Mộng Chiếu

Chương 41: Không Ngờ Tới




Mặc kệ nàng còn trong trạng thái thần hồn bay mất phân nửa thì hắn cúi xuống sát gần rồi gõ nhẹ lên đầu nàng, môi mỏng khẽ cong:

"Tướng mạo ưa nhìn, cốt cách bất phàm. Tiểu nương tử, bái ta làm sư đi."

Gì?

Từ khuôn mặt đơ cứng Nhiếp Tư Mặc liền ngay tức khắc hoàn hồn mà nhướn mày với hắn, giọng nàng có chút móc mỉa:

"Tô công tử, ta đoán người như ngài đầu óc cũng không đến nỗi có vấn đề đâu nhỉ? Chúng ta không quen không biết, mới chỉ gặp nhau đúng hai lần, chưa kể ngài nhìn ta mà xem, một kẻ như ta mà học nổi đao pháp?"

Rồi nàng cung kính chắp tay: "Ý tốt của Tô công tử, tiểu nữ xin từ chối."

Nói xong nàng đứng dậy chỉnh lại y phục và tóc tai, còn đang tính lên ngựa rời đi thì giọng của Tô Mạc Vãn lại truyền tới, lúc này có chút nghiêm túc hơn:

"Đúng hơn là ba lần. Lần thứ ba chính là ở quán rượu ban nãy, ta còn thấy cô bỏ phí cả một vò rượu ngon đấy. Quá tam ba bận, chúng ta không phải rất có duyên sao? Bây giờ chưa quen thì sau này sẽ quen."

"Với lại...một người như cô lại có thể làm giả Ngọc tỷ giống đếm bảy phần thì cũng không tồi. Thiết nghĩ thân phận của cô cũng không tầm thường...Đừng hiểu lầm, ta không có điều tra cô đâu."

Nhiếp Tư Mặc ngoái lại nhìn mắt, căng thẳng lẫn hoài nghi cứ đan xen nhau trên biểu cảm của nàng rồi mới dịu giọng hỏi:

"Ngài cứu ta liệu có ý gì?"

Hắn lập tức phì cười: "Tiểu nương tử à, ngươi nghĩ hơi xa rồi. Thấy chết không cứu thì có không phải lắm, không ngờ lòng tốt của ta lại bị cô cho là lợi dụng."

Gió thổi xào xạc, Nhiếp Tư Mặc nâng mí nhìn về phía đám đạo tặc toàn thân thương tích nằm la liệt dưới đất kia mà hỏi vu vơ: "Ngài không giết chúng?"

"Hôm tâm trạng ta khá tốt nên cũng không muốn sát sinh. Với lại, ta chỉ giết những kẻ cần giết."

Hàng mi đen của hắn rủ xuống, trong đáy mắt hiện ý cười thâm hiểm: "Dám phóng hoả văn các của triều đình, xem ra không phải không có bản lĩnh. Còn sợ không học nổi đao pháp của ta?"

Nàng trừng mắt phản bác ngay lập tức: "Quang Minh đường không phải do ta đốt!"

"Đúng, không phải cô làm nhưng là kế hoạch của cô. Ta không không biết quá khứ của cô ra sao, cũng quan tâm thân phận, mục đích của cô là gì. Có một điều ta nhìn thấy được, đó là cô đang chạy trốn 'bọn chúng'. Ta có thể giúp cô."

Bên thái dương nàng lăn xuống một giọt mồ hôi lạnh, giữa cái thời tiết lạnh cóng như vậy mà Nhiếp Tư Mặc lại cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể bất ổn. Nàng hít một hơi rồi chất vấn:

"Sao ngài lại muốn thu nhận ta làm đệ tử mà không phải ai khác?"

"Chỉ là cảm giác thích hợp thôi."

Nàng chậm rãi tiến đến trước mặt Tô Mạc Vãn mà nghi hoặc: "Học đao pháp của ngài có thể khiến ta vang danh thiên hạ?"

"Còn tùy tư chất của ngươi." Hắn bình thản trả lời như thể không phải vấn đề quá to tát.

Sợi dây trắng cố định búi tóc nàng tung bay trong gió, nét mặt nàng không biểu hiện chút cảm xúc nào, trái ngược với vẻ thích thú đầy ẩn tình của kẻ trước mặt.

Nàng thở dài một hơi: "Hiện tại đệ tử chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt bất tài kém cỏi. Sau này mong sư phụ chiếu cố cho."

"...ngươi vừa nói gì…?"



Hắn chớp chớp mắt, nụ cười ban nãy cũng chợt tắt mà thay vào đó là vẻ mặt ngơ ngác vô hồn. Không đợi hắn phải ứng lại, Nhiếp Tư Mặc hất vạt áo quỳ xuống cúi đầu chắp tay, giọng mềm mại nhỏ nhẹ:

"Ân điển của sư phụ hôm nay đệ tử xin ghi tạc trong lòng không bao giờ quên. Ta- Nhiếp Tư Mặc xin sư phụ hãy nhận một lạy này của đệ tử."

Cảm xúc dần hiện lại trên gương mặt nam nhân, hắn đưa tay gạt đi mấy sợi tóc mai tinh nghịch đang phất phơ trước mặt, khoé môi nhếch cao một nụ cười rạng rỡ.

"Vậy Nhiếp Tư Mặc, từ nay ngươi chính là đệ tử thân truyền và cũng là duy nhất của Tô Mạc Vãn ta. Sau này vất vả nhiều cho tiểu đồ đệ rồi."

Nhiếp Tư Mặc chấp thuận như vậy không phải vì nàng dễ dãi, chỉ là nàng biết chắc thân phận của mình chưa bị bại lộ. Hắn không biết nàng là ai, nàng không rõ về con người hắn, bái hắn làm sư thì nàng cũng được hưởng không ít phúc phần.

...

Nhiếp phủ rộng thênh thang nhuốm một màu trắng tang tóc, dải khăn trắng dài yếu ớt đung đưa trong ngọn gió heo hút. Hình khắc lá bồ đề trên mái ngói lưu ly xanh ngọc cổ kính trầm buồn được phủ một lớp tuyết mỏng lạnh giá đang dần tan.

Gia nô hạ nhân đi thành hàng theo từng đợt, trên tay ai cũng bê theo một hộp giỗ lớn được đậy kín. Đó đề là vật dụng trong biệt viện của Lâm phu nhân và Nhiếp Tư Mặc trước kia, trong số đó có cả sách vở của nàng. Những thứ bảo vật quý giá sẽ được đem chôn cùng hoặc đem đi đốt, còn những thứ như sách quý sẽ được gửi đến Tàng Thư các cho các sĩ tử nghiên cứu.

Tư phòng của Nhiếp tam tiểu thư giờ đây chỉ còn một chiếc giờ đã lạnh hơi người, một bộ bàn ghế tròn sạch sẽ không bán bụi, trên đó đặt một bộ ấm trà tử sa hệt như người mới ngồi đó ngày hôm qua thôi, một tấm gương đồng và ba kệ sách đã thưa đi khác nhiều.

Quang cảnh gian phòng đìu hiu lạnh lẽo như vẫn thấp thoáng hình bóng nữ tử nhỏ bé quen thuộc.

Sau đêm ấy Uyển Nhi cũng không dám nói bất kỳ câu nào về chuyện Nhiếp Tư Mặc vẫn còn sống. Có lẽ nàng ta hiểu đó là cách tốt nhất để tiểu chủ giải thoát khỏi những mệt mỏi nơi đây.

Tại từ đường Nhiếp thị.

Một bóng hình quen thuộc của nam nhân choàng áo lông vũ đen đang quỳ bên dưới. Y quỳ ở đây đã một canh giờ rồi nhưng vẫn không nhúc nhích, trong ánh mắt lẫn bóng lưng y đầy ý kiên định.

Rồi y phất tay áo khấu đầu ba cái sau đó đứng dậy. Y tra lưỡi kiếm sắc lạnh vào vỏ tạo ra một âm thanh dứt khoát vang dội. Nó giống như y lúc này vậy, lòng đã quyết ắt không đổi.

Nữ nhân phủ trên đầu một tấm khăn trắng mỏng trang điểm nhàn nhạt toàn thân mặc tang phục đi đến trước cửa từ đường. Hai tay nàng ta lồng trong tay áo lưng đứng thẳng tắp, đôi mắt bồ câu sắc sảo lấp ló sao lọn tóc thấy rõ sự sưng đỏ. Giọng Lạc Sa trầm khàn khẽ cất lên:

"Cậu sẽ đi ngay trong hôm nay luôn à?"

Cảnh Vũ không quay lại, chỉ đưa mắt nhìn cán kiếm trong tay, không nặng không nhẹ mà đáp: "Ừm, không thể ở lại để tang phu nhân ta cảm thấy rất áy náy. Nhưng chưa thể tìm được tiểu thư ta càng không yên lòng hơn."

Đôi lông mày lá liễu cong cong của nàng ta khẽ chau lại.

"Cậu...!"

Y quay lưng lại đôi tay siết lại thành quyền, đáy mắt như bừng lên một ngọn lửa đan xen trong trong sự lạnh lẽo.

"Ta không tin tiểu thư đã chết, ngày nào ta chưa tìm được người ngày đó ta chưa trở về."

Những chùm hoa sữa cuối cùng trên cành khẽ lay lay theo cơn gió đưa mùi hương thoang thoảng ngọt dịu bay phiêu diêu trong không gian làm người ta như được an ủi trong cái lạnh tê tái.

Lạc Sa rủ mắt thở dài ra một làn khói trắng mỏng nhẹ, nàng ta nghiêng đầu nhìn những chùm hoa nặng trĩu trên cây rồi nói:

"Ta cũng hy vọng là vậy, dù chỉ có một tia hi vọng nhỏ nhoi ta vẫn sẽ bám theo nó. Lên đường bình an."

"Còn cô thì sao, để tang phu nhân xong cô sẽ đi đâu?"



Nàng ta vẫn mang vẻ kín đáo không để lộ bao nhiêu cảm xúc mà đáp: "Ta cũng chưa biết nữa...Trước kia quý chủ từng nói vu vơ với ta rằng nếu một ngày người không còn thì đồng nghĩa với việc ta đã tự do, có thể đi đến bất kỳ đâu ta muốn...Nhưng ta lại chẳng biết đi đâu..."

"Trở về cố hương của cô đi."

"!!"

Lạc Sa mở to mắt kinh ngạc rồi ngay tức khắc cười khổ: "Cố hương gì chứ? Bộ lạc của ta không còn một ai..."

Ánh mắt y trầm dịu sâu lắng, trên khoé miệng hơi cong lên một nụ cười mờ nhạt nhẹ nhàng như nắng mai.

"Cô không còn bộ lạc, nhưng vẫn còn có tộc nhân. Họ nhất định sẽ chào đón cô."

Lọn tóc đen nhánh của nàng ta khẽ đung đưa, khoé mắt chợt cay cay, hàng mi dày dần ướt đẫm, khoé mắt sóng sánh nhẹ ửng đỏ.

Phải rồi.

Bộ lạc nàng không còn.

Nhưng Khiết Đan vẫn còn đó.

Chỉ là, có muốn trở về hay không.

...

Nhiếp Tư Mặc trùm kín mít từ đầu đến chân bằng hai lớp áo choàng dày, ngồi trên yên ngựa mà run cầm cập.

Từ lúc bái sư đến giờ đã ba ngày và Tô Mạc Vãn vẫn chưa dạy cho nàng bất cứ thứ gì, hắn chỉ đưa cho nàng một cuộn giấy vừa dày vừa dài đã bạc màu và bảo nàng nghiên cứu trên được trở về Thiên Cực lâu.

Nàng đọc qua bốn lần vẫn chẳng hiểu gì cả. Trong đó ghi chép về đao phổ của mười trong bốn mươi thế đao của đao pháp Kinh Triều. Không chỉ vậy, nó còn ghi rất nhiều về cách hô hấp, vận dụng khí lực và rất nhiều thứ khác.

Đọc sơ qua thì cũng nắm được đại khái nhưng muốn hiểu sâu thì tương đối khó khăn. Những thứ khác thì không nói nhưng có một thứ khiến Nhiếp Tư Mặc không tài nào hiểu được đó là dòng chữ:

"Vô vi nhi vô bất vi*"

Gì mà "không làm gì mà không gì là không làm" vậy chứ? Nàng thực sự không hiểu, cũng đã hỏi Tô Mạc Vãn nhưng hắn lại trả lời rất ngắn gọi rằng chỉ có thể dùng tâm mà hiểu thôi.

Bao nhiêu năm học qua bách gia chư tử vậy mà đến bây giờ lại không hiểu được ý nghĩa của cụm này. Chưa bao giờ nàng thấy bản thân ngu ngốc như vậy.

Mà thôi bỏ đi, ngày tháng còn dài. Đến cả đao nàng còn chưa đụng vào kia mà, chưa việc gì phải vội.

Nhiếp Tư Mặc từng dò hỏi sư phụ rằng sao hắn lại đến Trung Nguyên, không phải hắn rất ít xuất đầu lộ diện, phần nhiều chỉ ở trong Thiên Cực lâu thôi sao?

Hắn chỉ nói qua loa úp úp mở mở rằng đến để giải quyết một chuyện liên quan đến người trong lâu mà cụ thể là một thương đạo ngầm. Sau này về lâu hắn sẽ nói rõ cho nàng.

Cũng mong đợt thật, không biết Thiên Cực lâu trông ra sao? Chính nàng cũng không ngờ được lại có ngày thiên hạ đệ nhất đao chủ động muốn thu nhận nàng làm đệ tử, càng không ngờ bản thân lại dấn thân vào con đường mà chính bản thân trước kia chưa từng nghĩ đến.

*Fact: Anh Vãn hơn chị Mặc mười tuổi :>

*Thuyết Vô Vi trong đạo giáo.