Mộng Chiếu

Chương 57: Hoài Nghi




Ba ngày sau đó Đông Kính đã quay về bẩm báo lại hết thảy những gì hắn nghe và thấy được ở các châu huyện giáp phương nam nằm không xa Thiên Cực lâu.

Khúc mắc trong lòng coi như đã được gỡ bỏ đi phần nào, Nhiếp Tư Mặc mang một tinh thần phấn chấn thoải mái đi đến tịnh thất gặp mặt Tô Mạc Vãn và Ôn Kỳ Thiên từ sớm khi mà Già Lam vẫn chưa thức giấc.

Và tất nhiên có người đến tìm vào cái giờ gà chưa gáy ấy thì hai con người lười biếng kia không phàn nàn mới lạ.

Nhưng nói gì thì nói, đại cục vẫn được đặt lên hàng đầu. Hai người vẫn phải lết xác dậy ngồi cho ngay ngắn mà bàn chuyện.

Ôn Kỳ Thiên sì sụp bát nước đậu đen: "Ta chỉ muốn nói với ngươi một điều, tất cả người trong lâu không ít thì nhiều cũng là những người có tình có nghĩa với chúng ta. Nếu ngươi đang có ý đồ 'sử dụng' họ cho kế hoạch của ngươi thì không có chuyện đó đâu."

Nàng nhún vai cười cười: "Trưởng sự yên tâm, ta biết mạng sống con người rất đáng giá mà. Cho nên mọi việc ta làm đều có chừng mực."

Tô Mạc Vãn đặt chén đồng xuống nói: "Thương đạo hiện tại đã không còn thuần là người của chúng ta nữa rồi, trong đó tồn tại không ít gián điệp do Lục Ảnh môn gài vào. Ta và Kỳ Thiên đang tính đến chuyện thành lập một thương đạo khác. Tiểu đồ đệ nghĩ thế nào?"

Nàng ngẩng mặt bình tĩnh thưa: "Theo ta thấy việc này không nên gấp rút."

"Lập một thương đạo mới ngay khi mọi chuyện chưa ổn thảo chỉ khiến Lục Ảnh môn chiếm thế chủ động mà thôi. Chưa kể con đường buôn này đang bị dòm ngó không ít bởi những kẻ ở 'phương nam'. Trước là Lục Ảnh môn, sau là triều đình. Trước hết cần phải mở ra một con đường lui thì mới có đà để tiến."

Tô Mạc Vãn nghiêng đầu, giọng nhỏ như tơ: "Ngươi muốn 'diệt trừ' triều đình?"

Biểu hiện của Nhiếp Tư Mặc thay đổi liên hồi, lúc thì bình thản đến kinh ngạc, lúc lại cười cười ngây ngốc như chẳng biết sự đời gì, nhưng lại cũng có lúc lời nói và ánh mắt của nàng sắc sảo đến kỳ lạ.

Nàng nâng tầm mắt đón lấy cái nhìn thâm hiểm của Tô Mạc Vãn mà cười cợt: "Ta nào dám đối đầu với triều đình. Hoặc là Thiên Cực lâu tan rã, hoặc là không còn còn bình quyền trong tay. Bằng không Thánh thượng sẽ không buông tha cho chúng ta."

Tô Mạc Vãn nhếch miệng: "Vậy cần khiến Thiên Cực lâu trở nên yếu thế trong mắt triều đình."

Chính là như vậy, nàng tươi cười gật gù.

"Ngươi cũng biết đấy, thế lực phương bắc chính là thứ mà Hoàng đế muốn thu phục nhất. Dễ gì có thể buông tha cho chúng ta?" Ôn Kỳ Thiên đặt nghi vấn.

Lời y nói cũng không phải không có phần đúng. Suốt ba mươi năm lập quốc có bao giờ Hoàng đế thôi việc toan tính làm sao để thao túng Thiên Cực lâu đâu? Muốn rút khỏi tầm ngắm nói thì dễ mà làm mới là một chuyện.

Nhiếp Tư Mặc vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng ho khan một tiếng rồi nghiêm mặt: "Ta nói ra cái này có lẽ hai người sẽ không tin nhưng giá trị của Thiên Cực lâu trong mắt Hoàng đế không lớn như mọi người vẫn tưởng."

Tô Mạc Vãn trầm ngâm.

Ôn Kỳ Thiên nheo đôi mắt xanh đục.

Nàng tiếp tục: "Sau khi Thế tổ Đường thị lên ngôi hai người có biết việc đầu tiên ngài làm là gì không?"

Tô Mạc Vãn lạnh giọng: "Quật mộ các Hoàng đế và các Vương Lý triều."

Nàng gật đầu: "Kế đến chính là hạ lệnh truy sát con cháu Lý thị, chỉ chừa lại thế hệ thứ năm đổ đi. Việc làm này có hai mục đích. Thứ nhất là thị uy trước thiên hạ, khẳng định rằng giang sơn nay đã nằm trong tay nhà Đường, bất kỳ kẻ nào có ý nhăm nhe đều phải chịu cái kết tương tự. Mục đích thứ hai chính là để kìm hãm các thế gia."

"Dù sau này khi Hoàng đế hiện tại lên ngôi đã xoá bỏ lệ cũ, chấp thuận cho con cháu Lý thị được giữ chức quan trong triều nhưng họ chưa bao giờ thoát khỏi sự kìm hãm. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, đến con cháu nhà Lý còn bị vứt bỏ không chút lưu tình thì nói gì đến một thế lực tiền triều đang nắm binh quyền?"

"Cái Hoàng đế muốn ở đây chính là xóa sổ Thiên Cực lâu. Giả dụ chúng ta có quy phục triều đình thì Thánh thượng cũng chẳng mạo hiểm đến mức sử dụng Thiên Cực lâu cho việc quốc sự. Vì ai mà biết được 'con chó' ấy có phản chủ không cơ chứ? Cho nên, không thể dùng được thì còn cách diệt"



Nàng chốt lại: "Phàm là tàn cục thì chẳng ai dại dột muốn động vào."

Khi Lý triều vong, thiên hạ trải qua hai lần loạn lạc tiếp đó rồi mới được thống nhất. Dù trước Đường thị có không ít có họ lên làm Nhiếp chính vương cũng như thời điểm Loạn Thập Quốc xảy ra tồn tại những mười quốc gia. Tuy nhiên, nên nhớ một điều rằng trong số đó phần lớn là chư hầu nổi dậy hoặc là tàn dư của thế gia tiền triều, tất thảy những điều ấy đều không đáng lưu tâm bằng Lý thị.

Một thiếu niên gầy yếu như đến trói gà không chặt trong phút chốc lại trở nên xuất thần đến kinh ngạc, từng câu từng chữ nàng nói ra đều ẩn ý vô số điều. Điệu bộ bình thản nửa cười cợt nửa nghiêm túc ấy thật có chút phong thái của một bậc quân sư.

Tô Mạc Vãn chậm rãi ngả lưng vào bằng ỷ phía sau, trên mặt hắn lướt qua một ý cười không mấy đậm đà. Một kẻ "vào nghề" lâu năm như hắn đâu dễ gì bị một tiểu nương tử chưa từng tham trận bao giờ qua mặt?

Chỉ là... chưa từng có kinh nghiệm trong "thực chiến" lại có thể phân tích kỹ lưỡng như vậy thì cũng không tồi.

Vị Trưởng sự kia cũng thầm suy tính trong lòng vài chuyện, đoạn y lên tiếng: "Vậy ngươi có cách gì?"

"Như ta đã nói, một khi Thiên Cực lâu còn trong tay binh quyền, Tô lâu chủ vẫn còn thì triều đình sẽ không buông tha. Tất nhiên ta không nói đến chuyện chúng ta chủ động rút lui mà là ẩn mình chờ thời."

Nhiếp Tư Mặc nhếch khóe miệng: "Ta đã nghĩ ra hơn mười đường lui cho Thiên Cực lâu nhưng chỉ có một cách khả quan nhất trong lúc này. Đó là rút hết lực lượng người trong lâu rải rác trên đất Trung Nguyên về, tránh đụng mặt và giao chiến với quân triều đình, việc chế tạo binh khí hãy hạn chế phạm vi."

Một tia ẩn tình đầy sát khí vụt qua mắt Ôn Kỳ Thiên, y lạnh giọng: "Sao ngươi biết được Thiên Cực lâu từng nhiều lần giao chiến với người phía nam?... ngươi đã điều tra tất cả?"

Lại là điệu bộ nhún vai cười ngốc: "Trưởng sự đừng biến ta thành kẻ mưu mô thâm độc vậy chứ. Những việc ấy ta làm đều để phục vụ cho chính sự mà thôi."

"Hah..."

Tô Mạc Vãn cười như không cười: "Ngươi thực sự cho rằng việc Thiên Cực lâu án binh bất động sẽ không khiến triều đình ngờ sao?"

Sư phụ quả nhiên là sư phụ, hắn luôn tìm ra mọi kẽ hở trong suy nghĩ của nàng. Chỉ là... Nhiếp Tư Mặc một khi đã nói điều gì thì chắc nịch điều đó!

"Tất nhiên đệ tử đã nghĩ đến trường hợp này. Trước nay triều đình vẫn luôn e sợ Thiên Cực lâu sẽ nhăm nhe đến quyền lực và lãnh thổ Trung Nguyên. Chỉ cần cho người tung tin chúng ta đã chuyển mục tiêu sang các nước phương bắc và tây. Như vậy vừa tránh hao tổn lực lượng với triều đình, vừa củng cố một lượng lớn sức mạnh để đối đầu với Lục Ảnh môn."

Tảng vô hình đè nặng trước ngực Ôn Kỳ Thiên cũng coi như được gỡ xuống, y phủi tay đứng dậy.

"Mạc Vãn, xem ra ta đã đánh giá thấp đệ tử của cậu rồi."

Nàng cười thầm mãn nguyện trong lòng.

Từ lúc quen biết đến giờ Ôn Kỳ Thiên cứ hở ít lại chọc khoáy nàng, có bao giờ khen người ta được câu nào đâu. Nay được y công nhận thì coi như cũng có chút thành tựu.

Họ Tô xua tay nói: "Nhóc con còn phải học nhiều lắm. Ngươi đi triệu tập Nhật Chiêu các chủ và Bái Nguyệt các chủ đến Viêm Dương lầu, nói với họ kế hoạch ta đã bàn."

"Rồi rồi."

Y nhanh chóng rời đi bỏ lại Nhiếp Tư Mặc và Tô Mạc Vãn trong can phòng yên ắng đến khó tả.

Bên ngoài đang là một trận mưa phùn lất phất kéo dài từ đêm hôm qua đến tận bây giờ khiến không khí có chút lành lạnh, tất nhiên là không thể bằng những ngày đông được rồi.

Mặc kệ mưa phùn cứ rả rích như vậy, Tô Mạc Vãn vẫn không đóng cánh cửa sổ vào. Không biết hắn đang ngắm trời, ngắm núi hay ngắm mưa nữa.

Nhưng mà... nhìn cảnh mưa phùn lại khiến nàng nhớ đến những ngày Tết đến ở Trung Nguyên, năm nay chắc sẽ không được đón cái không khí đoàn viên năm mới ấy rồi.

.



.

.

Bỏ đi.

Có đoàn viên cũng như không.

Có cái Tết nào thực sự đúng nghĩa với nàng đâu?

Ánh mắt Tô Mạc Vãn thấm đẫm sự mệt mỏi, cứ như mấy ngày rồi hắn không ăn uống đầy đủ nghỉ ngơi đúng độ vậy. Đặt chén đồng xuống bàn, hắn vẫy vẫy tay ra hiệu.

"Ngươi qua đây."

Âm thanh trầm thấp của người kia đã đánh thức nàng khỏi dòng ký ức mơ hồ. Lão sư phụ đang làm biếng trên ghế kia vừa gọi nàng hả?

Nàng nhíu mày khó hiểu đi tới rồi ngồi bệt xuống đất ngay bên dưới hắn.

Bốn mắt chạm nhau một lúc lâu mà không ai nói với ai câu nào.

Tô Mạc Vãn tì khuỷu tay lên đầu gối, đưa mắt hờ hững liếc nhìn thiếu tiên tướng mạo thanh thuần bên dưới đang bất mãn chuyện gì đó, trong lòng bỗng dậy lên ý đồ muốn trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Ưm...!!"

Bàn tay gân guốc chai sẹo do nhiều năm cầm đao của hắn bóp lên hai bên má trắng ngần nhưng không mấy đầy đặn của người trước mặt khiến thiếu niên nọ hốt hoảng giật mình suýt ngã về phía sau.

Tô Mạc Vãn cúi sát lại, nghiêng mặt nói: "Nhóc con đúng là tự phụ mà. Việc của ngươi đến đây coi như đã xong một nửa, phần còn lại vẫn nên để cho các lão làng như ta xử lý."

Nàng nở một nụ cười hết sức hồn nhiên dù thâm tâm đang uất ức không thôi.

"Sư phụ đang nghi ngờ ta?"

Hắn buông tay ra, ngả lưng về phía sau mà không buồn liếc nhìn Nhiếp Tư Mặc một cái.

"Nếu ta nghi ngờ ngươi thì đã không cho ngươi ở đây nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất rồi. Đến Viêm Dương lầu mang đống sổ sách ghi chép về lượng binh khí còn lại đến đây cho ta."

Lại phải lết đến đó…

Nàng nhướn mày, cố ý kéo dài âm giọng: "V... â... n... g."

Nhiếp Tư Mặc ung dung bước thẳng về phía cửa, cái nhéo má khi nãy của hắn vẫn để lại một vệt đỏ mờ mờ ảo ảo trên mặt nàng, thậm chí còn có chút đau nhức nữa chứ!

"Mặt mũi chẳng ra làm sao nhưng bù lại đầu vẫn có chút sạn."

Lời này của hắn điềm nhiên như đúng rồi có khác nào đâm chọc nàng cơ chứ. Khen thẳng người ta một câu khó vậy sao? Mà có muốn coi nó là lời khen cũng không được nữa!

Nàng hậm hực: "Xì..."