Mộng Chiếu

Chương 55: Kẻ Bám Đuôi




Lầu cao nguy nga tráng lệ sừng sững giữa ốc đảo bốn bề hiu quạnh, kiến trúc tòa lầu khác hoàn toàn với kiểu cách phổ biến ở Trung Nguyên phía nam. Không có ngói lưu ly, không có cột trụ khắc rồng cũng không lát gỗ trên sàn.

Bày trí trong lầu cao lại càng khác biệt hơn cả, trần nhà lát vô số mảnh đá quý lấp lánh rực rỡ đủ loại màu sắc hoà cùng vầng dương quang rọi từ ngoài cửa sổ vào càng trở nên lung linh huyền ảo.

Ở bố góc phòng đặt bốn cây giá nến cao năm tầng đang in ánh lửa lên bức vách màu nâu trầm kiên cố. Trên sàn nhà trải thảm lông thú trắng muốt lại vô cùng bừa bộn, trang sức khảm ngọc khảm vàng cùng châu báu đá quý vứt mỗi nơi một ít.

Một chiếc giường lớn kiểu tròn lót một lớp chăn lông trắng ngà dày gần hai tấc mềm mại ấm áp được đặt chính giữa căn phòng không mấy gọn gàng nhưng lại mang đậm chất cao sang.

Nằm trên giường là một nữ nhân toàn thân trần trụi không một lớp áo che đậy, chỉ có một dải khăn voan màu vàng hờ hững che đi chỗ thầm kín nhất của nữ nhân mà thôi. Nàng có làn da bánh mật nom cực kỳ khỏe khoắn, mũi thẳng dọc dừa mắt sâu lam ngọc hút hồn bất kỳ ai lỡ sa vào nó.

Nàng chống tay lên má nghiêng người sang một bên mà tùy tiện hớt mái tóc nâu hạt dẻ vừa rủ xuống lên, cái xoay người ấy đã để lộ ra một hình xăm nhật nguyệt cùng ngọn hoả diệm ở mạn sườn càng tăng phần nóng bỏng.

Một đường cong hoàn hảo.

Môi son căng bóng đỏ trầm lạnh lẽo của nàng khẽ nhếch, một nụ cười mị hoặc vừa mang ý thâm hiểm lại vừa như muốn khơi gợi dục vọng trong tâm trí người. Nàng đưa tay vuốt ve cục lông vàng lười biếng đang lim dim đôi mắt nhỏ trước bầu ngực căng tròn ấy.

Nàng cọ nhẹ hai đầu gối vào nhau, không kìm lòng được mà cúi đầu rải tới tấp nụ hôn lên đầu chú mèo nhỏ khiến nó bừng tỉnh khỏi cơn lim dim mà giương móng vuốt non vớt cào như không cào lên da thịt mềm mịn căng bóng của nữ nhân, cái miệng nhỏ xinh ấy còn phát ra vài tiếng kêu nhỏ vụn vỡ yếu ớt.

"Meooo..."

Đuôi mắt nàng cong lên đầy đắc chí, nụ cười trên môi càng trở nên rạng rỡ, nàng ngân dài giọng bắt chước lại tiếng kêu khe khẽ của chú mèo như thể đang khiêu khích nó.

Tiếng kêu ấy không khỏi khiến người ta liên tưởng đến mấy chuyện bậy bạ.

Rất quyến rũ.

Rất mê hồn.

Bên ngoài vọng vào một giọng khàn đặc nhẫn tâm phá hỏng khung cảnh đẹp như mơ: "Bẩm thánh nữ, Nhị nương lại bỏ đi rồi."

Nữ nhân hững hờ rủ hàng mi dày che đi đôi mắt lam sâu, rất nhanh đã thu lại vẻ cười đùa ban nãy, chỉ còn sự tĩnh mịch cùng toan tính trên gương mặt.

Nàng tặc lưỡi chớp mắt: "Kệ nó, chuyện ở Thiên Cực lâu thế nào? Kể chi tiết cho ta, từng câu từng chữ của Tô Mạc Vãn đều không được bỏ sót."

...

Đại mạc mênh mông gió cát đầy trời, nhiệt độ nơi đây ngày và đêm chênh lệch rất lớn. Nếu ban ngày cái nóng bỏng mắt này có thể nướng chín đồ ăn hay rút cạn hơi nước thì về đêm lại lạnh lẽo tê tái chẳng kém gì xứ bắc tuyết giá.

Mặt trời trên cao rọi xuống ánh nắng chói chang gay gắt đến cháy da cháy thịt, trong làn gió cát ẩn hiện hai hình bóng nhỏ bé một người đi trước một người theo sau cùng một con lạc đà.

Người đi trước lặng lẽ âm thầm, kẻ bám sau hối hả từng bước.

Nam nhân ăn mặc kín mít từ đầu tới chân chỉ chừa lại những chỗ như gương mặt và đôi bàn tay mà thôi. Dáng vóc cao lớn của hắn cũng khó mà bước vững trong cái thời tiết quái gở này chứ đừng nói là nữ nhân mảnh mai như liễu kia đang bám sát phía sau.

"Lang quân, huynh đi chậm một chút!"

Sắc mặt nam nhân tăm tối ảm đạm cứ hướng đôi mắt nâu nhạt về phía trước con đường mà không một chút bận tâm tới tiếng gọi thảm thiết bị gió mạnh làm cho bay mất câu chữ của nữ nhân phía sau.

Nàng vũ cơ dị vực gạt đi mấy lọn tóc xoăn bị gió hất vào mặt, đưa tay che chắn cát bụi cùng gió nóng bỏng rát phía trước con đường.

Dù tình cảnh không mấy khá khẩm nhưng trên môi nàng vẫn thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt mà đầy sức sống.



"Lang quân, huynh định đi đâu?"

Hắn lặng thinh không đáp, vững bước về phía trước.

Nàng tăng tốc kéo theo lạc đà, vừa chạy hối hả vừa thở dốc: "Huynh chờ ta với!"

"..."

Khẩu âm của nữ nhân này rất khó nghe đã thế còn nói trong cái thời tiết mà chỉ có gió đập mạnh bên tai như vậy lại càng khiến câu từ méo mó. Hắn là kẻ từng đi đây đi đó, tiếp xúc với nhiều nền văn hoá và ngôn ngữ nên cũng lạ gì với tiếng nói Ba Tư của nàng ta, khẩu âm của nàng khá nặng, lại cố nói tiếng phương nam nên thành ra cứ câu được câu mất.

Nhưng vẫn có gì đó rất dễ thương.

Giống như bé con hai ba tuổi tập tành nói được vài câu đơn giản đang khẽ giọng làm nũng với ca ca.

Nàng cười thật rạng vỡ, vài hạt cát còn bay vào mắt nhưng chẳng buồn dụi đi: "Lang quân, huynh là người phương nam mới đến đây đúng không? Vậy chắc huynh không quen đường đâu, để ta đi cùng huynh đi, ta biết nhiều về Mạc Bắc lắm!"

Hắn siết tay lạnh giọng: "Cô bám theo ta mấy ngày nay rồi không thấy chán à? Ta không phải người tốt đẹp gì đâu, cô mà không đi mau thì ta lấy mạng cô đấy."

"Nếu ta biết phải đi đâu thì đã không bám theo huynh rồi. Với lại huynh không phải người tốt thì cũng chẳng sao vì ta cũng vậy thôi."

Hắn không đáp.

Vạt áo lụa đỏ của nàng theo cơn gió đại mạc tốc lên lộ ra vòng eo như liễu cùng một hình xăm ngọn hoả diệm bên mạn sườn trên nước da hồng hào dị hoặc vô cùng.

Lắc vàng trên người va đập vào nhau theo từng bước chân yểu điệu của nàng tạo ra những tiếng "ting tang" êm dịu vui tai.

Nàng nheo mắt dò tìm bóng lưng cao lớn vững chãi mà cô độc ẩn ẩn hiện hiện trong màn gió cát mịt mờ.

"Lang quân, ta tên Lục Y Hoà, có thể cho ta biết tên của huynh được không?"

"Chỉ là bèo nước gặp nhau, cần gì hỏi tên?"

"Tất nhiên là cần rồi. Gặp được nhau chính là duyên số, huynh từ phương nam xa xôi tới đây một mình cô đơn như vậy, chi bằng để Y Hoà ta làm bạn đồng hành của huynh."

Thật buồn cười.

Lời nàng ta nói chân thành biết bao vậy mà vào tai hắn chỉ là câu từ sáo rỗng không có ý nghĩa.

Hắn quay lưng lại nhìn nàng, gió cát khó có thể lu mờ đi tư mạo đẹp đẽ thanh tú của nam nhân. Trong mắt hắn không có nghi hoặc, không có cuồng hận, không có sầu bi. Sâu thẳm như bùn lầy.

"Cho ta một lý do chính đáng hơn đi..."

Lục Y Hoà sái bước tiến đến, ánh chớp lóe lên.

Một lưỡi đao như bạc như tuyết kề sát bên yết hầu hắn, lập loè sắc lạnh.

Lục Y Hoà nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, lại sáng ngời như ánh sao xa.

"Mang ta theo huynh sẽ không thiệt đâu. Nào, lang quân huynh tên gì?"

Nụ cười của nàng như mười dặm gió xuân, tươi mát không pha chút tạp niệm.

Môi hắn khẽ giật.



Mũi tên bọc sắt chực chờ bắn ra khỏi nỏ đã đặt sát đầu Lục Y Hoà, chỉ cách chưa đến nửa tấc.

Hắn nhướn mày: "Họ Nhiếp, tên chỉ có một chữ Tĩnh."

...

Nhiếp Tư Mặc ngồi cuộn người trong chăn sì sụp bát nước đậu đen rang tỏa khói nghi ngút.

Dạo gần đây cơ thể nàng nhức mỏi vô cùng lại thường xuyên có cơn ho dai dẳng, trước kia cứ ngày ba bữa nàng lại uống thuốc kết hợp mấy món ăn chế biến cùng thảo dược mới có thể cầm cự gần mười lăm năm trời. Giờ sống ở phương bắc khí hậu mát mẻ nhưng dù cho có nhiều tiền đi chăng nữa cũng chẳng thể mua nổi bài thuốc nàng cần.

Canh đậu đen này nhạt nhẽo vô cùng, xuống tới cuống họng lại hơi có vị chát nhẹ nhưng được cái thanh đạm và dễ uống. Nồi canh này không phải do nàng nấu mà là Ôn Kỳ Thiên, ban đầu là để cho Tô Mạc Vãn dùng như chẳng biết sao hắn lại chia sẻ một nửa cho nàng nữa.

Uống ba hôm nay mỗi bữa một bát mà vẫn chưa hết.

Nàng khàn giọng hỏi nhỏ: "Già Lam, cô đến Thiên Cực lâu cũng được bốn năm rồi nhỉ. Cô có từng nghe đến môn chủ của Lục Ảnh môn chưa? Có thể kể ta nghe đôi chút được không?"

Tóc vàng tròn mắt nhìn nàng, nuốt miếng bánh trong miệng xuống rồi nói:

"Theo ta được biết thì môn chủ là một nữ nhân tên Lục Dã, Lục Ảnh môn không phải do cô ta sáng lập mà là kế thừa lại của thân phụ. Nghe nói dưới cô ta còn có một muội muội tên Lục Y Hoà, hai người họ giống nhau y như đúc, có khác cũng chỉ là tính tình. Võ công của Lục Dã nếu đem so với Tô lâu chủ thì cũng một chín một mười."

"Nữ môn chủ đó đã từng đích thân đến lâu bao giờ chưa?"

"Đã từng, nếu không nhầm là ba năm trước. Đó cũng là một buổi yến tiệc linh đình như lần vừa rồi, chỉ là không được êm đềm như vậy. Giữa Thiên Cực lâu và Lục Ảnh môn đã xảy ra mâu thuẫn, loan đao của Lục Dã đó còn để lại một vết sẹo ngang lưng Trưởng sự thì phải."

Nàng gật đầu: "Ta hiểu rồi, vậy có nghĩa là..."

Khúc mắc trong nàng giờ đây rất nhiều. Nếu thứ chúng nhắm tới thật sự là lợi nhuận vật chất thì những hoả khí ấy ắt hẳn đã được bán cho những bên từng tham chiến trên đất Trung Nguyên.

Đối chiếu khoảng thời gian Lục Ảnh môn được thành lập với dòng lịch sử của vương triều Trung Nguyên năm mươi năm đổ lại đây thì có tổng cộng bảy cuộc chiến lớn nhỏ: Chiến loạn tứ châu thập lục quận, Lâm thị Nhiếp chính hai lần chống Thiền Vu* và hai lần giao chiến với liên minh Đột Quyết Hồi Cốt, Loạn thập quốc phân tranh rồi cuối cùng là lần biên giới Thành Lĩnh Tây bị quấy nhiễu.

*Tên hiệu của Hung Nô.

Có cảm giác bất an.

Lần này nàng sẽ âm thầm điều tra.

Bọn họ đang che giấu quá nhiều bí mật, kể cả khi nàng đã là người của Thiên Cực lâu cũng chưa từng có được sự tin tưởng tuyệt đối.

Nàng không trách sư phụ.

Nghi ngờ là điều hiển nhiên thôi.

Thật thật giả giả cứ đan xen, chính bản thân nàng cũng chưa từng tin tưởng tuyệt đối bất kỳ một ai trong Thiên Cực lâu.

Lòng người thâm sâu khó lường. Vượt qua cánh rừng mà không có một chút chuẩn bị, không biết trong đó có bao nhiêu bùn lầy, bao nhiêu nối hoạ tiềm ẩn phía trước thì chính là đánh cược mạng sống của mình.

___

Tình hình đang rất là tình hình, tình tiết truyện đang bị "nở" to ra \=")

Tôi từng nói có lẽ sẽ end truyện trong năm nay với hơn 100 chap nhưng có vẻ hơi khó, con số này chắc sẽ tăng lên một chút, rất mong mọi người thông cảm T^T