Mộng Chiếu

Chương 42: Tóc Vàng Mắt Xanh




Đã hơn người ngày ngồi trên lưng ngựa, sức khỏe Nhiếp Tư Mặc ngày càng tệ hơn. Nàng không có thuốc để uống, không được ăn no bụng bữa nào, không phải vì Tô Mạc Vãn không cho ăn mà là không có.

Tuyến đường cả ba cùng đi không phải men theo các con đường mòn ở cửa ải mà là đi theo đường núi. Nhiếp Tư Mặc hiểu vì sao sư phụ nàng lại chọn con đường như vậy, hắn không muốn kinh động đến triều đình và những người xung quanh.

Tại sao lại là ba ư? Vì trước đó bốn ngày nàng đã gặp một nhân vật cực kỳ lớn nữa của Thiên Cực lâu Trưởng sự Ôn Kỳ Thiên. Y là Trưởng sự kiêm luôn bằng hữu của sư phụ nàng, chẳng biết có phải vì thân thiết với nhau đã lâu không mà cả tên này cũng có thói thích trêu chọc người khác.

Lần đầu nhìn thấy y nàng đã có chút bất ngờ, từ màu tóc đến màu mắt của y đều rất lạ. Không phải màu xanh thuần mà mắt y lại có một chút đục giống như một số loại ngọc dùng để làm đồ trang trí ở Trung Nguyên nhưng giọng nói y lại chẳng có mấy phần giống người Hồ.

Y hỏi nàng khá nhiều thứ nhưng ngoại trừ cái tên ra thì tất cả nàng đều nói dối, kể cả giới tính của mình.

Nhiếp Tư Mặc luôn có cảm giác vị Trưởng sự này có chút xa cách, giống như y đang đề phòng nàng vậy. Hy vọng đó chỉ là cảm giác.

Thiên Cực lâu nằm hoàn toàn ở phương Bắc khí hậu quanh năm lạnh lẽo khắc nghiệt, cùng lắm đến mùa xuân hoặc hạ sẽ không lạnh nhưng và chỉ dừng ở mức mát mẻ chứ không ấm áp như ở Trung Nguyên.

Giờ đây Nhiếp Tư Mặc mới hiểu cái lạnh thật sự ở phương Bắc là như thế nào, gió tuyết cứ ùa vào tới tấp như cắt da cắt thịt, từng trận gió dù là nhỏ nhất cũng khiến nàng tê tái hết toàn thân chứ không giống như đi đến gần biên giới lần trước.

Sư phụ nàng nói rằng chỉ cần đi thêm ba ngày nữa là sẽ đến nơi.

Ba ngày chắc nàng chết mất.

"S-sư phụ...chúng ta nghỉ một lát...được không..."

Tầm nhìn của Nhiếp Tư Mặc gần như không còn nữa, ngoại trừ một màu trắng xoá thì chẳng thấy gì. Chỉ lờ mờ nhìn được một cái bóng đỏ nhàn nhạt đi trước.

"Tiểu đồ đệ của ta định lăn xuống dưới đất nghỉ ngơi à? Đây là thảo nguyên, dưới chân và trên đầu đều bị phủ trắng tuyết rồi, cố đi thêm một lúc sẽ thấy một cái lán nhỏ. Đến đó nghỉ chưa muộn."

Đã đến thảo nguyên rồi? Có đánh chết Nhiếp Tư Mặc cũng không tin.

"N-nhưng đệ tử thật sự không còn sức nữa...rồi..."

Nàng run rẩy thều thào được mấy chữ rất khẽ.

Ôn Kỳ Thiên đi bên cạnh cười cười mà nói: "Có phải ngươi sống trong bao bọc từ nhỏ nên mới yếu ớt vậy không? Trần đời ta chưa thấy tên nam nhân vào ẻo lả như ngươi. Này Mạc Vãn, ta thấy cậu nên lo lắng đi là vừa, chỉ sợ tên đệ tử này của cậu không cầm cự nổi ấy."

Tô Mạc Vãn thản nhiên đáp: "Tuổi nó còn nhỏ, sau này lớn lên sẽ ra dáng nam nhân hơn thôi."

Nhiếp Tư Mặc câm nín không nói gì mà cũng chẳng biết nói gì. Thực ra tên Ôn Kỳ Thiên kia nói cũng không sao, chính bản thân nàng cũng sợ chưa học được thế đao nào đã phải lìa thế rồi.

Nàng đọc qua cuộn giấy kia cũng phần nào hiểu được về đao pháp mà sư phụ sử dụng.

Theo lời kể sơ qua của Tô Mạc Vãn thì Kinh Triều đao pháp đã qua bốn đời chưởng môn tính cả sư tổ sáng tạo ra nó và Tô Mạc Vãn. Mỗi đời chỉ nhận đúng một đồ đệ và truyền dạy toàn bộ bố mươi thức đao Kinh Triều.

Nàng từng thắc mắc tại sao lại chỉ thu nhận một đệ tử, hắn đáp rằng đây là quy tắc mà sư tổ bà bà đặt ra.

Nàng hỏi sư tổ bà bà là ai, hắn chỉ nói sau này sẽ chỉ cho nàng.

Nhiếp Tư Mặc bắt đầu cảm thấy bái tên này làm sư là sai lầm rất rất lớn của nàng. Hắn không dạy nàng đao pháp, nàng hỏi gì hắn cũng chỉ trả lời qua loa cho có, đã vậy còn cầm luôn cả nỏ và mấy thứ đồ phòng vệ của nàng nữa chứ.

Chẳng biết hắn đang nghĩ gì.

"Họ Nhiếp kia dậy đi, này! Ngươi chết rồi đấy à?"

Ai?

Cơ thể nàng giống hệt như bị chặt ra từng khúc rời rạc vậy, không nhúc nhích nổi cũng không mở mắt nổi.

Đã mấy ngày rồi?

"Khụ khụ!"

"Khụ!

"Khụ khụ! Khụ!"

Da nàng nhợt nhạt không chút huyết sắc chẳng khác nào người chết, đôi mắt nặng trĩu sưng đỏ không mở nổi, môi mỏng khô ráp sần sùi không khác gì thân cây già cỗi loang lổ máu.

Ôn Kỳ Thiên nhảy xuống ngựa nheo mắt nhìn người bằng hữu rồi nói: "Tên nhóc này ho nhiều quá, chỉ sợ nếu còn tiếp tục sẽ mất mạng như chơi. Cậu tính sao đây?"

Nét mặt họ Tô khá trầm tư, hắn cởi áo khoác ngoài ra, đi đến trùm lên người tiểu cô nương nhỏ bé rồi bế nàng từ trên ngựa xuống, không ngoái lại mà đi thẳng vào cửa, chỉ để lại một câu cho người đằng sau:

"Khó lắm mới kiếm được tiểu đồ đệ vừa ý, nó sẽ không chết được."

Đồng tử xanh đục của Ôn Kỳ Thiên khẽ lay động, y thở dài lẩm bẩm trong miệng: "Không phải muốn đao pháp ấy vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian sao? Bây giờ lại nhặt về một đệ tử, haizz..."



Đúng là Nhiếp Tư Mặc chưa chết nhưng tình hình cũng chẳng khá khẩm là bao, nàng hơi hé mắt, chỉ cảm thấy bản thân đang tựa vào thứ gì đó rất ấm áp vững chắc, giống như có ai đó đang bế nàng.

Sau trong tiềm thức lúc này chỉ muốn chạy thoát khỏi kẻ ấy nhưng lại không thể, chân tay rã rời mềm oặt như cọng mì này có thể phản kháng được không?

Thôi thì kệ hắn vậy.

Chợp mắt một lát đã.

.

.

.

Nắng sáng dịu nhẹ chiếu lên mắt nàng, một đồng cỏ mênh mông bát ngát trải dài đến tận ngút ngàn trời xanh. Mùi cỏ thơm mát dịu nhẹ cứ quanh quẩn bên cánh mũi nàng, âm thanh của tiếng chim kêu, tiếng đồng cỏ rì rào, tiếng cười cười êm dịu.

Thảo nguyên rộng lớn, trời xanh bao la, tất thảy chúng đều thật thanh bình và xinh đẹp.

Gió nhè nhẹ lướt qua gương mặt non nớt của tiểu cô ngây ngô trong sáng, nàng điểm một nụ cười thật rạng rỡ trên môi như đoá hoa nở dưới ánh mai.

Và rồi, trong đôi mắt đen sâu thuần khiết không vấn chút đục của nàng phản chiếu gương mặt một nữ nhân mái tóc đen dài tựa suối trên môi son nhàn nhạt kéo lên một nụ cười hiền dịu. Bà nghiêng đầu nhìn nàng mà đôi mắt long thành vầng trăng non, lọn tóc mai đen mượt rũ xuống trước dung mạo tựa thiên tiên vừa dịu dàng vừa thanh thoát.

Bà ôm nàng vào lòng, làn da của mẫu thân mịn màng trắng hồng mà lụa thượng hạng ở kinh thành cũng chỉ sánh được bốn phần.

Mùi hương của người thật thơm mát và sạch sẽ như thanh tẩy tâm hồn nàng, không có tiếng đao kiếm, không có máu chảy, không có sự lạnh lẽo, chỉ có sự bình yên như đang ngưng đọng.

"Sắc Lặc xuyên,

Âm Sơn hạ,

Thiên tự khung lư,

Lung cái tứ dã.

Thiên thương thương,

Dã mang mang,

Phong xuy thảo đê kiến ngưu dương.*"

(Dịch:

Dòng sông Sắc Lặc,

Dưới núi Âm Sơn,

Trời như chiếc lều,

Bao trùm lên bốn nội.

Trời xanh xanh,

Nội mênh mang,

Gió thổi cỏ rạp xuống hiện ra dê cừu)

Giọng người trầm ấm ngân vang như tiếng chuông đồng mà du dương như từ xa xăm vang vọng bên tai nàng, nàng chỉ mong thời khắc này hãy dừng lại, nàng muốn nằm trong lòng mẫu thân, muốn được nghe người hát ru.

Không muốn rời xa.

Một giọt nước rơi xuống má nàng.

Không phải nước mắt của nàng.

Là của mẫu thân.

Mẫu thân, sao người lại khóc? Người sẽ khiến con đau lòng đó...người biết không?

Con cũng đang khóc.

Rốt cuộc là...tại sao?



.

.

.

Mi mắt nàng khẽ nâng lên, phía dưới lưng thật êm ái như đang nằm trên một tấm nệm, toàn thân nàng đang dần ấm lên, không còn cái cảm giác lạnh cóng như trước.

Mà sau khoé mắt nàng lại ướt thế này?

Có lẽ nàng đã khóc trong mơ.

Một giọng trầm như tiếng tiêu kêu của nữ nhân đang ngân nga một giai điệu du dương giống hệt trong mơ nàng được nghe.

Ánh sáng yếu ớt rọi qua hàng mi Nhiếp cùng âm điệu ấy như thôi thúc nàng quay lại nhìn.

Bên cạnh chỗ nàng nằm cách đó không xa có một nữ nhân tóc vàng óng ả tựa kim tuyết xoăn nhẹ ở phần đuôi quệt xuống sàn gỗ. Nàng ta mặc cẩm bào khoác ngoài một tấm khăn dệt thổ cẩm ngồi quay lưng lại với nàng, một bên thân tựa vào cửa đưa mắt ngắm nhìn bầu trời trắng xoá.

Có gì đáng để ngắm đâu?

Nhiếp Tư Mặc không nhìn được dung mạo của nàng ta, chỉ cảm thấy bóng lưng ngồi đó mới thật cô đơn làm sao.

Nàng vẫn lười biếng nằm đó, rủ mắt tùy tiện nở một nụ cười nhạt: "Khi còn nhỏ mẫu thân vẫn thường hát ru cho ta bằng bài dân ca ấy."

Nữ nhân kia quay đầu lại, Nhiếp Tư Mặc có chút dao động. Gương mặt nàng ta tròn bầu mềm mại trắng sứ giống như một đứa trẻ ba tuổi, khác hẳn với làn da đánh phấn trắng toát của nữ nhân Trung Nguyên.

Môi nàng ta căng bóng hồng hào rất có sức sống, màu hồng ấy nhàn nhạt như cánh hoa đào mới nở trước hiên phòng nàng trước kia. Hàng lông mày vàng để mọc tự nhiên nhưng lại rất duyên dáng.

Thứ khiến Nhiếp Tư Mặc chú ý hơn cả chính là đôi mắt nàng ta. Một đôi mắt to sâu trong veo như ngọc bích, trong đôi mắt ấy như thu lại toàn bộ hình ảnh của Nhiếp Tư Mặc.

Ở kinh thành nàng từng thấy qua không ít người Hồi Cốt, nhất là trong các tửu lâu, Hồ cơ ai cũng tươi tắn yểu điệu và quyến rũ. Chỉ là ở nữ nhân trước mặt có cái mà các Hồ cơ kia không có, đó là sự thanh khiết.

Đôi mày của nàng ta khẽ cau lại, giọng không nặng không nhẹ hỏi: "Cậu tỉnh từ bao giờ?"

Nhiếp Tư Mặc không vôi đáp, nàng đăm chiêu nhìn ngắm đôi mắt như ngọc bích kia rồi nhìn bầu trời trắng xoá, đoạn yếu ớt lên tiếng:

"Không quan trọng…Cô nương...cô thật đẹp."

"..."

Nàng ta bĩu môi quay mặt đi, hoàn toàn có thể nhìn ra vẻ khó chịu đan xen ngượng ngùng, chậm rãi đưa tay vén lọn tóc vừa rơi xuống lên vành tai rồi nói:

"Cậu không thắc mắc đây là đâu sao?"

"Ta biết, chỉ là không muốn nghĩ đến thôi."

"..."

Cả hai không ai nhìn ai rồi cùng im lặng, chỉ còn tiếng gió ngoài kia vẫn gào thét và nữ nhân kia vẫn ngước lên nhìn trận tuyết dày đặc vô vị ấy.

"Cậu từ đâu đến, sao lâu chủ lại đưa cậu về đây?"

Nàng bình thản nhìn trần nhà rồi đáp: "Ta ư?...Một kẻ đã chết..."

"..."

"Vậy còn cô?"

"Ta chỉ là một kẻ tạp chủng không hơn không kém."

________________

*Một bài dân ca của người Hồi Cốt (?) tên "Sắc Lặc ca". Mọi người có thể lên gg tìm hiểu kỹ hơn.

Ngoài lề một chút: Hai chiếc fan art nho nhỏ của chị Cố và chị Lâm trong bộ "Cướp Nốt Chu Sa Của Nam Chính" tác giả An Yên.

Vì không có quá nhiều thời gian nên tôi chỉ sketch qua thôi (xin hãy tha thứ cho sự sơ sài này T_T).

Mà mọi người đoán xem đâu là chị Cố đâu là chị Lâm \=))

Khen thì cũng đã khen rất nhiều rồi, giờ chẳng biết nói gì, chỉ muốn nói là vì yêu thích truyện và tác giả nên vẽ tặng
Chúc một ngày tốt lành.