Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 97





Chuyện điều chỉnh binh mã của Tề quốc rầm rầm rộ rộ, tới đầu xuân năm sau mới kết thúc.


Sau khi điều chỉnh, hiệu quả tác chiến của quân Tề tăng lên rất nhiều, chiến sự ở Yên quốc thế như chẻ tre, đã công phá tới đô thành Kế. Ngụy quốc ở kế cạnh có phần hốt hoảng, Ngụy vương thế nhưng lại đích thân tới Tề quốc một chuyến, tỏ vẻ chúc mừng với nước đồng minh, thực ra là để cho thấy quan hệ tốt.


Sở vương nghe nói hành động này của Ngụy vương thì cũng ba chân bốn cẳng tới Tề quốc, tư thế như muốn dẫn ngựa nâng ghế cho Tề vương, so với Câu Tiễn năm xưa làm trâu làm ngựa cho Ngô vương Phù Sai cũng không kém gì.


Quân vương nước khác đích thân đến đây, Tề vương Kiến đã có khí thế bá chủ một phương, đương nhiên hết sức vui mừng, liền lệnh cho trong cung tiếp đón hai người họ, Công Tây Ngô hiển nhiên phải vào cung thết đãi.


Tề vương Kiến hiện giờ quả thực vui mừng vì lời khuyên trước đây của Điền Đan, cũng không muốn nhắc đến thân phận công tử Tấn quốc gì gì đó của Công Tây Ngô.


Hậu Thắng có vẻ không vui, trên bàn tiệc buồn bực uống rượu suốt cả buổi, càng nhìn bộ dạng lạnh lùng kia của Công Tây Ngô thì càng ngứa mắt, ra khỏi cửa cung liền gọi tâm phúc, bảo hắn mang theo hậu lễ tới Tần quốc.


Ông ta chịu đủ rồi, Quân thái hậu đã qua đời, Tề vương Kiến không quyết đoán, chẳng bằng trông cậy vào người ngoài.


Về phía Tần quốc, Tử Sở cũng đương phiền não. Lúc Chiêu Tương Vương tại vị,Tần quốc nam chinh bắc chiến, bờ cõi lãnh thổ được mở rộng lên rất nhiều, nhưng vào tay hắn tới bây giờ thế nhưng lại không có tiến triển, khó tránh khỏi các đại thần sẽ có chút thái độ. Lã Bất Vi cũng bắt đầu liên tục bị bàn tán, nói ông ta còn không có năng lực bằng một nữ tử như Dịch phu nhân, rốt cuộc thì con buôn vẫn không bằng truyền nhân Quỷ Cốc.


Tử Sở vì vậy mà nôn nóng muốn có một chút công trạng, nhưng hiện giờ Tề quốc chỉ chấn chỉnh quân sự một chút mà đã vang dội như thế, nếu như chấn chỉnh triều chính, há chẳng phải sẽ vượt qua Tần quốc? Hắn vốn đang chuẩn bị xuất binh Triệu quốc, nhưng vào lúc này không thể không lo trước nghĩ sau.


Tên Công Tây Ngô này quả thực là nỗi lo mà. Nhưng muốn lôi kéo hắn cũng không có khả năng. Chiêu Tương Vương trọng dụng Dịch Khương là vì nàng ta trước đây mặc dù từng hợp tung chống Tần, nhưng mối quan hệ của nàng ta với bất kỳ quốc gia nào căn bản đều không sâu. Công Tây Ngô thì hoàn toàn trái ngược, hắn ở Tề quốc nhiều năm, nhận được sự tin sủng của Tề vương, cho dù hắn đồng ý tới Tần đi nữa, Tử Sở cũng tuyệt không dám tin tưởng hắn thật lòng dốc sức.


Vốn bởi vì Công Tây Ngô mà phiền não, lão nội thị bên cạnh Chiêu Tương Vương kia lại cả ngày ở cạnh hắn lải nhải chuyện của Dịch phu nhân, dần dần, thế nhưng lại khiến hắn nảy sinh một chút hối hận.


Trước đây Chiêu Tương Vương bởi vì đối phó với Công Tây Ngô nên mới tin dùng nàng ta, lúc nàng ta làm tướng quả thực đã chế ngự được Tề quốc.


“Sớm biết như vậy, bổn vương nên tạm thời giữ lại một mạng của nàng ta.” Hôm nay sau khi uống thuốc, hắn cuối cùng bật thốt ra câu này.


Lão nội thị đứng hầu bên cạnh, nghe vào tai không sót một chữ, yết hầu phập phồng, nhưng cuối cùng vẫn không đem sự thật nói ra.


Tử Sở cả ngày thở ngắn than dài, sức khỏe bị tửu sắc hao mòn lại thêm phiền muộn nên càng tệ hơn, liên tục mấy ngày đều ho không dứt. Vương hậu Triệu Cơ không cách nào ở cạnh hầu hạ, chỉ có Doanh Chính thi thoảng tới thăm, rất nhiều việc cũng giành lấy tự mình gánh vác, khiến thâm tâm hắn được an ủi không ít.


Cho nên người của Hậu Thắng tới Tần không gặp được Tử Sở, mà người gặp chính là thái tử Doanh Chính.


Hậu Thắng rất nhanh chóng thu được phúc đáp, Tần quốc đồng ý hợp tác, nhưng người phúc đáp ông ta không phải Tần vương mà là Thái tử. Hắn không khỏi có chút lưỡng lự, một thiếu niên mười mấy tuổi, lời nói có thể đáng tin?


Thời tiết Lâm Truy đầu mùa hạ là dễ chịu nhất, trong hậu viện phủ tướng quốc hoa cỏ rực rỡ, lộ ra một chút khí chất phú quý hiếm hoi ở nơi trước giờ vẫn luôn đơn giản.


Bùi Uyên đảm nhận chức quan ở Tắc Hạ học cung, hiện tại cai quản chuyện học thuật, thuận buồm xuôi gió, Thiếu Cưu cũng trở nên bận rộn. Hai người họ rời phủ tướng quốc, bên cạnh Dịch Khương thoáng chốc trở nên yên tĩnh, ngày ngày không phải đốc thúc Vô Ưu đọc sách, liền chuyên tâm chỉnh lý Ngụy công tử binh pháp.


Bóng cây nghiêng nghiêng dưới ánh mặt trời, đương lúc lúc rảnh rỗi, Dịch Khương đã chỉnh lý xong toàn bộ “Ngụy công tử binh pháp”, tổng cộng hai mươi mốt chương, mười quyển, tề tề chỉnh chỉnh cất vào trong hộp gỗ.


Đúng lúc Công Tây Ngô đi vào thư phòng, triều phục còn chưa thay, xắn tay áo tới giúp nàng, vừa làm vừa nói: “Sau này e là mọi người lại sắp nói vị nữ môn khách này nhận được sự trọng dụng của bổn tướng quốc, tám phần là bởi vì trong người có kỳ thư*.”


*sách hiếm lạ


Dịch Khương buồn cười ngẩng đầu: “Trong đầu của ta kỳ thư rất nhiều, nhưng những sách này mọi người chắc chắn đọc không hiểu.”


Công Tây Ngô tiện tay ôm nàng vào lòng: “Chỉ có ta biết trong đầu muội toàn là bảo vật.”


Hiếm lắm hắn mới có hứng nói chuyện phiếm như vậy, Dịch Khương vừa định đáp lại thì Đam Khuy đã vội vàng xuất hiện ở cửa thư phòng, gõ cửa, nét mặt có phần căng thẳng: “Tiên sinh, nhóm quý lão tới rồi.”


Công Tây Ngô lập tức thả tay.


Dịch Khương ôm hộp gỗ ra ngoài, bước chân vội vàng truyền qua khúc ngoặt hành lang, bên tai đã nghe thấy tiếng bước chân. Quay đầu nhìn, sau lưng Đam Khuy là mấy công tử áo gấm ngọc bội, người dẫn đầu tóc đã hoa râm, bất chợt liếc mắt nhìn về phía nàng.


Nàng thu lại tầm mắt, không hề ngó nghiêng.


Mấy người này đến tất nhiên là vì chuyện phục quốc. Từ nhỏ Công Tây Ngô được họ bỏ tiền nuôi dưỡng đào tạo, cũng không thể nói vứt bỏ là có thể vứt bỏ, nhưng chung quy cùng bọn họ lui tới cũng không phải chuyện tốt gì.


Nàng quay về phòng, suy nghĩ một lúc thì đi tới phòng Vô Ưu, thằng bé đang ngủ trưa, Dịch Khương ngồi xuống cạnh giường, dáng vẻ có mấy phần đề phòng.


Cũng không biết là qua bao lâu, ánh sáng bên ngoài dần tối, Vô Ưu mới tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy nàng thì liền ôm đầu: “Mẫu thân lại tới đốc thúc con đọc sách rồi.”


Dịch Khương vừa tức vừa buồn cười, kéo thằng bé dậy “Không giục con đọc sách là được nhỉ.”


Lúc này Vô Ưu mới yên tâm, ôm eo nàng làm nũng, khiến Dịch Khương bị nhột muốn bật cười. Hai người đang đùa giỡn vui vẻ thì cửa phòng bị đẩy ra, Công Tây Ngô đi vào.


Trông thấy Dịch Khương ở đây hắn liền sửng sốt, từ từ bước tới.




Dịch Khương quay đầu nhìn hắn: “Bọn họ tới không phải bởi vì Vô Ưu chứ?”


Công Tây Ngô gật đầu: “Bọn họ không nói thẳng, chỉ nói muôn dẫn Vô Ưu đi nuôi dưỡng dạy dỗ, ta đương nhiên biết ý định của bọn họ, một là có thể dùng chuyện này kềm cặp ta, hai là đề phòng vạn nhất ta xảy ra chuyện, bọn họ còn có một hi vọng.”


“Nghĩ hay lắm.” Dịch Khương ôm chặt Vô Ưu vào lòng.


“Ta đã từ chối rồi, mọi chuyện đều đã được sắp xếp, yên tâm.” Công Tây Ngô bước tới trước, vỗ vỗ đỉnh đầu Vô Ưu. Thằng bé hiển nhiên không hiểu tình huống trước mắt, ánh mắt lúng liếng đảo tròn.


Dịch Khương trầm mặc không nói. Nàng tin hắn suy tính chặt chẽ, sẽ có sự an bày thích đáng, nhưng cuối cùng kết quả liệu có giống như nàng, xuất hiện tình huống nằm ngoài dự liệu, ai cũng không cách nào đoán trước.


Tối đến trước lúc đi ngủ, Đông Quách Hoài gửi tới tin tức của do thám, Dịch Khương dựa vào cửa sổ cẩn thận đọc xong, lo lắng trong lòng lại tăng thêm một phần. Hậu Thắng phái người tới Tần quốc, cụ thể vì chuyện gì nàng không biết, nhưng rất có thể là vì đối phó Công Tây Ngô.


Công Tây Ngô vẫn đang bận rộn trong thư phòng, nàng bảo Đông Quách Hoài đem tin báo đưa cho hắn, để hắn tự mình định đoạt, còn nàng thì lên giường ngủ trước.


Mãi tới nửa đêm Công Tây Ngô mới về phòng, Dịch Khương bị tiếng động đánh thức. Mùa hạ nóng nực, trong phòng mở cửa sổ, gió đêm se lạnh, hắn đứng trước cửa sổ trong bóng tối một lúc lâu mới lên giường, hơi lạnh trên người khiến cho cái nóng gần như không còn.


“Thức rồi?” Hắn khe khẽ hỏi một câu, trong giọng nói ẩn chứa mệt mỏi.


“Ừm.” Dịch Khương duỗi tay xoa mặt hắn, cũng không biết liệu có phải tác dụng tâm lý hay không nhưng lại cảm thấy lại gầy đi một phần: “Sư huynh mệt sao?”


Công Tây Ngô nhắm mắt, nhẹ thở ra một hơi, ôm nàng vào lòng, không hề lên tiếng.


Trước đây cũng có lúc mệt mỏi, nhưng không có điều gì có thể an ủi tấm lòng, cũng chưa từng nghĩ tới điều như vậy, hiện giờ có nàng bên cạnh thì hoàn toàn khác. Lòng người quả nhiên kỳ diệu, một khi cảm thụ được hương vị ái tình thì lòng tham không đáy, thật sự hận không thể ngày ngày đều gắn chặt với nàng, nhưng nghĩ tới thời thế hỗn loạn như bùn lầy thì lại biết rõ không có khả năng.


“Nếu Tần vương muốn đối phó huynh, huynh có dự tính gì?”


“Muốn đối phó thì đối phó đi, đây là chuyện sớm muộn thôi.” Ngón tay Công Tây Ngô khẽ vén sợi tóc lòa xòa sau ót nàng: “Một vị trí tướng quốc thôi đã muốn không từ thủ đoạn nào như vậy, ngay cả lợi ích quốc gia cũng không màng, nội chính Tề quốc quả thực không được như ý.”


Trong lời hắn có hàm ý, Dịch Khương nhất thời không hiểu rõ, đột ngột siết chặt eo hắn: “Huynh chưa từng nghĩ tới việc dứt mình thoát ra sao?”


“Dứt mình thoát ra?”


“Đại thế thiên hạ mặc dù có thể do một hai người thao túng, nhưng đại cục nhất thống rốt cuộc muốn định đoạt thì tuyệt đối không hề dễ dàng, bên trong sẽ xuất hiện vô số tình huống biến hóa, chỉ có sự xuất hiện của nhân tài thứ hai, thứ ba, thậm chí là càng nhiều người giống như huynh thì cuối cùng mới đạt thành.”


“Ta biết…”


Dịch Khương vùi mặt vào ngực hắn. Nàng biết hắn hiện đang bị lún sâu vào trong, muốn dứt ra rất khó. Nhưng trong mắt người ngoài nàng là người đã chết, muốn hành tẩu nhiều cũng có điểm bất tiện, tiếp tục nán lại thì khó tránh có lúc bị lộ thân phận, tới lúc đó ngược lại trở thành gánh nặng, huống chi Vô Ưu cũng không thể bị chằm chặp theo dõi.


Công Tây Ngô hiển nhiên hiểu rõ, nhưng hắn không nói ra, dường như không nói thì chẳng hề có chuyện gì xảy ra.


Sáng sớm hôm sau Công Tây Ngô thức dậy chuẩn bị thượng triều, Dịch Khương tỉnh giấc theo, đặc biệt tiễn hắn ra khỏi phòng. Hắn bước ra ngoài rồi lại quay người trở về ôm nàng, dáng vẻ này nếu để người ngoài bắt gặp, e là sẽ tưởng mắt mình bị lòa.


Vô Ưu hôm nay rất ngoan, đại khái là câu nói kỳ lạ hôm qua của phụ thân khiến thằng bé cảm giác có gì đó bất thường, sáng sớm đã ngồi trong thư phòng đọc sách.


Dịch Khương đi xem thử, sợ làm phiền thằng bé nên liền rời đi.


Đông Quách Hoài đứng chờ trên hành lang, gửi tới tin tức phía Tần quốc. Sức khỏe Tử Sở càng lúc càng tệ, dạo gần đây còn thường xuyên đề cập việc hắn hối hận đã xử tử Dịch phu nhân.


Dịch Khương cảm thấy sao lại khéo như vậy, đứng ở hành lang trầm mặc hồi lâu, ngước lên quan sát mặt trời, triều hội hẳn đã kết thúc rồi.


Trên triều đường cũng không quá yên bình, Công Tây Ngô nán lại một lúc lâu rồi mới xuất cung. Đam Khuy đánh xe ngựa tới đón, hắn lên xe bỗng phát hiện Dịch Khương đang ngồi bên trong, lồ||g ngực nặng trĩu chất chứa tâm sự đột nhiên nhẹ bẫng, nhưng cũng không nói gì, ngồi xuống liền ngả đầu lên chân nàng, khe khẽ thở ra một hơi.


Dịch Khương chỉnh lại tóc mai cho hắn: “Tối nay muốn ăn gì?”


Lồ||g ngực Công Tây Ngô chấn động, dường như buồn bã mỉm cười: “Sao muội lại quan tâm chuyện này?”


“Rảnh rỗi quá mà thôi.”


“Không giống, đột nhiên đối tốt với ta như vậy, e là có chuyện gì.”


Dịch Khương thở dài: “Bỏ đi, vẫn là ta nghĩ mình muốn ăn gì là được, dù sao huynh cũng không thưởng thức được mùi vị.”


Công Tây Ngô nghiêng người tựa vào lòng nàng, tay ôm lấy eo nàng, ngữ khí vẫn không nghe ra được tâm trạng như thế nào như trước: “Sư muội có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”


Dịch Khương cúi người dán bên tai hắn: “Ta muốn dẫn Vô Ưu đi Vân Mộng sơn.”