Chuyện điều chỉnh binh mã của Tề quốc rầm rầm rộ rộ, tới đầu xuân năm sau mới kết thúc.
Sau khi điều chỉnh, hiệu quả tác chiến của quân Tề tăng lên rất nhiều, chiến sự ở Yên quốc thế như chẻ tre, đã công phá tới đô thành Kế. Ngụy quốc ở kế cạnh có phần hốt hoảng, Ngụy vương thế nhưng lại đích thân tới Tề quốc một chuyến, tỏ vẻ chúc mừng với nước đồng minh, thực ra là để cho thấy quan hệ tốt.
Sở vương nghe nói hành động này của Ngụy vương thì cũng ba chân bốn cẳng tới Tề quốc, tư thế như muốn dẫn ngựa nâng ghế cho Tề vương, so với Câu Tiễn năm xưa làm trâu làm ngựa cho Ngô vương Phù Sai cũng không kém gì.
Quân vương nước khác đích thân đến đây, Tề vương Kiến đã có khí thế bá chủ một phương, đương nhiên hết sức vui mừng, liền lệnh cho trong cung tiếp đón hai người họ, Công Tây Ngô hiển nhiên phải vào cung thết đãi.
Tề vương Kiến hiện giờ quả thực vui mừng vì lời khuyên trước đây của Điền Đan, cũng không muốn nhắc đến thân phận công tử Tấn quốc gì gì đó của Công Tây Ngô.
Hậu Thắng có vẻ không vui, trên bàn tiệc buồn bực uống rượu suốt cả buổi, càng nhìn bộ dạng lạnh lùng kia của Công Tây Ngô thì càng ngứa mắt, ra khỏi cửa cung liền gọi tâm phúc, bảo hắn mang theo hậu lễ tới Tần quốc.
Ông ta chịu đủ rồi, Quân thái hậu đã qua đời, Tề vương Kiến không quyết đoán, chẳng bằng trông cậy vào người ngoài.
Về phía Tần quốc, Tử Sở cũng đương phiền não. Lúc Chiêu Tương Vương tại vị,Tần quốc nam chinh bắc chiến, bờ cõi lãnh thổ được mở rộng lên rất nhiều, nhưng vào tay hắn tới bây giờ thế nhưng lại không có tiến triển, khó tránh khỏi các đại thần sẽ có chút thái độ. Lã Bất Vi cũng bắt đầu liên tục bị bàn tán, nói ông ta còn không có năng lực bằng một nữ tử như Dịch phu nhân, rốt cuộc thì con buôn vẫn không bằng truyền nhân Quỷ Cốc.
Tử Sở vì vậy mà nôn nóng muốn có một chút công trạng, nhưng hiện giờ Tề quốc chỉ chấn chỉnh quân sự một chút mà đã vang dội như thế, nếu như chấn chỉnh triều chính, há chẳng phải sẽ vượt qua Tần quốc? Hắn vốn đang chuẩn bị xuất binh Triệu quốc, nhưng vào lúc này không thể không lo trước nghĩ sau.
Tên Công Tây Ngô này quả thực là nỗi lo mà. Nhưng muốn lôi kéo hắn cũng không có khả năng. Chiêu Tương Vương trọng dụng Dịch Khương là vì nàng ta trước đây mặc dù từng hợp tung chống Tần, nhưng mối quan hệ của nàng ta với bất kỳ quốc gia nào căn bản đều không sâu. Công Tây Ngô thì hoàn toàn trái ngược, hắn ở Tề quốc nhiều năm, nhận được sự tin sủng của Tề vương, cho dù hắn đồng ý tới Tần đi nữa, Tử Sở cũng tuyệt không dám tin tưởng hắn thật lòng dốc sức.
Vốn bởi vì Công Tây Ngô mà phiền não, lão nội thị bên cạnh Chiêu Tương Vương kia lại cả ngày ở cạnh hắn lải nhải chuyện của Dịch phu nhân, dần dần, thế nhưng lại khiến hắn nảy sinh một chút hối hận.
Trước đây Chiêu Tương Vương bởi vì đối phó với Công Tây Ngô nên mới tin dùng nàng ta, lúc nàng ta làm tướng quả thực đã chế ngự được Tề quốc.
“Sớm biết như vậy, bổn vương nên tạm thời giữ lại một mạng của nàng ta.” Hôm nay sau khi uống thuốc, hắn cuối cùng bật thốt ra câu này.
Lão nội thị đứng hầu bên cạnh, nghe vào tai không sót một chữ, yết hầu phập phồng, nhưng cuối cùng vẫn không đem sự thật nói ra.
Tử Sở cả ngày thở ngắn than dài, sức khỏe bị tửu sắc hao mòn lại thêm phiền muộn nên càng tệ hơn, liên tục mấy ngày đều ho không dứt. Vương hậu Triệu Cơ không cách nào ở cạnh hầu hạ, chỉ có Doanh Chính thi thoảng tới thăm, rất nhiều việc cũng giành lấy tự mình gánh vác, khiến thâm tâm hắn được an ủi không ít.
Cho nên người của Hậu Thắng tới Tần không gặp được Tử Sở, mà người gặp chính là thái tử Doanh Chính.
Hậu Thắng rất nhanh chóng thu được phúc đáp, Tần quốc đồng ý hợp tác, nhưng người phúc đáp ông ta không phải Tần vương mà là Thái tử. Hắn không khỏi có chút lưỡng lự, một thiếu niên mười mấy tuổi, lời nói có thể đáng tin?
Thời tiết Lâm Truy đầu mùa hạ là dễ chịu nhất, trong hậu viện phủ tướng quốc hoa cỏ rực rỡ, lộ ra một chút khí chất phú quý hiếm hoi ở nơi trước giờ vẫn luôn đơn giản.
Bùi Uyên đảm nhận chức quan ở Tắc Hạ học cung, hiện tại cai quản chuyện học thuật, thuận buồm xuôi gió, Thiếu Cưu cũng trở nên bận rộn. Hai người họ rời phủ tướng quốc, bên cạnh Dịch Khương thoáng chốc trở nên yên tĩnh, ngày ngày không phải đốc thúc Vô Ưu đọc sách, liền chuyên tâm chỉnh lý Ngụy công tử binh pháp.
Bóng cây nghiêng nghiêng dưới ánh mặt trời, đương lúc lúc rảnh rỗi, Dịch Khương đã chỉnh lý xong toàn bộ “Ngụy công tử binh pháp”, tổng cộng hai mươi mốt chương, mười quyển, tề tề chỉnh chỉnh cất vào trong hộp gỗ.
Đúng lúc Công Tây Ngô đi vào thư phòng, triều phục còn chưa thay, xắn tay áo tới giúp nàng, vừa làm vừa nói: “Sau này e là mọi người lại sắp nói vị nữ môn khách này nhận được sự trọng dụng của bổn tướng quốc, tám phần là bởi vì trong người có kỳ thư*.”
*sách hiếm lạ
Dịch Khương buồn cười ngẩng đầu: “Trong đầu của ta kỳ thư rất nhiều, nhưng những sách này mọi người chắc chắn đọc không hiểu.”
Công Tây Ngô tiện tay ôm nàng vào lòng: “Chỉ có ta biết trong đầu muội toàn là bảo vật.”
Hiếm lắm hắn mới có hứng nói chuyện phiếm như vậy, Dịch Khương vừa định đáp lại thì Đam Khuy đã vội vàng xuất hiện ở cửa thư phòng, gõ cửa, nét mặt có phần căng thẳng: “Tiên sinh, nhóm quý lão tới rồi.”
Công Tây Ngô lập tức thả tay.
Dịch Khương ôm hộp gỗ ra ngoài, bước chân vội vàng truyền qua khúc ngoặt hành lang, bên tai đã nghe thấy tiếng bước chân. Quay đầu nhìn, sau lưng Đam Khuy là mấy công tử áo gấm ngọc bội, người dẫn đầu tóc đã hoa râm, bất chợt liếc mắt nhìn về phía nàng.
Nàng thu lại tầm mắt, không hề ngó nghiêng.
Mấy người này đến tất nhiên là vì chuyện phục quốc. Từ nhỏ Công Tây Ngô được họ bỏ tiền nuôi dưỡng đào tạo, cũng không thể nói vứt bỏ là có thể vứt bỏ, nhưng chung quy cùng bọn họ lui tới cũng không phải chuyện tốt gì.
Nàng quay về phòng, suy nghĩ một lúc thì đi tới phòng Vô Ưu, thằng bé đang ngủ trưa, Dịch Khương ngồi xuống cạnh giường, dáng vẻ có mấy phần đề phòng.
Cũng không biết là qua bao lâu, ánh sáng bên ngoài dần tối, Vô Ưu mới tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy nàng thì liền ôm đầu: “Mẫu thân lại tới đốc thúc con đọc sách rồi.”
Dịch Khương vừa tức vừa buồn cười, kéo thằng bé dậy “Không giục con đọc sách là được nhỉ.”
Lúc này Vô Ưu mới yên tâm, ôm eo nàng làm nũng, khiến Dịch Khương bị nhột muốn bật cười. Hai người đang đùa giỡn vui vẻ thì cửa phòng bị đẩy ra, Công Tây Ngô đi vào.
Trông thấy Dịch Khương ở đây hắn liền sửng sốt, từ từ bước tới.