Cố Linh Dục nghe được động tĩnh thì mở mắt, hắn nhìn Phó Lan Quân rồi đưa tay dụi dụi mắt không thể tin, Phó Lan Quân thích thú nhìn hành động ngốc nghếch như đứa trẻ của hắn, giọng điệu hài hước: “Đừng dụi nữa, tôi đây mà.”
Gió lạnh cuốn theo cánh tuyết trắng lùa vào từng đợt, Phó Lan Quân hắt xì một cái, Cố Linh Dục đứng dậy đóng cửa lại: “Sao em lại đến đây?”
Phó Lan Quân điềm nhiên như không: “Ở nhà đợi buồn quá nên muốn lên núi xem cảnh tuyết. Tôi nhớ ở am Bạch Lộc có trồng mấy cây hoa mai đẹp lắm, chẳng biết liệu sớm hôm sau có được ngắm hoa nở hay không.”
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, cô ngoảnh mặt làm ngơ, cúi đầu vái lạy mấy cái: “Lần cuối cùng đến am Bạch Lộc là bốn năm trước, khi đó cha tôi đang làm tri phủ Ninh An, mẹ đau ốm nằm giường mãi, tôi nghe người khác mách nước nên mới khăn gói đến am Bạch Lộc cầu nguyện cho mẹ, nhưng đến cuối cùng bà vẫn bỏ cha con tôi đi.”
Trời đông giá rét, đầu ngón tay của Phó Lan Quân cũng buốt giá, Cố Linh Dục cầm tay cô, cố gắng truyền cho cô chút hơi ấm vốn ít ỏi của mình.
Hai người lẳng lặng quỳ gối trước Phật, một lúc sau Cố Linh Dục ôm lấy eo Phó Lan Quân đỡ cô đứng dậy: “Đi nào, hôm nay bái Phật đến đây là đủ rồi, về biệt viện cho ấm.”
Tề Vân Sơn và Đào Chi đã sớm dọn dẹp sạch sẽ mọi góc trong biệt viện. Nơi đây tuy nhỏ nhưng không thiếu thốn thứ gì, dù sao cũng từng có người sinh sống ở đây hơn mười năm cơ mà. Tuy nói là tiểu thư quý tộc quen sống trong lầu son gác tía, vậy nhưng trái lại Phó Lan Quân vô cùng thích tiểu viện này, bốn bề thanh tịnh, từ cửa sổ phòng ngủ nhìn ra sẽ thấy gốc mai già sừng sững, chỉ cần nhìn những cành vươn tứ phía liền biết đã được trồng rất nhiều năm, Cố Linh Dục bảo: “Tôi trồng nó năm chín tuổi đấy.”
Hắn bước đến khép cửa sổ: “Coi chừng cảm lạnh, em đói bụng không?”
Hắn gọi Đào Chị, không ai trả lời, lại gọi Tề Vân Sơn, cũng chẳng có người đáp lại, Phó Lan Quân ngồi xếp bằng trên giường hơ lửa sưởi ấm: “Đừng gọi nữa, anh Vân Sơn của anh tám phần mười là bắt cóc cô hầu của tôi xuống núi mất rồi.”
Trong phòng bếp đầy đủ nước, gạo, thịt, thức ăn. Hiềm một nỗi, hai vị ngồi đây đều xuất thân công tử tiểu thư, có ai phải đụng đến mấy việc nấu cơm giặt giũ bao giờ, cả hai bèn quyết định phối hợp với nhau, vật vã suốt cả buổi cuối cùng cũng cho ra được một nồi cơm nửa sống nửa chín tạm chấp nhận. Trên núi chẳng có trò gì chơi, sách trong thư phòng toàn là Tư thư Ngũ Kinh hắn đọc từ lúc bé tí, cuốn nào cuốn nấy ố vàng, mép cong veo, Phó Lan Quân đời nào thèm ngó mắt. Cố Linh Dục thổi tắt ngọn đèn: “Đi ngủ sớm chút đi, ngày mai tôi dẫn em đi ngao du núi Phượng Minh.”
Màn đêm bao trùm lên hai bóng lưng nằm quay vào nhau, mọi thứ chung quanh cực kỳ im ắng, trong biệt viện nho nhỏ giờ đây chỉ còn hai người bọn họ, đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương. Dây thần kinh của Phó Lan Quân kéo căng như dây đàn, Cố Linh Dục chợt trở mình, hù cô giật thót phải vội vàng xê dịch vào bên trong.
Trong bóng tối, giọng nói của Cố Linh Dục du dương rõ mồn một: “Em đừng lo, tôi đã nói thì sẽ giữ lời, sẽ chờ đến một ngày nào đó em cam tâm tình nguyện.”
Mặt Phó Lan Quân đỏ bừng, ngoài cô và Cố Linh Dục thì không ai biết giữa họ chưa thực sự là đôi vợ chồng chân chính. Đêm tân hôn, sau khi hảo mệnh bà đi khỏi thì cô và Cố Linh Dục đã “đánh một trận”, đương nhiên, thực tế là chỉ có mình cô ra tay với hắn. Cố Linh Dục không đánh trả mà lấy tay che mặt rồi né trái né phải: “Đừng đừng, đánh người thôi đừng đánh lên mặt!”
Tên lính này còn yêu bản thân mình gớm nhỉ! Phó Lan Quân nhắm mắt bỏ ngoài tai, cứ như con mèo gãi gãi cào cào người ta không theo trật tự nhất định nào hết, đợi khi cô “tra tấn” đến mệt rã người, khi cô lặng lẽ ngồi bên giường òa khóc nức nở, như thể vô cùng tủi thân, như thể người bị hành hạ trong đêm tân hôn đó mới là cô. Cố Linh Dục thở dài thườn thượt: “Sao em lại vậy chứ? Chúng ta đã là gia đình, cũng kết hôn luôn rồi, tuyệt đối không thể ly hôn, nếu đã như thế thì chẳng bằng cố sống cho tốt đi. Trong lòng em có khúc mắc, đánh tôi cũng được, nhưng không được đánh lên mặt, nếu mặt có xây xước gì mẹ nhìn thấy sẽ lại trách em cho mà xem.”
Còn giả nhân giả nghĩa nữa à! Nếu không phải hắn cứ một hai đòi cưới cô thì cô cần gì về đây làm trò “giày vò” hắn thế này!
Tiếng mõ canh ba vang vọng, Cố Linh Dục thò tay buông màn xuống, Phó Lan Quân hoảng hồn nhảy dựng lên, hắn bất đắc dĩ nhìn cô: “Em yên tâm, tôi sẽ chờ đến khi em bằng lòng.”
Đảo mắt cái đã qua nửa năm, trong những vấn đề nhạy cảm quả thực hắn cũng rất quân tử.
Tự nhiên Phó Lan Quân nhớ lại câu nói “A Tú không giấu giếm tôi điều gì” của Tề Vân Sơn, máu nóng lập tức dồn hết lên mặt, chóp mũi nóng ran, giọng cô run run hỏi Cố Linh Dục: “Anh Vân Sơn bảo anh và anh ấy không có chuyện gì là không nói cho nhau biết. Ở đây chỉ có hai người chúng ta, anh cũng sẽ không…”
Cố Linh Dục không trả lời cô, nụ cười đầy vẻ sầu muộn, nụ cười khiến người đối diện cảm thấy nghẹt thở, Phó Lan Quân lúng túng nhào đến che miệng hắn lại: “Anh còn cười được!”
Hắn duỗi tay ngăn động tác hùng hùng hổ hổ của cô, hai người lăn tới lăn lui, bỗng hắn không cười nữa, nhẹ giọng nói một câu: “Xuống nào.”
Phó Lan Quân trợn mắt sửng sốt, thoáng cái đã nhận ra tình hình không ổn lắm, cô bối rối đẩy Cố Linh Dục ra rồi tay chân luống cuống lăn về góc tường cuộn tròn người như quả bóng.
Hồi lâu sau Cố Linh Dục mới vén chăn lên nói “ngủ thôi” rồi im bặt. Rất nhanh Phó Lan Quân đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều như đang thôi miên người khác, Phó Lan Quân lật người nhắm nghiền mắt, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Khi tỉnh lại trời đã sáng tỏ, Phó Lan Quân vươn vai trở mình, bên cạnh trống không. Vừa đánh một giấc ngon lành nên tâm tình cô cũng phơi phới hẳn, ngồi dậy đẩy cửa sổ ra, luồng không khí se se lạnh trong lành ngọt ngào phớt qua mặt. Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, cả thế giới như được bọc trong lớp áo bông trắng tinh mềm mại, điểm xuyết duy nhất là chút sắc đỏ tươi và xanh mát trước cửa sổ. Đỏ của nụ mai đỏ vừa chớm nở, xanh của chiếc áo xanh chàng thiếu niên mặc trên người. Cố Linh Dục đang đứng trước cây mai chiết cành mai, mắt thầy Phó Lan Quân hắn nhoẻn miệng cười: “Chào buổi sáng, Cố phu nhân.”
Tuyết trắng mai đỏ dù có chói mắt cỡ nào, nhưng giờ phút này cũng chỉ ngậm ngùi làm nền cho gương mặt anh tuấn đằng kia. Sắc đẹp trước mặt, Phó Lan Quân kìm lòng không đặng trộm liếc thêm vài cái.
Cố Linh Dục bẻ cành mai cắm vào bình rồi đưa cho cô: “Đặt lên bàn đi.”
Phó Lan Quân ôm bình mai chế giễu hắn: “Đẩy cửa ra là nhìn thấy mai rồi, còn bày đặt bẻ cành trưng trong phòng nữa chứ.”
Cố Linh Dục phớt lờ cô đi thẳng vào trong rửa mặt rửa tay.
Trong phòng có gương, Phó Lan Quân xoay người xuống giường nhìn vào gương trang điểm. Cô tới đây khá vội nên không mang theo son và phấn nước, tuy rằng diện mạo mộc mạc vốn có của người thiếu nữ mười bảy mười tám cũng đã đủ rung động lòng người nhưng cô vẫn cứ thấy khó chịu kiểu gì.
Ngồi trước gương nôn nóng trông trước trông sau, Cố Linh Dục nhận ra phiền não của cô, thuận tay bẻ một cành mai nhỏ nở ba bốn đóa hoa rồi cài lên tóc cô. Mai đỏ vừa nở lúc sáng, gương mặt cô gái yêu kiều, sánh đôi rực rỡ, tươi đẹp hơn bất kỳ loại son phấn nào, Phó Lan Quân hài lòng nhếch khóe miệng, lại nhìn vào gương tiếp tục bảnh chọe đỏm dáng.
Cố Linh Dục không nhịn được bật cười bất lực.
Sau khi tút tát xong, trong lúc chờ ni cô trong am đưa đồ chay tới Phó Lan Quân nhàm chán nhìn đông nhìn tây, mở ngăn tủ ra thử xem có gì hay ho không thì vô tình phát hiện có một ống sáo trúc đặt trong đó, thân sáo trơn bóng mượt mà, có vẻ như đã được bàn tay người chăm chút nhiều năm. Phó Lan Quân thử thổi một cái xong quay sang hỏi Cố Linh Dục: “Đây là của anh à? Anh biết thổi không?”
Cố Linh Dục cầm lấy cây sáo: “Đồ chơi lúc còn bé thôi, không ngờ vẫn chưa mất.”
Hắn nghiêng người tựa người bên bệ cửa sổ, trầm tư một lúc rồi đặt sáo bên môi.
Tiếng sáo réo rắt trong khoảng sân tĩnh mịch buổi sớm tinh mơ, thiếu niên lang thổi sáo hơi cúi đầu, gạt bỏ đi tất thảy gai góc sắc bén, chỉ còn khuôn mặt với những đường nét tuấn tú dịu dàng. Hắn dựa vào cửa sổ, khung cửa mở rộng ra để lộ một thế giới thu nhỏ phủ đầy tuyết phía sau lưng, mai đỏ mới nở rung rinh đón ý vui. Sáng ấy, cảnh tượng ấy, con người ấy, và, âm thanh ấy, Phó Lan Quân cảm giác cả người lâng lâng, hình như, cô hơi say rồi.
Khi khúc nhạc dừng hẳn Phó Lan Quân mới hồi phục lại tinh thần, cô hỏi Cố Linh Dục: “Khúc này tên là gì thế, sao tôi chưa từng nghe qua?”
Cố Linh Dục cười nhạt: “Đây là khúc nhạc tôi tự sáng tác đấy.”
Không ngờ hắn còn có khả năng soạn nhạc, hóa ra tâm hồn người này đâu phải không chừa chỗ nào cho phong hoa tuyết nguyệt. Mà hơn thế hắn chẳng khác gì tài từ, nhưng hắn cũng là quân nhân. Cái người này, đúng là khó nắm bắt quá thể.
Ni cô của am Bạch Lộc đưa đồ chay tới, ăn sáng xong Cố Linh Dục dẫn Phó Lan Quân ra ngoài: “Đi thôi, tôi đưa em đi thăm thú núi Phượng Minh.”
Sau một đêm núi Phượng Minh ngập một màu trắng xóa của tuyết, tuyết đọng dày chưa qua mắt cá chân, Cố Linh Dục nắm tay Phó Lan Quân: “Núi Phượng Minh không lớn, trên núi ngoại trừ am Bạch Lộc và biệt viện Cố gia thì chỉ có vài hộ gia đình. Khi tôi còn nhỏ còn có thư viện Thanh Nhai, là chỗ dạy học tại nhà của Cố gia, mở ra cho anh em trong tộc, tôi học trong đó được vài năm, sau này các anh em cũng dần trưởng thành, trong tộc cũng không có thêm thành viên mới nên cũng để trống.”
Hắn dừng lại: “Chính là nơi này.”
Trước mắt là ngôi trường tư thục nho nhỏ, quả nhiên đã bị bỏ hoang lâu ngày, Phó Lan Quân tò mò bước vào trong sân, đẩy cửa ra thò đầu vào xem, bàn ghế còn đó, thậm chí đến cả chiếc thước kẻ đặt trên bục giảng cũng chưa hề mất đi. Cô sờ sờ cây thước hỏi Cố Linh Dục: “Lúc còn nhỏ có ai đã từng dùng cây thước này đánh anh chưa?”
Cố Linh Dục thề thốt phủ nhận: “Tiên sinh chỉ phạt những đệ tử không nghe lời và không chịu học hành chăm chỉ, lúc còn nhỏ tôi vừa thông minh vừa ngoan ngoãn, được xưng là ‘gặp một lần là không thể quên’, bài văn đọc qua đã nhớ rõ từng câu chữ, còn lâu mới bị đánh.”
Phó Lan Quân nghi ngờ nhìn hắn: “Vừa gặp là không thể quên.”
Cố Linh Dục gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy.”
Phó Lan Quân vẫn không chịu tin: “Tôi chẳng thèm tin cái gì mà vừa gặp là không quên được đâu, rồi cái gì mà trí nhớ bất khả chiến bại, để xuống núi tôi nhất định phải tìm một quyển sách kiểm nghiệm xem anh có nói thật không.”
Bọn họ ở trên núi năm sáu ngày, ngày đầu là ngày nghỉ của Cố Linh Dục, hắn dắt Phó Lan Quân đi lòng vòng, vài ngày sau thì ban ngày hắn xuống núi đến quân doanh, đến tối muộn mới về núi nghỉ, vì thế từ sáng đến chiều Phó Lan Quân cứ lủi thủi một mình. Trên núi chán lắm, Cố Linh Dục khuyên cô về nhà nhưng cô bác bỏ luôn.
Có tối nọ Cố Linh Dục trở về, dáng đi khập khà khập khiễng, Phó Lan Quân hỏi thì mới biết vì trời tối nên hắn bất cẩn bị trượt ngã. Cũng may trong biệt viện có thuốc mỡ, cô lấy thuốc thoa cho hắn, vừa thoa vừa phàn nàn: “Giờ thì tốt rồi, từ nhà đến quân doanh có mấy dặm gần xịt, cứ thích mạo hiểm cơ, ngày nào cũng phải trèo đèo đi bộ mấy chục dặm, lặn lội núi tuyết để đi làm.”
Cố Linh Dục an ủi cô: “Tôi không sao mà.”
Phó Lan Quân rũ mắt: “Anh Vân Sơn đã nói hết mọi chuyện với tôi rồi. Lão thái thái hành hạ anh, dù mệt thế nào anh cũng cố nhẫn nhịn.”
Cô ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh: “Bằng không thì thế này, tôi sai Đào Chi đi mời cha tôi, bảo ông ấy đến nhà anh giả vờ thăm bệnh bày trò thị uy, cho anh con rể một chỗ dựa, tiện thể nhắc nhở bà nội, hiện giờ anh chính là con rể của tri phủ đại nhân.”
Cố Linh Dục phì cười, Phó Lan Quân ảo não vô cùng: “Tôi chỉ muốn tốt cho anh tôi, cười cái gì mà cười.”
Cô đặt thuốc mỡ xuống, dỗi quay ngoắt lưng lại, Cố Linh Dục dang rộng vòng tay ôm cô vào lòng: “Tôi không cười em, còn thấy em đáng yêu chết đi được.”