhẹ nhàng nâng niu. Một cảm giác như nước chảy mây trôi, thời gian qua mấy canh giờ, đan đỉnh lúc này “ầm” một tiếng, chiếc nắp bay ra, ba viên đan dược trắng tinh, tỏa hương thơm ngào ngạt khắp đan phòng bay lên rơi vào tay lão. Phúc Lão ném nó về phía Dạ Vũ với ánh mắt coi thường nói.
“Bao giờ luyện xong thì mới được bước ra khỏi đây, còn đây là 50 phần nguyên liệu……100 phần đi”
Lão ta suy tính một hồi thêm cho hắn 50 phần nguyên liệu nữa, hết hợp với vẻ mặt không chút kỳ vọng của lão, cư dường như Dạ Vũ là kẻ phế vật lắm vậy. Dạ Vũ thấy vậy không khỏi tự ái, đây là vẻ mặt gì vậy, ta dù sao cũng mới học luyện dược mà.
“Phúc Lão, lão coi thường ta vậy sao”
“Hahha….Không phải ta coi thường ngươi….mà là ta chưa từng để tiểu tử ngươi vào trong mắt”
Dạ Vũ nhìn đống nguyên liệu này không khỏi thở dài, hắn cản bản là không thể luyện nổi
” Phúc Lão c·hết tiệt, đây là muốn chơi ta đây mà”.
Dược Sư cũng phân chia cấp bậc như võ giả, cấp bậc Dược Sư phụ thuộc vào phẩm chất đan dược luyện ra. Nhưng ngặt nỗi đan dược luyện ra lại phụ thuộc vào tu vi của Dược Sư. Tỉ dụ có ba cấp độ tu vi võ giả là Huyền Khí, Huyền Cơ, Huyễn Đan. Huyền Khí tùy thuộc vào tu vi có thể luyện phẩm chất đan dược từ Thập cấp tới Bát cấp. Huyền Cơ luyện ra phẩm chất đan dược từ Thất cấp tới Ngũ cấp, còn Huyền Đan từ Tứ Cấp tới Nhất Cấp.
Đan dược này tên là Hỏa Thanh đan, có phẩm chất bát cấp, tức tu vi phải vào khoảng huyền khí bát giai tới cửu giai mới có thể luyện ra, Dạ Vũ đây là không có khả năng, hắn mới chỉ đột phá ngũ giai, cho dù nguyên lực trong thân thể hắn có dồi dào đi chăng nữa cũng không đủ để chèo trống luyện xong hoàn chỉnh Hỏa Thanh đan này được, bởi việc biến đổi từ nguyên lực sang hỏa diễm tiêu hao nguyên lực kinh người, việc đánh đấm chẳng là gì.
“Lão già này rõ ràng là muốn chơi mình….định đánh đòn phủ đầu ta, định bài trẻ con dễ dạy sao”
Hơn nữa lúc lão luyện đan, thần thức Dạ Vũ đã tản ra tập trung quan sát, tất cả nguyên liệu phải bỏ cùng vào một lúc nhưng không luyện hóa tất cả ngay mà là từng nguyên liệu một, không những thế những nguyên liệu còn lại phải được nguyên lực bao bọc, tránh hỏa diễm chuyển hóa quá nhanh, qua đó biến đổi dần dần, nguyên liệu sau tiếp nối nguyên liệu trước theo đúng thứ tự mới không tạo ra xung đột dược tính thảo dược gây bạo đan, Hỏa Thanh đan này dược tính xung khắc nhau, thủy, hỏa có cả.
Dạ Vũ tâm trạng trùng xuống nhưng hắn không có bỏ cuộc, cái gì càng khó hắn càng quyết tâm, lần này phải cho lão già kia nếm trái đắng.
Hắn bắt tay vào luyện tập nhưng không dùng nguyên liệu ngay, trước tiên hắn muốn mô phỏng quá trình khống chế hỏa diễm và không chế nguyên lực để bảo vệ các dược thảo đã, còn về nguyên lực trèo chống thì hắn không lo. Dạ Vũ từ trong nhẫn chữ vật lấy ra năm khỏa yêu đan ngũ hành tất cả tống vào miệng, từng luồng nguyên lực như phát cuồng vận chuyển điên dại trong cơ thể hắn “Đến đây, càng nhiều càng tốt”
Không biết từ đâu rất nhiều hòn đá bay vào trong đan lô vừa khít với số thảo dược cần dùng, hỏa diễm từ tay hắn tràn ra, loại loài cần luyện hóa thì luyện hóa, loại nào cần nguyên lực bảo vệ thì bảo vệ, cứ như vậy tiến hành. Việc này nói thì đơn giản nhưng lúc luyện tập lại hết sức khó khăn, vừa khống chế nồng độ hỏa diễm, vừa không chế nguyên lực bảo vệ từng đan dược cho nó chuyển hóa dần, hơi nữa thời gian phải đảm bảo chính xác, tinh thần phân chia làm rất nhiều việc cùng một lúc “Dược Sư đúng là không phải để học chơi cho vui”
Thời gian một tháng đã trôi qua, lúc này hắn mới thành thục không chế hỏa diễm và nguyên lực theo thời gian Phúc Lão luyện đan. Có điều mỗi phần nguyên liệu tuy số lượng có thể cân bằng nhau nhưng dược lực trong từng nguyên thảo lại khác biệt cho nên thời gian có chút xê dịch nhưng cũng không lệch nhau nhiều lắm. Bây giờ hắn đã quyết định luyện lô đầu tiên dùng nguyên liệu thật. Năm yêu đan ngũ hành lại bay vào trong miệng hắn, một tháng này hắn đã dùng bốn lần, quả thực là tốn kém.
“phù…” một tiếng động vang lên, thành phần thảo nào đó dược đã không được nguyên lực bảo vệ đã chuyển hóa mất. “Con mẹ nó, có vậy mà đi một phần nguyên liệu”. Dạ Vũ mặt mũi tím đen, lại phải luyện lại từ đầu
“bùm”…
“ầm”…
“Lại thất bại”….
“Không phải xui xẻo thế chứ”…
“Ta bỏ cuộc”….
“Không”…
Lại mấy mười mấy ngày trôi qua, hơn bảy mươi phần nguyên liệu hỏng bét, hai mắt hắn lúc này tràn ngập tơ máu như lên cơn động kinh, có điều hắn càng ngày càng kích động, cảm giác thuần thục một chút đã cảm nhận được, hắn tin chỉ vài lần nữa hắn sẽ thành công
“Tiếp, tiếp, tiếp….”
Từng tiếng, nổ, tiếng chửi bới không ngừng từ trong đan phòng của hắn vọng ra không ngớt mấy ngày sau đó, những người ở đan phòng kế bên dường như đã quen với việc này, lúc đầu còn khó chịu, về sau không nghe thấy hắn chửi bới lại ngóng chờ.
“Tên tiểu tử ngu xuẩn nào không biết, luyện tới mấy chục lần không xong”
“Đúng là phá gia chi tử mà, kẻ nào cũng như hắn Mộc Bang chắc phải giải thể mất”
“Không biết là vị thiếu gia nào mà được chu cấp dược thảo nhiều như thế cho hắn p·há h·oại vậy”
Thế rồi bất ngờ một hôm “Thành công!!!!!ta thành công rồi”
Dạ Vũ như điên như dại gào thét, đã là qua hai tháng, đúng hai tháng không nghỉ ngơi, hắn đắm chìm trong luyện đan, bao nhiêu kìm nén, cay cú, thất vọng lúc này như tức nước vỡ bờ. Dạ Vũ cầm lấy 3 viên Hỏa Thanh đan mới tạo thành xong ra khỏi cửa chạy như điên tới chỗ của Lão Phúc. Hắn vừa đi vừa hét, hắn đi tới đâu cái tên Lão Phúc được xướng lên tới đó
“Lão già c·hết tiệt, ra đây “.
“Lão Phúc, ra mà xem thành quả của ta đây”
“Hỏa Thanh đan, hahaha”
Lão Phúc lúc này đang ở Tàng Thư nghe đang nhắm mắt rung đùi nghe thấy ai réo tên của mình không khỏi giật thót một cái.
“Không phải tiểu tử kia thực sự luyện được Hỏa Thanh đan chứ, không có khả năng”
Ầm, cánh cửa Tàng Thư bung sang hai bên, Dạ Vũ như con trâu húc mả xông vào nắm thẳng 3 viên Hỏa Thanh trước mặt Phúc Lão. Lão nhìn đan dược rồi nhìn lại Dạ Vũ, hai con mắt như muốn lòi ra, đây là sự tình gì? Tu vi Huyền Khí ngũ giai luyện ra đan dược bát phẩm, hoang đường.
“Tiểu tử….có phải ngươi nhờ ai luyện dùm không”
“Phúc Lão….lão đừng có ăn gian nói dối, đổi trắng thay đen, lão có thể tới đó kiểm tra”
Hai người ngay lập tức tới đan phong, Phúc Lão thậm chí còn hỏi qua mấy người đứng ngoài canh gác, quả thực Dạ Vũ chưa từng ra khỏi đan phòng trước khi luyện xong, đến nước này thì lão cũng đành phải tin thật rồi.
Nghĩ lại bản thân mình lúc nhỏ khi luyện Hỏa Thanh đan đã là tu vi luyện khí cửu giai mà cũng mất mấy trăm phần nguyên liệu mới luyện thành, đằng này tên tiểu tử này mới ngũ giai….hơn nữa cũng chưa dùng hết 100 phần nữa.
“Tiểu tử này tuyệt đối là quái vật, không ngờ ta lại có đồ đệ tốt như vậy, tương lai mở mày mở mặt a”
Nghĩ vậy tự nhiên lão thoái mái trong lòng, trên môi không khỏi nở nụ cười mãn nguyện, có điều nụ cười của lão vào ánh mắt của Dạ Vũ lại chẳng khác gì người điên.”Không phải Lão mất mặt quá cười cho đỡ thẹn đó chứ, đáng thương a”.
“Nếu ngươi đã luyện chế được đan dược bát phẩm thì ngươi sẽ chính thức được công nhận là Dược Sư bát phẩm ở Mộc Bang, hàng tháng sẽ được chu cấp số tài nguyên tu luyện tương ứng nhưng ngươi cũng phải trả công bằng việc luyện đan cho Mộc Bang, đi theo ta”
Dạ Vũ được Lão dẫn tới Kim Phòng, nơi đây chính là nơi thống kê tài nguyên, phân phát, giao dịch, chu cấp tài nguyên cho cả Mộc Bang.
“Phúc Lão Gia, Kim Phòng được ngài tới thăm” Người này là trung niên lớn tuổi, có cái bụng to tướng, người béo như con heo mập, trắng trẻo tròn trĩnh, để thêm hai chiếc râu mép khiến người ta không khỏi tiếu ý, có điều lại tao thêm phần hảo cảm cho y
“Không có gì, người cấp lệnh bài Bát phẩm cho hắn” Phúc Lão trả lời qua loa chỉ vào Dạ Vũ
Trung niên béo này đôi mắt tỏ ra vẻ ngạc nhiên, bình thường để đạt được lệnh bài bát phẩm cũng phải hai mươi tuổi đổ lên….thiếu niên này mới có mấy tuổi chứ? Có điều lời của Phúc Lão hắn không giám nghi ngờ
“Tiểu tử nhớ hoàn thành số lượng đan dược cần luyện hàng tháng cho Mộc Bang, chăm chỉ luyện tập hết đan phương cửu phẩm,thập phẩm, rèn luyện kỹ năng cho thành thục,khi nào gặp khó khăn hoặc đột phá tu vi thì tới gặp ta”
Phúc Lão nhắc nhở hắn chút rồi rời đi, Trung niên béo như nhìn ra tương lai của mình ở trên người Dạ Vũ, tuổi còn trẻ mà trình độ luyện dược đã đạt thành tựu, hơn nữa đích thân Phúc Lão dẫn tới đây chứng tỏ quan hệ không tầm thường, hắn nảy ra ý định lôi kéo quan hệ, đầu tư chút vào tiểu tử này cũng là có lời cho sau này.
“Tiên Sinh, cho ta hỏi chút về số đan dược cần luyện trả Mộc Bang hàng tháng” Dạ Vũ có chút khúc mắc, nếu là quá nhiều số lượng hắn sợ sẽ ảnh hướng tới thời gian tu luyện tu vi của bản thân mình.
“Về vấn đề này công tử không cần phải lo, hàng tháng chỉ cần tới Đan Phòng nhận đan phương sau đó hoàn thành được chứng nhận rồi qua đây tài nguyên,nếu không luyện đan thì tất nhiên không có tài nguyên xuất ra, Mộc Bang cũng không quản, có điều…….với tài năng của Dạ Dạ huynh đệ đây, cũng không cần quá tiêu tốn thời gian vào việc đó”
Trung niên mập này tứ túi lấy ra một tấm kim bài, trên đó đơn giản ghi “ nửa năm đan phần” với vẻ mặt hết sức cẩn thận dấm dúi đưa vào tay Dạ Vũ, trên môi không khỏi nở nụ cười mỉm sau đó đôi mắt lơ đi như không có việc gì.
“Tên béo này là có ý lôi kéo quan hệ với ta” Dạ Vũ cười thầm trong lòng, nếu đối phương có ý mình cũng không ngại có tình, hắn đưa tay nhận lấy không khỏi nhoẻn miệng, đôi mắt là tít lại
“Xin hỏi tên của tiên sinh?”
“Ta tên Đại Bảo”
“Ta sẽ nhớ kỹ”
Dạ Vũ rời đi là tới đan phòng, hắn không phải vì nhận được nửa năm tài nguyên dù không cần làm việc cho Mộc Bang mà sinh ra đắc ý. Dạ Vũ là vẫn quyết định nhận đan phương về
luyện tập càng nắm chắc bước cơ sở, sau này khi phát triển lên càng có cơ hội, luyện đan và luyện võ là giống nhau về quá trình.
Dạ Vũ đưa ra Kim Bài Bát Phẩm thuận lợi nhận 3 tháng đan phương tiến vào đan phòng tiến hành tập luyện. Mặc dù vừa trải qua hơn tháng luyện đan căng thẳng nhưng tinh thần của hắn vẫn còn gắng được, chỉ cần vào đan phòng tu luyện Huyễn Pháp vài ngày khẳng định sẽ phục hồi, từ trong túi trữ vật xuất ra Đăng Linh, hai tinh linh lơ lửng trong đó bỗng nhiên biến mất một. Cũng nhờ vốn tài nguyên hắn có được trong trận tỉ thí và nguyên thạch Liễu Lục để lại cho hắn cho nên tốc độ tu luyện thuận lợi không ít “Đúng là có tiền làm việc gì cũng dễ dàng”.