Mộng Cũ 1913 - Đợi Anh Năm 1913

Chương 9




Phó Lan Quân tức tối cuộn tờ báo đánh lên người hắn, hai người cãi lộn chí chóe đi vào nhà, khi đi qua hành lang tình cờ gặp thím hai. Thím hai cười nhìn họ, đôi mắt là nỗi sầu khổ chẳng thể giấu: “Cảm tình của hai người thật tốt.”

U buồn trong ánh mắt kia dán chặt lên người Phó Lan Quân làm cô thấy cả người bứt rứt khó chịu, đôi con ngươi ấy ẩn chứa một loại ma lực như đang “lên án” đối phương mà chẳng rõ lý do, người phải hứng chịu cái nhìn chòng chọc trần trụi đó ắt hẳn sẽ cảm thấy niềm vui sướng mình vô tình thể hiện ra thật sự vô cùng tàn nhẫn.

Tháng tám, tòa soạn báo của Dực Chẩn cuối cùng cũng được khai trương với cái tên “Nhật báo Châm Thạch”, nội dung chủ yếu là châm biếm những tệ nạn của xã hội lúc bấy giờ. Vì chỉ mới là “nghé con” trong làng báo, cộng thêm việc Ninh An không phải thành phố lớn nhịp sống sôi nổi như Thượng Hải hay Bắc Kinh nên thường không tiếp cận được nhiều bài viết là điều hiển nhiên, thỉnh thoảng Phó Lan Quân cũng bị tóm đến đó viết bản thảo. Tác giả khi đăng tác phẩm của mình lên báo đều sẽ dùng bút danh chứ không đề tên thật, có lần nọ Phó Lan Quân vô tình đọc được một đoạn thơ mới hay ho trên báo, phần chữ ký ghi là Không Cốc, thế rồi cô mới đi tìm Dực Chẩn hỏi Không Cốc là ai, anh ta có vẻ ngạc nhiên lắm: “Đến cả phong cách viết của người đêm ngày đầu ấp tay gối với mình cô cũng không nhận ra sao?”

Phó Lan Quân càng kinh ngạc: “Anh đừng nói đùa vậy chứ, cái tên võ biền cục mịch kia làm sao viết được đoạn thơ văn hoa trau chuốt thế này được?”

Dịch Chẩn bật cười: “Bà chị* đúng là chưa hiểu nhiều về con người Linh Dục huynh rồi, năm đó ở công học Linh Dục huynh là người có thành tích môn ngữ văn tốt nhất trong lớp chúng tôi, may thay là cậu ta không có hứng thú nuôi chí làm nhà văn gì đó, nếu không thì giờ đâu có tôi chờ thi thố quyền cước.”

*Nguyên văn là "tẩu phu nhân", đây là cách gọi tôn trọng với vợ của bạn.

Buổi tối trước khi đi ngủ Phó Lan Quân hứng thú nhắc lại chuyện này: “Tại sao năm xưa anh lại chọn bỏ văn theo võ?”

Cố Linh Dục thẳng thừng đáp gãy gọn: “Bởi vì cảm thấy phong hoa tuyết nguyệt không thực dụng bằng đao thương kiếm kích.”

Phó Lan Quân không nói lời nào, Cố Linh Dục chợt ý thức mình lại lỡ mồm lỡ miệng đắc tội cô nữa rồi, hắn hạ giọng nhẹ nhàng: “Được rồi, nói theo cách khác, tôi chọn đao thương kiếm kích là vì muốn để cho người yêu phong hoa tuyết nguyệt có thể tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất.”

Một lát sau Phó Lan Quân lại hỏi: “Vậy sao anh lại lấy tên là Không Cốc? Đối ‘Không’ với ‘Linh’ á? Nhưng mà ‘Cốc’ với ‘Dục’ cũng có tạo thành vế đối được đâu nhỉ…”

Cố Linh Dục quay đầu vươn tay che miệng cô, vẻ mặt hết sức ghét bỏ: “Không Cốc đối với U Lan*, ngốc ạ.”

*Không Cốc U Lan: Lan trong rừng vắng.

Phủ Ninh An năm Quang Tự thứ ba mươi mốt sóng yên biển lặng, mặc kệ ngoài kia trời đất đảo điên cỡ nào, phủ Ninh An vẫn duy trì được trạng thái y như lúc ban đầu, giống chiếc đồng hồ báo thức của phương Tây vậy, không chậm chạp cũng chẳng vội vàng. Sinh nhật A Bội đúng vào tháng Chạp, Cố Linh Dục và Phó Lan Quân dắt nhau đến chúc mừng cô ấy, khi về đến nhà bất ngờ nhận được tin tức lão thái thái bị ốm.

Mùa đông là mùa người già dễ nhiễm bệnh nhất, Cố Linh Dục sai người đi mời bác sĩ rồi dặn nha hoàn Thính Cầm chuẩn bị đồ đạc cho mình.

Thính Cầm nhanh nhẹn bước vào phòng ngủ của Cố Linh Dục và Phó Lan Quân, mở tủ lấy vài bộ quần áo ra gấp ngay ngắn, Phó Lan Quân ù ù cạc cạc chẳng hiểu ra sao, cô cất giọng hỏi: “Làm gì đây?”

Cố Linh Dục vừa sắp xếp mấy món đồ nhỏ lặt vặt của hắn rồi giải đáp thắc mắc cho cô: “Tôi phải ra ngoài vài ngày, em có muốn đi với tôi không?”

Phó Lan Quân càng lúc càng mù mờ, quái lạ, bà nội thì đau ốm ra đấy, thân làm con cháu chả đến hầu hạ thì thôi đi, đằng này còn gấp gáp thu dọn hành lý định đi đâu không biết, trên đời này làm gì có cái đạo lý như thế?

Cô nín thinh, Cố Linh Dục cho rằng cô không vui nên nói luôn: “Không đi cũng được, cuộc sống bên ngoài đâu sánh bằng nhà mình, em cứ ở nhà ngoan ngoãn đợi, phía bà nội không gọi về thì không cần qua đó quấy rầy.”

Lúc nói chuyện hắn tranh thủ thời gian đóng gói đồ đạc xong xuôi, cũng chẳng nấn ná thêm giây phút nào nữa mà xách đồ ra cửa ngay, lướt đi như một cơn gió. Phó Lan Quân nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của hắn, lúc đi sinh nhật A Bội có nghe hắn bảo là phải đi đâu đâu, thế mà đùng một cái lại cuống cuồng lên như thế?

Cố Linh Dục vừa bước khỏi cửa là Phó Lan Quân đã quẳng hết mấy lời dặn dò của hắn ra sau đầu. Bác sĩ đến chẩn bệnh cho lão thái thái xong thì được quản gia tiễn về, còn thím hai thì đứng túc trực trước giường bà cụ. Lúc Phó Lan Quân đến thăm có đi ngang qua phòng của mẹ chồng, xuyên qua khung cửa sổ, cô thấy mẹ chồng ngả lưng thiêm thiếp trên chiếc giường làm từ gỗ sưa, khí sắc thư thái thanh thản, đâu có tí gì là vẻ lo lắng khi trong nhà có người bệnh.

Phó Lan Quân nghi hoặc đi đến phòng bà nội, cửa phóng khép chặt, ngoài cửa không một bóng người, cô giơ tay dợm gõ cửa thì đột nhiên bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, bà nội hỏi: “Nó đi chưa?”

Có giọng nói trả lời bà, hình như là thím hai: “Đi rồi ạ, vừa nghe nói mẹ bị bệnh là cậu ấy đi luôn.”

Bà nội ho khù khụ: “Đi rồi thì tốt, đi rồi thì tốt.”

Phó Lan Quân đứng ngoài, lòng hiếu kỳ mỗi lúc một tăng thêm, người của cái nhà này thật sự rất kỳ lạ, rốt cuộc là giữa bọn họ có vấn đề gì đây?

Cô buồn bực đi về, tâm trạng rầu rĩ không vui, bất tri bất giác đã đi vào vườn hoa, thình lình đằng trước có người xuất hiện, Phó Lan Quân giật mình lùi về sau mấy bước, khi nhìn kỹ lần nữa mới nhận ra đó là người bên cạnh Cố Linh Dục.

Cô ổn định tâm tình phập phồng, chủ động chào hỏi: “Anh Vân Sơn không đi cùng Linh Dục sao?”

Người này tên Tề Vân Sơn, là gia đinh của Cố gia, tuy nhiên thân phận có hơi đặc thù. Ở Cố gia anh ta chẳng bao giờ để ý đến người khác, còn với Cố Linh Dục lại cực kỳ trung thành và tận tâm. Ở nhà anh ta là người đi theo hầu Cố Linh Dục, trong quân doanh thì là thuộc hạ của hắn, nhưng hắn vẫn luôn gọi anh ta một tiếng “anh”, Phó Lan Quân không có ý kiến gì, cũng gọi Tề Vân Sơn là “anh” như Cố Linh Dục.

Thanh niên Tề Vân Sơn cao ráo ưa nhìn, lớn hơn Cố Linh Dục mấy tuổi, thoạt nhìn chín chắn rất đáng tin cậy, nghe Phó Lan Quân Quân chào thì gật gật đầu: “Đúng vậy, lát nữa tôi sẽ đi tìm thiếu gia, không đi cùng cậu ấy là có chút chuyện muốn nói với thiếu phu nhân.”

Phó Lan Quân khó hiểu nhìn anh ta, nói chuyện với mình? Hai người thì làm gì có chuyện để nói cơ chứ?

Điểm chung duy nhất giữa cô và anh ta chẳng có gì khác ngoài quen biết Cố Linh Dục, chủ đề nói chuyện hiển nhiên cũng xoay quanh Cố Linh Dục.

Ngồi ở mái đình nghỉ mát sau hoa viên, Tề Vân Sơn tự giới thiệu bản thân một lượt: “Thiếu phu nhân chắc nhận ra tôi không phải người Ninh An.”

Phó Lan Quân gật đầu, có thể nghe ra chút đặc trưng của người miền Bắc trong giọng nói của anh ta.

Tề Vân Sơn nói tiếp: “Tôi là người Sơn Đông, trước đây gia đình tôi có mở võ quán nhưng vì lúc ở quê xảy ra biến cố nên mười năm trước đã lánh nạn đến phủ Ninh An. Khi ấy thiếu gia và thái thái đang tu hành trong am Bạch Lộc trên núi, tôi tìm tới đó vốn dĩ là muốn cậy nhờ thân thích, nào đâu người ta đã chuyển đi từ lâu rồi. Những ngày đầu đông tứ cố vô thân rơi vào cảnh đói rét, đói đến mức phải cắn răng bấm bụng chạy đến am Bạch Lộc trộm chút đồ ăn thức uống, sau đó bị thiếu gia bắt quả tang, cậu ấy trách cứ tôi nam tử hán đại trượng phu có chân có tay vậy mà lại kiếm sống bằng nghề trộm cắp. Khi đó cậu ấy mới mười bốn tuổi, vóc người thấp bé chỉ cao đến ngực tôi, nhưng dáng vẻ lúc răn dạy người khác lại vô cùng oai phong, nhất thời tôi cũng bị khí thế ấy dọa sững người.”

Phó Lan Quân bật cười thành tiếng, không ngờ cái tên lính luôn khiến người ta bực mình này từ nhỏ đã thích làm cậu chủ giảng đạo.

Tề Vân Sơn tiếp tục: “Cậu ấy hỏi tôi có phải biết võ thuật không, còn nói sẽ đồng ý tài trợ cho tôi ba bữa mỗi ngày, đổi lại tôi phải dạy cho cậu chút công phu. Miếng bánh thơm lừng từ trên rơi xuống, tôi há có thể cưỡng lại được? Từ đó trở đi, tôi dạy cậu đi quyền, cậu cho tôi ăn ba bữa, có đôi khi còn dạy tôi đọc sách này nọ. Sau nữa cậu ấy đến Thượng Hải học, tôi cũng đi theo, cùng gia nhập tân quân. Cậu có ơn với tôi, cho tới bây giờ đã trôi qua mười năm, đã không chỉ còn là ân huệ, mà còn có tình cảm. Thú thật với cô, từ lúc quen biết đến giờ tôi vẫn luôn gọi cậu ấy là A Tú, gọi bao năm rồi thành ra hiện tại khó sửa miệng. Những lúc ngồi riêng với nhau cậu ấy toàn gọi tôi là ‘anh’, tôi cũng xem cậu là người thân của mình, là người thân, tôi hy vọng mọi chuyện của cậu ấy sẽ luôn suôn sẻ tốt đẹp, nhưng tôi cũng biết, thực ra thiếu gia cô đơn lắm.”

Phó Lan Quân không nhịn được bèn cất tiếng hỏi: “Anh đến tìm tôi là muốn nói chuyện của Cố gia?”

Tề Vân Sơn thở dài: “Thiếu phu nhân thông minh, tôi không vòng vo tam quốc nữa, việc này thiếu gia khó mà mở miệng nên tôi đành tự đến tìm cô, mong rằng sau khi hiểu hết nội tình cô có thể thông cảm cho thiếu gia nhiều hơn. Cô có biết hôm nay cậu ấy phải đi đâu không?”

Phó Lan Quân ngập ngừng đáp: “Am Bạch Lộc?”

Tề Vân Sơn gật đầu, Phó Lan Quân nói: “Trưởng bối bị bệnh, con cháu đi cầu phúc là chuyện bình thường, nhưng vội vội vàng vàng ra ngoài bái Phật mà chẳng thèm tới hỏi han người bệnh một câu, đây đúng thật là rất kỳ lạ.”

Tề Vân Sơn lắc đầu cười khổ: “Bái Phật gì chứ, cậu ấy đi gột rửa tội lỗi đấy.”

Phó Lan Quân thốt lên sửng sốt: “Gột rửa tội lỗi gì cơ?”

Tề Vân Sơn nhìn cô: “Gột rửa tội lỗi nghiệp chướng, lão thái thái Cố gia cho rằng A Tú là nghiệp chướng đòi nợ.”

“Hẳn A Tú chưa kể cô nghe về cha cậu ấy, tôi cũng chỉ nghe nói mà thôi, Đại gia Cố gia là người cực kỳ xuất sắc, tuổi còn trẻ đã trúng cử nhân, còn cưới con gái một vị giáo sư Nho học. Ông là quý tử của cả Cố gia, dự đoán tương lai có khả năng mang về hiển hách vinh quang cho gia tộc. Kết quả ngày A Tú chào đời, đại gia gấp rút trở về thăm con mình, thế nhưng trên đường lại xảy ra chuyện, thời điểm đó ông mới hai mươi hai tuổi, còn cả chặng đường dài phía trước, nghe được hung tin lão thái gia và lão thái thái đau lòng ngất lên ngất xuống. Về sau có mấy lời đồn đại gán cho A Tú cái danh nghiệp chướng đòi nợ, vốn dĩ cậu ấy không nên sinh vào ngày đó, bác sĩ bảo đáng lẽ cậu phải sinh muộn hơn ngày đó hai ngày, ra đời trước dự tính, đây là nghiệp chướng đến lấy mạng. Lão thái thái hoàn toàn tin những lời này, từ đó bắt đầu ghét bỏ mẹ con A Tú, sau còn để mẹ con họ chuyển đến biệt viện trên núi Phượng Minh, nói bọn họ hãy làm hàng xóm của am Bạch Lộc, hóa giải tội lỗi mình mang. Và họ cứ sống như thế suốt mười năm trời ròng rã."

“Nếu không phải Nhị gia đột nhiên qua đời thì chỉ sợ bây giờ mẹ con họ vẫn bị nhốt trên núi. Nhị gia chỉ lớn hơn A Tú bốn tuổi, lúc Đại gia xuôi tay hai cụ trong nhà vẫn còn trẻ, mọi hy vọng đều gửi gắm hết ở Nhị gia, ai biết Nhị gia đoản mệnh, đột nhiên lên cơn bạo bệnh rồi tạ thế năm hai mươi mốt tuổi, để lại vợ và đứa con mồ côi nằm trong bụng mẹ, họa vô đơn chí, Nhị thái thái mang thai đến tháng thứ bảy thì bị sinh non. Kể từ đó Cố gia chỉ còn lại một người con trai là A Tú, bấy giờ lão thái thái mới miễn cưỡng đón hai mẹ con họ quay về. Mặc dù người đã trở lại nhưng vẫn coi A Tú là kẻ thù giết người, là nghiệp chướng đòi nợ. Vẫn hy vọng năng lực của A Tú có thể giúp Cố gia vực dậy, nên khi nhìn thấy dáng vẻ hài lòng của cậu ấy tôi tự hào lắm.”

“Về phần thái thái, e là bà ấy cũng mong A Tú thay mình trút hết một tiếng hận kéo dài suốt mười mấy năm qua.”

“A Tú thực sự rất cô độc.”

“Đêm trước ngày đón dâu cậu ấy đã uống rượu, cậu nói với tôi rằng từ nay cậu sẽ có một gia đình của riêng mình. Tôi nhìn điệu bộ say khướt ấy mà cảm thấy chẳng khác A Tú của mười bốn tuổi là bao, cũng đau lòng thay cho cậu.”

“Toàn bộ niềm mong mỏi tha thiết về một gia đình của cậu đều đặt ở nơi cô. A Tú không giấu giếm tôi điều gì, tôi biết trước khi gả cho cậu ấy cô đã có người trong lòng, tôi chỉ thỉnh cầu một điều, cô hãy thử thích cậu ấy nhiều hơn chút, được không? Vì A Tú thực sự thích cô. Cách đây mấy ngày cậu bị bệnh, tôi cũng biết luôn nguyên do tại sao, cậu ấy bảo với tôi, thật tốt, lớn thế này, lần đầu tiên được nếm thử mùi vị của bát mì trường thọ.”

Vị thanh niên cao ráo ưa nhìn trẻ tuổi trước mặt Phó Lan Quân chợt im bặt, qua một hồi anh ta đứng dậy lui về sau vài bước rồi quỳ xuống đất, ánh mắt nhìn thẳng về phía Phó Lan Quân, trịnh trọng dập đầu mấy cái: “Xin cô.”

Tề Vân Sơn đi rồi, Phó Lan Quân ngồi một mình trong đình nghỉ mát thật lâu, đợi cho đến khi hoàng hôn buông xuống tuyết trắng bay lả tả cô mới quay về phòng gọi Đào Chi đi thu dọn đồ đạc cho mình.

Đào Chi vừa gấp đồ vừa hỏi cô muốn đi đâu, Phó Lan Quân phiền muộn không thôi, hắn bị người nhà xa lánh thì có liên quan gì tới cô đâu, cô lại chẳng thích hắn, là tên đó khăng khăng đòi kết hôn với cô kia mà… Cô trả lời Đào Chi: “Về nhà mẹ đẻ.”

Ra cửa gặp được thím hai, câu hỏi của cô ấy y đúc câu hỏi của Đào Chi vừa nãy: “Thiếu phu nhân đi đâu thế?”

Đào Chi nhanh nhảu đáp lời: “Về nhà mẹ đẻ.”

Thím hai khẽ nở nụ cười gật đầu với Phó Lan Quân, nha hoàn bên cạnh dìu tay giúp cô ấy xoay người.

Nụ cười của thím hai luôn khiến Phó Lan Quân khó chịu, cứ như đang chê cười đôi vợ chồng son bọn họ. Trời đổ tuyết, bông tuyết trắng xóa bé li ti bay ngập trời, Đào Chi ngồi trong xe lạnh run chà chà hai bàn tay vào nhau: “Nếu bây giờ có bát mì nóng hổi thì tuyệt biết bao.”

Mì nóng… Phó Lan Quân giật mình, cô nhớ về ngày sinh nhật của Cố Linh Dục, cô bảo đây là bát mì trường thọ do chính tay cô nấu cho hắn, hắn dán sát mặt vào bát mì còn đang bốc khói nghi ngút, khi ngẩng đầu lên, chẳng biết có phải do ảo giác mà Phó Lan Quân thấy mắt hắn ươn ướt. Lúc đó cô cứ nghĩ đơn giản là do khói nóng của mì thôi, giờ tự nhiên ngẫm lại, ấy có lẽ chẳng phải do hơi nước!

“Cậu ấy nói với tôi, thật tốt, lớn thế này, lần đầu tiên được nếm thử mùi vị của mì trường thọ.”

Phó Lan Quân bỗng hoàn hồn gọi phu xe: “Quay xe, tới núi Phượng Minh!”

Đến núi Phượng Minh thì sắc trời đã tối hẳn, họ gặp Tề Vân Sơn đang quét tuyết trong am Bạch Lộc, nhìn thấy Phó Lan Quân khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ vui mừng, vừa định chạy đi báo cho Cố Linh Dục thì Phó Lan Quân đã ngăn lại: “Tôi lên núi ở với A Tú hai ngày thôi, phiền anh Vân Sơn dẫn Đào Chi đi cất hành lý.”

Tề Vân Sơn đưa Đào Chi tới ngôi nhà nhỏ cách đó không xa, Phó Lan Quân đi dọc con đường mòn mà anh ta vừa quét để vào am. Cửa lớn Phật đường rộng mở, dưới ánh nến lập lòe mờ ảo, có dáng người quỳ gối trên tấm đệm hương bồ lưng quay về phía cửa, dáng người ấy hao gầy tiêu điều, Phó Lan Quân nâng gót chân nhẹ nhàng bước qua và quỳ xuống tấm đệm đặt bên cạnh.

Cố Linh Dục nghe được động tĩnh thì mở mắt, hắn nhìn Phó Lan Quân rồi đưa tay dụi dụi mắt như không thể tin, Phó Lan Quân thích thú nhìn hành động ngốc nghếch như đứa trẻ của hắn, giọng điệu hài hước: “Đừng dụi nữa, tôi đây mà.”