Mộng Chiếu

Chương 59: Rùa Rụt Cổ Và Con Chó Của Lý Triều




Tại vườn mận trải dài năm dặm khuất sau toà lâu đồ sộ.

Các cơ quan nằm sâu dưới lòng đất dần rung chuyển, một con đường dài và rộng lát gỗ Huyết Long mở ra ngay trên mặt đất bằng phẳng dẫn thẳng xuống lao ngục tăm tối mờ mịt không thấy đáy, chỉ lập loè vài ngọn đèn dầu bên dưới.

Trong đêm mưa phùn rả rích, nam nhân hồng y đổ thẫm trong tay một chiếc ô giấy mỏng vẽ hoạ tiết sương mù bước đi chậm rãi, tay còn lại mang thanh đao cong chạm khắc quỷ dị. Hắn nương theo con đường vừa mở ra ngay trước mắt mà đi thẳng xuống.

Cánh hoa mận trắng muốt cùng cơn gió lành lạnh của đêm mưa phùn ẩm ướt khẽ đáp xuống bả vai hắn. Đi được mười bước đã không còn thấy được quang cảnh bên trên nữa, hắn cũng chậm rãi thu ô.

Bấy giờ đèn dầu trải dọc mật đạo được thắp sáng, rọi chiếu lên dung mạo như hoạ của người nọ. Thần sắc hắn âm trầm và lạnh lẽo hơn hẳn mọi ngày, đằng sau con mắt đen sâu phản chiếu ánh lửa ấy chất chứa vô vàn sự mưu tính cùng ẩn nhẫn.

Đám người đeo mặt nạ quỷ vận tử y đứng dàn hai bên đồng loạt hành lễ nghiêm chỉnh.

Càng đi sâu xuống, không khí càng khan hiếm, chỉ có sự ảm đạm điêu tàn.

Nơi ngục tù tăm tối đầy mùi máu tanh tưởi, tiếng leng keng của xiềng xích va đập vào nhau thật chói tai, tiếng than nổ tí tách trong chậu, tiếng thở khe khẽ đầy cực nhọc.

Một địa lao nằm sâu dưới lòng đất chỉ có duy nhất một phòng giam. Nơi đây ảm đạm đến độ ban ngày không thấy ánh sáng, ban đêm minh nguyệt không rọi.

Chỗ này thật sự để giam người sao?

Nếu thật sự có thì sớm đã bị bức chết bởi cái ngột ngạt và kinh tởm ấy rồi.

Một tiếng "rắc" nhỏ vang lên. Nam nhân chậm rãi hướng tầm mắt xuống dưới chân.

Thì ra vừa dẫm vào một mảnh cốt khô nhưng nét mặt người nọ vẫn âm trầm không đổi.

Có lẽ hắn cũng chẳng lạ gì việc này.

"Bẩm lâu chủ... Lý Huyền Dịch lại giết thêm ba người..." Một thủ hạ bước lên trình báo.

Hắn khẽ gật đầu, phất tay tiến thẳng về phòng giam tăm tối phía trước mà không chút dè chừng hay ái ngại.

Chỉ có sự quyết đoán lạnh lẽo.

Tiếng bước chân vang vọng trong đại lao dưới lòng đất, tiếng nước nhỏ tí tách từ các rãnh nước mới rợn gáy làm sao. Dừng chân bên song sắt đã rỉ từ lâu, ngay phía dưới hắn là ba cái xác mặc cẩm bào đặc trưng của Thiên Cực lâu bị cào xé tan tác đến không ra hình người, những vết cào ấy không đều nhau, chỗ to chỗ nhỏ, chỗ sâu chỗ nông, gớm ghiếc đến cực độ.

Máu chảy lênh láng trên mặt đất.

Nhìn ba cái xác dưới chân mà sắc mặt hắn rất nhanh liền chùng xuống, vẻ chán ghét đến hận thấu xương biểu hiện rõ rành rành trong đôi mắt ấy.

Phía sau song sắt vọng ra tiếng cười điên dại.

"Hah... Tô Mạc Vãn, Tô lâu chủ, ngài sao vậy? Sao lại lộ ra cái biểu tình như thế? Hahah..."

Tô Mạc Vãn lặng thinh không đáp. Gã ta được một phen khoái chí đến người ngây cười ngất, cười đến mệt lả mới thôi.

Lý Huyền Dịch hả hê chỉ trỏ kẻ trước mặt: "Tô công tử à, ngài bỏ quên ta hơi lâu rồi đó. Hôm nay đến đây để ôn lại chuyện cũ?"

Trong lao ngục tối tăm bẩn thỉu là một gã nam nhân chừng bốn mươi năm mươi tuổi đầu tóc rối mù, toàn thân đeo đầy xiềng xích nặng trĩu, từ đầu đến cuối đều be bét máu tươi với những vết thương loang lổ.

Dung mạo gã bị che khuất một nửa bởi tóc rối nhưng ít nhất đó chưa phải điều đáng sợ nhất. Một bên mặt không bị che đi của gã đầy rẫy những vết sẹo sâu to chỗ lồi chỗ lõm cùng một đường chém dọc từ trán xuống mắt phải.



Thảm hại vô cùng.

Đôi mắt gã đầy rẫy những tia máu căm hờn nhưng lại không một lời oán than cùng sự ngạo nghễ mỉa mai kẻ trước mặt, trái ngược hoàn toàn với hoàn cảnh của gã lúc này.

Tô Mạc Vãn đưa tay ho nhẹ hai tiếng rồi lạnh giọng: "Lý Huyền Dịch, ngươi giết một người của ta cũng không khiến con đường phục Lý của ngươi mở ra thêm một phân. Trái lại chỉ khiến lửa hận của các huynh đệ trong lâu bùng lên mà thôi."

Nhìn vào thân thể tàn tạ đầy gông xích và những vết thương do tra tấn kín người như vậy có ai nghĩ rằng gã đã giết vô số người trong địa lao này bằng tay không cơ chứ.

Lý Huyền Dịch nhếch miệng khiến những vết sẹo vốn đã ghê rợn trên mặt gã càng trở nên méo mó hơn: "Tô Mạc Vãn à, ngươi đúng là đồ ngu! Thứ ăn hại! Nếu Quân Trầm Ngư còn sống ắt hẳn phải thất vọng về môn hạ của mình biết nhường nào!!"

"Thứ nhất, sư tôn không phải người mà ngươi muốn nhắc là nhắc. Thứ hai, những lời này ngươi đã nói bao nhiêu lần, nó chẳng thay đổi được gì đâu."

Tiếng đối thoại qua lại của hai bên tuy âm lượng không quá lớn nhưng đủ để kinh động đến bất kỳ kẻ nào ở dưới địa lao này. Không một ai dám nhúc nhích hay phát ra bất kỳ âm thanh gì dù chỉ rất khẽ.

Sắc mặt Tô Mạc Vãn vẫn không hề thay đổi, chỉ duy có lòng bàn tay đã siết chặt từ bao giờ. Hắn giương mắt, đanh giọng với kẻ trước mặt:

"Thoát khỏi ảo mộng được rồi đấy."

Gã cười khinh, đấm mạnh một cái xuống nền đá khiến chúng nứt vỡ cả mảng: "Chẳng có ảo mộng nào ở đây cả. Tất cả đều là sự thật! Ngày nào Lý thị vẫn còn, ngày ấy giang sơn sẽ không về tay kẻ khác! Thiên Cực lâu là của Lý triều, người của lâu là thủ hạ của Lý triều, các người đều là một lũ vong ơn bội nghĩ! Ngươi là kẻ hèn hạ nhu nhược!!"

Hắn nghiêng mặt, ngữ khí mang theo vô vàn sự chán ghét lẫn: "Liên thủ với ngoại tộc hòng đoạt ngôi? Xem ra ngươi vẫn chưa thấu đáo bài học của tiền nhân nhỉ?"

Tiếng gông xích đập mạnh vào nhau thành những âm thanh chói ta mà bất kỳ kẻ nào nghe được cũng phải lạnh sống lưng.

Một tràng cười điên loạn lại vang lên, Lý Huyền Dịch đưa một tay vén bên tóc đang che phủ đi nửa gương mặt của mình. Ánh nến trong ngục rọi vào, bấy giờ mới có thể thấy rõ tường tận dung nhan của gã trông như thế nào.

Bên mặt bị tóc che phủ lại lành lặn không một vết sẹo trái người hoàn toàn với nửa bên kia. Đường nét góc cạnh, mắt thon mày kiếm lạnh lẽo mà uy nghiêm.

Mắt gã đục ngầu, mặc cho thân thể tàn tạ đến nhường nào cũng không làm giảm đi khí phách kinh người vốn có.

Hơn năm mươi năm cuộc đời cũng không phí hoài gã một phân.

Kẻ nghiệt đồ chấm dứt trận cười, chỉ còn sự cuồng hận và mỉa mai: "Ngươi biết ngươi nên làm gì không Tô Mạc Vãn? Đòi lại giang sơn của Lý thị chứ không phải làm rùa rụt cổ trước cẩu Hoàng đế và đám triều thần vô lại đó!!"

Ý cười trào phúng lướt qua trên mặt hắn, Tô Mạc Vãn khẽ vểnh khoé miệng châm chọc:

"Vậy còn ngươi? Là Dực Vương Lý Huyền Dịch hay con chó bán mạng của Lý triều?"

Dứt lời hắn lạnh lùng phất tay quay người rời đi, mặt kệ cho kẻ trong lao ngục kia đang điên cuồng gào thét đến nhường nào.

Tô Mạc Vãn ho nhẹ mấy tiếng, rồi khẽ giọng với thủ hạ bên cạnh: "An táng cho họ dưới chân núi. Nhớ kỹ từng người một, ngày này năm sau đưa tro cốt họ trở về quê cũ."

...

Ý kiến của Nhiếp Tư Mặc vừa được đưa ra, Ôn Kỳ Thiên đã hạ lệnh cho tất cả binh lực trong lâu nằm rải rác trên khắp nơi đồng loạt rút về.

Theo như nguồn thông tin mà Trưởng sự cung cấp thì tổng lượng binh này phải rơi vào khoảng hai nghìn người.

Số lượng này không tính là lớn nhưng võ công của một trong số này người phải tương đương với mười binh của triều đình. Với lực lượng như vậy lại chỉ được dùng cho việc thám thính tin tức bên ngoài mà thôi, còn binh chủ lực lại chưa một lần được xuất ra.

Đây chính là điều làm nàng trăn trở suốt mấy ngày hôm nay.

Về phần thương đạo, cuộc hội họp với các Thượng sứ cách đây không lâu nhận về nhiều ý kiến trái ngược. Người thì muốn tiếp tục duy trì việc làm ăn như ban đầu mà không phải thay đổi bất kỳ cái gì, kẻ lại muốn mau chóng di rời thương đội của mình đến nơi khác để tiếp tục mua bán, cũng có kẻ lại đề nghị chấm dứt những gì liên quan đến Thiên Cực lâu.



Khỏi phải nói, ai lại muốn dính dáng đến hàng cấm cơ rồi bị cuốn vào tranh đấu trên giang hồ cơ chứ? Dù có máu mặt đến đâu thì những con người ấy vẫn còn tộc nhân, còn vợ con và gia đình, nào dám bán mạng vì chút lợi nhuận?

Không trách họ được.

Tất nhiên là vẫn còn không ít bộ lạc vẫn muốn tiếp tục việc giao thương với lâu và đây là việc tốt. Muốn làm gì thì làm, trước hết cần chặt đứt hậu hoạ sau này, chính là Lục Ảnh môn.

Ôn Kỳ Thiên ngoài làm Trưởng sự điều hành mọi việc trong lâu ra thì còn có một "đội quân" quạ đen chuyên trao gửi và thám thính thông tin. Chúng hoạt động rất bài bản dưới sự đi huấn luyện của y, chỉ trong chưa đầy hai ngày đã bay về với số tin tức cần thiết.

Trong đó có khá nhiều tin quý giá.

Việc Thiên Cực lâu rút binh và chuyển mục tiêu sang các bộ tộc phía Tây Bắc đã đến tai triều đình và Lục Ảnh môn đúng như dự tính của Nhiếp Tư Mặc. Với một người tính toán trước sau vô cùng chu toàn như Thánh thượng thì nàng dám chắc ngài sẽ không tin tưởng điều này một cách tuyệt đối.

Nhưng đó là điều nàng muốn.

Chỉ cần đẩy Hoàng đế vào thế muốn tiến không được, lùi cũng không xong thì đương nhiên quyền kiểm soát sẽ nằm trong tay Tô Mạc Vãn rồi.

Cũng bởi vì can dự vào chuyện này mà mấy ngày gần đây Nhiếp Tư Mặc không hề có thời gian luyện đao, với một kẻ vốn không có thiên phú nhưng nàng thì chỉ đành "cần cù bù thông minh" may ra mới khác hơn được.

Nhưng đằng này đã kém cỏi lại còn lười.

Thương Hải vứt một xó phòng không động đến cũng đã bám một lớp bụi mỏng rồi. Chỉ sợ rằng bỗng dưng vào một ngày đẹp trời nào đấy Tô Mạc Vãn lại lôi cổ nàng ra để kiểm tra đao pháp, đến nước đấy thì chỉ có lẳng lặng nghe chửi thôi

Chính nàng cũng không thể ngờ, ngày đó đã xảy ra!

Một ánh đao lướt qua nhưng lại không thấy đao, nó hờ hững lướt qua như thiên tiên giáng trần rồi cũng nhanh chóng tiêu biến, lưu lại một mùi hương thanh mát dịu nhẹ trong không gian.

Thương Hải Trảm Nguyệt thống khoái giao nhau, ánh chớp vội lóe lên, cuồng phong ập đến mang theo những cánh hoa trắng muốt hoà cùng hai thân ảnh một cao một thấp kẻ vờn người đuổi trong vườn mận chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh.

Lưỡi đao đen tuyền chém trăm nhát vào vô định như không hề có mục tiêu hay nói đúng hơn là đã để mất con mồi.

Cuồng phong thổi tung hai lọn tóc dài trước mặt nàng, đôi mắt cố gắng mở to hết cỡ như muốn tìm kiếm kẻ đang ẩn mình trong gió kia.

Chợt, một cái bóng đỏ lướt qua trên đầu.

Nhiếp Tư Mặc nhảy phốc lên, xoay lưỡi đao rồi dứt khoát bổ mạnh một cái xuống, nhưng dường như có thứ gì đó đãng cản lại. Lưỡi đao của nàng bị kẹp chặt bởi hai ngón tay của hắn, vẻ mặt Tô Mạc Vãn vẫn điềm tĩnh như chẳng phải chuyện to tát gì, chỉ có Nhiếp Tư Mặc là cảm thấy hụt hẫng nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

Cả hai cùng nhẹ nhàng đáp xuống.

Hắn buông tay ra, không nặng không nhẹ mà nói: "Còn quá chậm, chỉ có một thức rưỡi thôi mà vẫn chưa thể trọn vẹn?"

Nàng buồn bã, chẳng biết nói gì hơn, nhìn đao trong tay rồi lại nhìn xuống mặt đất. Kinh Triều đao đời nào cũng thiên tư trắc tuyệt, đao pháp nhập hoá vang danh thiên hạ mà giờ đây lại có một đệ tử trong hơn một tháng vẫn chưa thành thục được một thức rưỡi.

Đúng là trên cả kém cỏi.

Thà rằng hắn nhặt đại một kẻ vô danh tiểu tốt nào đó trên đường rồi mang về dạy dỗ, có khi kẻ ấy lại có tư chất hơn nàng cũng nên.

"Lại một lần nữa."

___

Nói thật là mỗi khi nhắc đến hai chữ "Lý triều" là tôi lại thấy rén, như kiểu các cụ đang lườm mình ấy \="))