Mộng Chiếu

Chương 60: Tâm Ma




Đao vung, chuỗi ngọc đứt.

Đáy biển sâu thẳm khó đoán mà tiềm tàng sức công phá lớn.

Trăng sáng trên cao tuyệt diễm biết nhường nào, nhưng vĩnh viễn chẳng thể với tới.

Nhiếp Tư Mặc ngã văng xuống đất, đôi tay buông xuôi không còn chút lức, nàng thờ thẫn, một cảm giác trói buộc đến khó tả.

Nàng bất lực.

Đây đã là lần thứ hai mười mốt rồi, tại sao lại khó khăn như vậy? Lần trước để thành thục một thức nàng cũng phải mất mười ngày, lần này đã là sáu ngày nhưng có Tô Mạc Vãn trực tiếp chỉ dạy cơ mà.

Tại sao vẫn không được?

Thế đao luôn chậm hơn so với đao phổ. Kinh Triều đao pháp không giống như các bộ đao hay kiếm pháp khác. Dùng đao mà như không có, nhát chém nhanh và mạnh chỉ trong chớp mắt, lại nhẹ nhàng thướt tha, uyển chuyển tựa như một điệu múa.

Mà trăm vạn ánh đao ẩn giấu dưới điệu múa ấy.

Trái ngược hoàn toàn, thế đao của Nhiếp Tư Mặc lại không có được sự nhịp nhàng uyển chuyển ấy, thay vào đó lại là sự điên cuồng và hỗn loạn.

Cơn đau âm ỷ dâng lên, lục phủ ngũ tạng của nàng nóng ran như bị hơ trên lửa, bất giác đưa tay che miệng, cố kìm nén cơn ho đang chực chờ cùng một ít dịch đỏ.

Nàng ghì chặt tay lên mặt đất.

"Sư phụ... Ta không th..."

Tô Mạc Vãn căm ghét nhất là dáng vẻ này của nàng. Không phải vì hắn không cho phép đệ tử của mình yếu đuối vì nàng cũng là con người mà.

Cái hắn hận ở đây chính là sự khinh cuồng của nàng, chẳng phải nàng vẫn luôn kiên định với mọi chuyện, chẳng phải vẫn luôn tự đắc vào tài trí của bản thân lắm kia sao? Vì chút chuyện mà muốn bỏ cuộc... thì thà rằng hôm ấy hắn không cứu nàng còn hơn!

Thiên hạ đệ nhất cũng được, thiên hạ đệ nhị cũng chẳng sao, kể cả khi chết vẫn không có chút tiếng tăm thì hắn cũng không trách nàng. Chỉ cần xiềng xích trong nàng không ngày một lớn hơn.

Một chữ "Ngã".

Đệ tử của hắn, có thể không phải kẻ đứng đầu trời đất nhưng tuyệt đối không phải kẻ nhu nhược yếu hèn.

Tô Mạc Vãn điềm tĩnh tra đao vào vỏ "rẹt" một cái thật sắc lạnh, lạnh đến thấu xương. Một ánh nhìn chậm rãi lướt qua người bên dưới, hắn nói, từng câu từng chữ đều rất rõ ràng:

"Trong ngươi đang có tâm ma."

...

Lại năm ngày nữa trôi qua, Nhiếp Tư Mặc nằm vật trên tấm đệm lớn trải trong phòng, bên cạnh là một bát thuốc đã uống cạn đáy và một bát cháo trắng vơi không quá nửa đã nguội lạnh từ bao giờ.

Mưa bên ngoài cứ rả rích không ngớt từ đêm qua tới giờ, căn phòng không có ánh nến, nguồn sáng duy nhất còn tồn tại xuất phát từ nhưng đợt sấm rền lại vô cùng yếu ớt và ảm đạp.

Khí lạnh từ những trận mưa đầu xuân luồn qua những khe hở trên cửa sổ làm lay động tấm rèm trắng ngà dệt thổ cẩm đơn giản.

Bên ngoài, một ánh sét bàng bạc loé lên rồi lại vụt tắt, nước mưa nương theo mái ngói lưu ly xanh mà nhỏ xuống từng đợt nối tiếp nhau tạo nên âm thanh tí tách khe khẽ.

Tóc nàng xõa, y phục xộc xệch. Nhiếp Tư Mặc hơi nâng mắt đầy mệt mỏi, môi khô hé mở tìm kiếm chút không khí mới khó khăn làm sao.

Nàng muốn xưng hùng tứ phương, muốn có chỗ đứng trong thiên hạ rộng lớn này, cao hơn là muốn đoạt ngôi cửu ngũ chí tôn, gây dựng lại một Lâm thị hùng mạnh mặc cho nàng có mang họ Nhiếp.

Điên thật.



Nàng đúng là điên rồi, thân như bèo trôi còn muốn xưng bá?

Ba hôm nay Già Lam biết bệnh tình của nàng lại tái phát nên gấp rút xuống trấn mua ít thuốc và đồ ăn tẩm bổ, đến giờ vẫn chưa thấy về nữa. Bỏ mặc kẻ bệnh tật sống dở chết dở ấy nằm vật vạ ở trong phòng mà không hay biết ngày đêm sớm chiều.

Từ bao giờ nàng lại thích cảm giác cô đơn như này?

Có lẽ là… từ khi bước lên tọa kỵ ngày đại hôn chăng?

Nàng cười ngây ngốc, chợt thấy thèm đồ ngọt.

.

.

.

"Nhiếp công tử! Nhiếp công tử! Không hay rồi!"

Người chưa thấy đâu mà giọng đã truyền tới cùng tiếng đập cửa thô lỗ. Từ ngữ khí có thể cảm nhận rõ sự gấp rút.

Chuyện gì đây?

Nhiếp Tư Mặc chống tay khó nhọc ngồi dậy rồi lê lết bước chân đến trước cửa, trên mặt đã giấu đi sự mệt mỏi thiếu sức sống, chỉ có ý kiên định.

Cửa vừa mở, một thủ hạ trong lâu đã quỳ xuống ôm quyền, giọng gấp gáp: "Công tử, không xong rồi! Lục Ảnh môn đã phái người tấn công một nhánh của thương đạo ở phía nam!"

Chân nàng run run như sắp ngã, nhanh chống tay lên cửa gỗ lớn để lấy lại thăng bằng, cau mày lớn giọng: "Cuộc chiến thế nào rồi? Có thiệt hại về người không?"

"Thưa đã kết thúc. Người trong lâu chỉ bị thương... còn lại... có những mười đoàn thương nhân ngoại tộc bị giết."

Mắt nàng trừng to, rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh.

Nhiếp Tư Mặc lướt qua người kẻ đang quỳ bên dưới, bóng lưng đầy quả quyết tiến thẳng về phía hành lang rộng lớn. Vừa đi vừa bới mái tóc lên, giọng đanh lại:

"Truyền lệnh của ta, tuyệt đối không được xuất quân đánh trả!"

Nàng biết dù chẳng nói câu này thì Tô Mạc Vãn và Ôn Kỳ Thiên cũng thừa biết phải làm gì. Chỉ là... vẫn có chút bất an.

...

Ba người ngồi quây quần bên chiếc bàn quen thuộc. Bầu không khí chùng xuống, lần này không có sự đùa cợt như mọi khi.

Chuyện đều đã rõ, Lục Ảnh môn tấn công thương đạo là thật, số người thương vong cũng là thật.

Mười đoàn thương, mỗi đoàn tầm mười lăm mười sáu người. Một con số rất lớn.

Vừa nghe tin này, Ôn Kỳ Thiên đã cho người tới hiện trường để nghe ngóng và điều tra. Lệnh cấm thương đạo được ban hành từ khi lập quốc, những kẻ làm trái với luật đều sẽ bị kết án tùy vào mức độ nghiêm trọng và ảnh hưởng của nó. Chính vì vậy, để tránh sự phát giác của triều đình mà từ lâu thương đạo của Thiên Cực lâu với các bộ lạc phương bắc đều ẩn mình dưới vỏ bọc những tiểu thương nhỏ lẻ nằm rải rác xen kẽ trong các trấn, châu, huyện trải dài trên cả đất Trung Nguyên và đất Hồ.

Cũng vì vậy mà khi sự việc Lục Ảnh môn tấn công thương đạo xảy ra đã ảnh hưởng không ít đến những người ngoài cuộc và các bên làm ăn. Đây là điều không ai mong muốn.

Ôn Kỳ Thiên trầm ngâm hồi lâu thì lên tiếng: "Thật kỳ lạ, nếu chúng muốn thì hoàn toàn có thể đánh thẳng vào lâu. Cớ gì lại lựa chọn một điểm tập kết tại doanh trại phía nam cách bốn mươi dặm xa xôi như vậy làm gì cho cực thân? Vả lại đó còn chẳng phải địa điểm trọng yếu của chúng ta."

Tô Mạc Vãn thở ra một làn khí lạnh: "Không giết người của lâu, không cướp vàng bạc châu báu, lại tàn sát không ít thương nhân.Thứ chúng muốn không như những gì ta tưởng."

Nhiếp Tư Mặc ngồi đối diện khoanh tay nhẹ thở dài, từng tình tiết nhỏ vô cùng mơ hồ trong chuyện này đang được nàng chắp vá lại trong đầu một cách tỉ mỉ nhất có thể.



Thiếu niên nọ đưa mắt nhìn bản đồ trải dài trên bàn, đoạn lấy lại tinh thần rồi cất giọng:

"Theo ta thấy đây chỉ là kế dẫn dụ địch của Lục Ảnh môn mà thôi. Lần này Thiên Cực lâu án binh bất động như vậy cũng đủ để bất kỳ ai sinh nghi, huống hồ là đám người muốn diệt trừ chúng ta. Một khi mọi thứ diễn ra quá khẳng lặng thì đó chính là dự báo cho giông tố sắp ập đến. Có lẽ Lục Ảnh môn đã cảm nhận được điều này."

Vị Trưởng sự kia dường như đã thông suốt, bèn nói: "Nếu như vậy có nghĩa là chúng muốn thăm dò ta. Có kẻ đứng sau muốn giật dây."

Gió lạnh lùa vào phòng khiến nàng khẽ rùng mình, suy đoán trong đầu nàng mỗi lúc một sáng tỏ. Định nói gì đó thì Tô Mạc Vãn đã tranh lời:

"Lục Dã cho xuất binh đánh vào doanh trại là có nhiều lý do. Nếu ngày hôm nay ta cho người phản công thì chỉ giúp chúng sáng tỏ nghi hoặc trong lòng rằng Thiên Cực lâu vẫn chưa rút khỏi cuộc chiến mà thôi."

Âm mưu của chúng tưởng như nông cạn mà lại sâu xa vô cùng. Lục Ảnh môn có lẽ không tin Tô Mạc Vãn chủ động nhún nhường trước chiến tranh "ngầm", việc mà hắn chưa bao giờ làm trước đây nên đã cho chúng một lý do để đưa ra phép thử. Quân địch công khai đánh vào doanh trại lần này gây ra hậu quả không hề nhỏ, nếu theo phản xạ thì Tô Mạc Vãn lập tức cho quân đánh trả thì rõ ràng sẽ rơi vào kế sách của chúng mà không hề hay biết.

Và tất nhiên hắn đã không làm như vậy. Chấp nhận để vài huynh đệ trong lâu bị thương vẫn hơn là để lộ đuôi trong tình cảnh này.

Trầm ngâm cắn cắn móng tay một lúc, Nhiếp Tư Mặc cảm thấy chuyện này có rất nhiều mâu thuẫn. Chỉ giết thương nhân mà không giết người của lâu, không cướp bóc cũng không có bất kỳ yêu cầu gì. Lại còn ở phương nam. Rõ ràng...

Một tia sáng xẹt qua mắt nàng, Nhiếp Tư Mặc thở hắt ra một hơi, mặt nghiêm trọng:

"Thăm dò Thiên Cực lâu chỉ là một phần, ly gián chúng ta và các bộ lạc phương bắc chính là phần còn lại."

Ôn Kỳ Thiên cau mày.

Nàng tiếp tục: "Đối đầu với nhau suốt từ đời lão lâu chủ* đến tận bây giờ, Lục Ảnh môn hiểu rõ lực lượng của Thiên Cực lâu không chỉ gói gọn trong phạm vi nhỏ mà còn ở các bộ lạc Tây Bắc. Việc làm ăn với những dị tộc này đã duy trì được hơn mấy chục, quan hệ giữa lâu chúng ta và họ đương nhiên là rất tốt. Và một khi chiến tranh hay xung đột nổ ra thì các bộ lạc ấy sẽ hậu thuẫn chúng ta bằng mọi giá về binh lực lẫn lương thực và vũ khí, tất nhiên là đều có lý do cả. Đây chính là điều mà chúng lo sợ. Nhưng xin hai người hãy lưu ý, đây là ta đang nói trên lập trường của Lục Ảnh môn, không phải những gì thực tế nhất."

*Ở đây để chỉ nghĩa phụ của Tô Mạc Vãn - Tô Nhất Thiểm.

Lời của nàng không phải không có lý, chỉ là đặt trong hoàn cảnh thương đạo đang xảy ra lục đục thì ý nghĩ này đi hơi xa. Có thể nói là rất mờ hồ.

"Tiểu quân sư của ta, từ đâu mà ngươi khẳng định Lục Ảnh môn muốn ly gián chúng ta với các bộ lạc?" Hắn nghiêng mặt, trong con mắt đen sâu thon dài hiện rõ sự thích thú. Kẻ này dường như đã thấu rõ câu trả lời, chỉ là tò mò xem đứa trẻ kia "tâm cơ" tới đâu.

Nàng nhún vai cười nhẹ: "Nếu nhìn ở góc độ của người ngoài cuộc thì đây là một cuộc chiến vô nghĩa, cả Thiên Cực lâu lẫn Lục Ảnh môn chẳng hề được lợi gì, ít nhất là tính đến thời điểm hiện tại. Chỉ có những người vô tội và các thương nhân tham gia mua bán bị ảnh hưởng mà thôi. Những mười đoàn thương bị giết hại. Thử hỏi xem có ai mà yên tâm làm ăn khi bốn phía xung quanh đang xảy ra tranh đấu, rồi bên hợp tác còn không đảm bảo được an toàn cho họ cơ chứ."

Giọng nàng nhấn mạnh: "Nếu theo đà ấy thì các thương đoàn sẽ sợ hãi mà dần rút lui, Thiên Cực lâu sẽ chẳng còn hậu thuẫn. Đây chính là điều Lục Ảnh môn muốn."

Tô Mạc Vãn gật đầu hài lòng, hắn gả lưng vào bằng ỷ phía sau, giọng lạnh hẳn đi mà liếc nhìn Ôn Kỳ Thiên.

"Điều tra đến đâu rồi, đạo quân của Lục Dã điều đến lần này có gì bất thường không?"

Lông vàng vuốt ngược mái tóc ánh kim ra sau, con mắt xanh đục thoáng chút căng thẳng. Y uống một ngụm rượu nóng rồi đáp: "Kẻ cầm đầu đám này là Dược Cát Mộc La, bất ngờ không?"

Nàng nhíu mày.

Sao Ôn Kỳ Thiên lại lộ ra biểu tình như vậy?

Hơn hết, Nhiếp Tư Mặc lại rất tò mò về cái tên vừa được nhắc đến.

Lão Tô đặt mạnh chén rượu bạc xuống mà bật cười khúc khích, nụ cười này của hắn khiến nàng có chút lạnh gáy. Sư phụ nàng không hề có chút căng thẳng nào như Ôn Kỳ Thiên.

"Hah... không ngoài dự đoán, hắn chính là kẻ bày ra kế sách này."

Đoạn Tô Mạc Vãn đặt tay lên vai nàng một cách bất ngờ với lục đạo tương đối mạnh. Từ cái vỗ vai ấy của hắn dường như trong thoáng chốc đã quên mất nàng là nữ nhân chứ không phải huynh đệ kết nghĩa của hắn.

Nhiếp Tư Mặc giật mình, mắt nàng nhìn trực diện vào người trước mặt mà sự hoang mang đã lấn át cái bình tĩnh.

Môi hắn khẽ nhếch: "Tiểu quân sư của ta, Dược Cát Mộc La chính là đối thủ của ngươi. Hãy cho ta thấy cái đầu của ngươi hữu ích tới mức nào."